Năm Chí Nguyên thứ 30.
Ở một gia trang nọ có chiếc xe ngựa dừng lại phía trước đại môn, bước xuống là hai nữ nhân đã vào ngưỡng gần tứ tuần nhưng nhan sắc thật khiến cho ai nấy vừa liếc mắt nhìn qua cũng phải động lòng cảm khái.
Cưỡi con ngựa trắng đi trước đầu xe là một thiếu nữ trẻ tuổi, tóc mây xõa dài đến tận thắt lưng. Trông bộ dáng vừa tiêu sái lại vừa như hoa như ngọc, nàng đeo cung tên trên vai bước xuống ngựa, chỉ dẫn gia nhân đem hết những món vật lạ lùng đã thu thập được trong chuyến hành trình vào kho cất.
Song, nàng chạy đến bên hai nữ nhân nọ làm bộ dáng nũng nịu như thuở còn là hài nữ, nói: “Đại mẫu thân, nhị mẫu thân, lần này trở về khi nào thì chúng ta lại tiếp tục lên đường?”
An Tư thân vận hồng y, khẽ vén ống tay áo ấn nhẹ trán thiếu nữ một cái, đáp: “Con đó, cứ như là con khỉ vậy, vừa mới về đã tính đến chuyện đi tiếp rồi.”
Như Nhật làm nũng với An Tư không xong thì bèn xoay sang Thuyết Hoan: “Đại mẫu thân, con nghe người ta nói thảo nguyên Mông Cổ bao la rộng lớn, có rượu có thịt, hay là lần sau cả nhà chúng ta đến đó đi?”
Chợt, Thuyết Hoan vừa định bước qua ngạch cửa thì bất giác khựng lại.
“Mông Cổ sao?…”
An Tư trông thấy nàng khó xử, liền kéo Như Nhật rời đi, thấp giọng căn dặn rằng: “Chúng ta không đi Mông Cổ, con cũng đừng thường xuyên nhắc đến nơi đó trước mặt đại mẫu thân, nàng sẽ buồn đấy.”
“Vì sao ạ?”
“Chuyện này kể ra thì dài dòng, vẫn là sau này có dịp mới từ từ kể lại với con. Mau về phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi khỉ nhỏ!”
Như Nhật không biết không hay nhưng là đã được một nữ nhân Mông Cổ nuôi lớn, mà nữ nhân này cư nhiên còn từng ở ngoài chiến trường tung hoành ngang dọc, vậy nên bản tính của Như Nhật cũng càng lúc càng giống người Mông Cổ, rất phóng khoáng tự tại. Vậy nên việc cả nhà họ đã đi khắp Trung Nguyên mà lại vẫn luôn tránh né Mông Cổ là một dấu hỏi rất lớn ở trong lòng nàng suốt bấy lâu nay.
Nhưng lần này cũng như mọi lần, tiểu mẫu thân An Tư cũng vẫn kêu nàng hạn chế nhắc về nơi đó trước mặt đại mẫu thân, vẫn là sợ nàng ấy buồn, nhưng ở Mông Cổ thì có chuyện gì để buồn hay sao?
Không nói cho nàng biết, vậy nàng sẽ tự mình tìm hiểu!
…
“Nàng đừng trách Nhật nhi, tuổi này vẫn còn ngây ngô lắm.”
An Tư vừa nói vừa giúp Thuyết Hoan cởi ngoại bào và tháo trâm cài trên tóc xuống, nhiều năm ở bên nhau, từng động tác dù nhỏ nhặt cũng đều đã trở nên thuần thục.
“Ta không trách Nhật nhi, chỉ là đặc biệt hôm nay trong lòng bức rức, dường như có linh cảm không tốt.”
Sau khi An Tư giúp Thuyết Hoan thay đổi xiêm y thì lại đến lượt nàng ấy giúp nàng, hai nữ nhân này đã luôn như vậy, nương tựa vào nhau, thay phiên chăm sóc nhau vượt qua hết thảy năm dài tháng rộng.
“Có muốn tâm sự với thiếp không?”
An Tư vận duy nhất yếm đào cùng quần lụa, kéo Thuyết Hoan lên giường ngã lưng. Nàng gác tay ở một bên thầm thì vào tai đối phương, làn hương từ thân thể tỏa ra mang theo mùi sen hồng rất dễ chịu. Thuyết Hoan xoay sang, ôm lấy nàng vùi vào lồng ngực, hít lấy hít để hương thơm thanh thuần từ lâu đã khảm vào trong máu thịt của mình, thầm thì đáp: “Từ khi hoàng thúc phụ cưỡi hạc quy thiên đến nay, ta chợt nhận ra người thân bên cạnh ngoại trừ nàng và Nhật nhi thì chỉ còn lại…”
“Là hãn phụ.” An Tư mỉm cười tiếp lời.
“Phải, nói không lo lắng cho người là nói dối. Ta bất hiếu, làm con mà lại để tuổi già của phụ thân cô quạnh, bây giờ ở bên cạnh người chắc chắn không có một ai đáng tin cậy cả.”
Vòng tay An Tư khẽ siết lại, năm ngón tay chậm rãi mân mê trên tấm lưng của Thuyết Hoan, đau lòng khi thấy đối phương buồn bã như vậy mà mình lại không có cách nào để giải quyết vấn đề này.
“Ngày ấy chúng ta đều đã nhận ra, thân phận nữ cải nam trang của nàng, chuyện tình của chúng ta đều là cái cớ để quần thần dị nghị. Từ đó gây ra chuyện gì không ai có thể lường trước được, hãn phụ tha cho chúng ta, đuổi nàng đi, ít nhiều cũng là để bảo vệ nàng. Nếu đời này kiếp này không thể trở lại Mông Cổ, có khi lại mới chính là con đường sống mà hãn phụ đã chừa cho chúng ta.”
Dừng một chút, An Tư lại thở dài, nói tiếp: “Hoan nhi phải sống thật vui vẻ thì mới không phụ tấm lòng của rất nhiều người dành cho nàng, trong đó có cả hãn phụ. Tình cảm cha con đó mà, không nói ra không phải là không có, tấm lòng hiểu nhau vẫn hơn ở sát bên nhưng lạnh bạc.”
Trong lòng An Tư, Thuyết Hoan khẽ gật đầu: “Ta biết rồi, xin lỗi vì đã làm nàng lo lắng.”
Khi Thuyết Hoan ngẩng lên thì liền chạm phải ánh mắt của An Tư, tiểu nữ tặc năm ấy so với phu nhân của năm nay có chút cách biệt về tuổi tác và khí chất, nhưng chung quy vẫn là đôi mắt trong vắt không hề nhiễm khói lửa bụi trần này.
Quá khứ như một dòng chảy tự dưng lại ùa về trong nháy mắt, đem hai nữ nhân phút chốc trở về với dáng vẻ thuở thiếu thời năm xưa.
“Hoan nhi, sao lại nhìn thiếp như vậy hửm?” An Tư mỉm cười, nâng cằm đối phương lên khẽ hỏi.
“Trải qua nhiều năm như vậy rồi, thật mừng khi bây giờ có thể bình yên nằm ở bên cạnh nàng.” Dứt lời liền kề môi hôn nhẹ vào môi An Tư.
Nhưng lúc Thuyết Hoan vừa định tách ra thì đã bị ai kia ôm eo giữ lại, còn nói bằng giọng điệu rất tinh nghịch: “Chưa đủ.”
Quả đúng là chưa đủ, một nụ hôn này có thể nói là hôn đến thiên hoang địa lão, hôn đến thiên nhược cũng phải hữu tình, trút cạn biết bao tháng năm truân chuyên của một đời nhi nữ.
Hai nàng ở trên giường quấn quýt nhau đến tận lúc hoàng hôn buông mới rời khỏi phòng. Vừa mở cửa bước ra thì đã chạm mặt một gia nhân, hắn hồ hởi báo rằng bên ngoài đại môn có nhị vị phu nhân Lam Tuyền và Ngọa Tuyết Tử ghé thăm.
An Tư nghe vậy thì mừng lắm, đã nhiều tháng rồi từ khi cả nhà họ du ngoạn thì nay mới được gặp lại hai bằng hữu này. Sau khi đón cả hai nhập phủ, Thuyết Hoan cũng không kiềm được mà buông hờ một câu: “Có phải dạo này làm ăn rất phát đạt?”
“Hở? Vì sao người lại biết hay vậy?” Ngọa Tuyết Tử chưa kịp ngồi xuống ghế đã ngẩn ra.
“Thì nhìn hai người xem, cứ y như vác cả tiệm vàng lên thân vậy, thật quá lóa mắt rồi.” Thuyết Hoan nhún vai.
Ngọa Tuyết Tử theo lời ấy mà lườm Thuyết Hoan muốn rớt tròng mắt.
Lam Tuyền ngồi ở bên cạnh mở ra bọc vải ôm trong tay là một tấm bài vị, nàng đem đặt lên bàn, trên bài vị khắc danh Trần Ánh Thi chi thê.
An Tư vừa trông thấy bài vị đã liền trầm mặc, nàng tự tay rót ba chén trà mang tới, một trong ba đặt ngay trước bài vị, mỉm cười mà nói: “Chào Tiểu Thi, lâu quá chúng ta không gặp nhỉ? Vẫn khỏe chứ?”
“Dạo gần đây lại mơ thấy nàng ấy, cứ đứng yên nhìn về một phía mà cười, không biết có phải muốn nhắc nhở cho chúng ta điều gì hay không.” Lam Tuyền cười cười, khẽ sờ lên viền tấm bài vị.
Sau khi An Tư trở về chỗ ngồi bên cạnh Thuyết Hoan, cả bốn người đột nhiên rơi vào thinh lặng, mất một hồi sau Thuyết Hoan mới nhấp ngụm trà, hỏi: “Hai người vẫn luôn mang theo bài vị thế này à?”
Cả hai cười nhẹ, khẽ gật, Lam Tuyền đáp: “Cũng không muốn để nàng ấy ở nhà một mình, như vậy buồn lắm.”
Cả bốn nữ nhân ngồi với nhau nói lại một số câu chuyện cũ, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, Ngọa Tuyết Tử bèn ngó quanh hỏi: “Nhật nhi ở đâu rồi? Sao nãy giờ lại không thấy? Kêu nàng ra đây a di tặng quà này, mấy tháng rồi không gặp nhớ quá đi mất!”
Lam Tuyền tiếp lời: “Nhật nhi điệt nữ ở đâu rồi?”
Bấy giờ Thuyết Hoan mới sực nhớ từ khi mình rời khỏi phòng đến nay chưa từng thấy bóng dáng Như Nhật, ngẫm nghĩ chắc nàng đã chạy ra phố chơi, dẫu sao con khỉ nhỏ nhà này cũng chưa từng chịu yên ở một chỗ quá lâu. Nhưng An Tư vẫn là gọi một gia nhân đi đến phòng xem thử Nhật nhi thế nào, và kết quả là…
“Cái gì!? Tiểu thư đã biến mất rồi? Y phục ở trong tủ cũng không thấy nữa?”
Tên gia nhân quỳ mợp dưới đất run rẩy, thưa: “V..vâng…bẩm phu nhân, khi nô tài đến phòng thì tiểu thư đã đi đâu mất rồi, chỉ để lại bức thư này thôi.”
Thuyết Hoan cầm lấy bức thư mà tên gia nhân trình lên rồi đuổi hắn ra ngoài, nàng hít một hơi thật sâu mở ra đọc, nội dung bên trong thư càng đọc càng khiến nàng phát hỏa.
Sau khi dằn bức thư xuống bàn một cách bực dọc, An Tư cũng vì thế mà khó hiểu đến bên Thuyết Hoan hỏi: “Chuyện gì vậy Hoan nhi? Có phải Nhật nhi đã gây ra chuyện gì nữa rồi phải không?”
Ngọa Tuyết Tử góp lời vào: “Cháu nó còn nhỏ, có gì từ từ dạy bảo.”
Lam Tuyền cũng bồi thêm bênh vực: “Trẻ con chắc cũng không làm ra chuyện gì quá lớn lao đâu, chúng ta vẫn là nên bình tĩnh đợi Nhật nhi trở về.”
Thuyết Hoan thêm một lần nữa hít sâu vào một hơi đến thấu tận tâm can, kiềm không nổi bật ra thành lời: “Nhật nhi viết rằng nó cưỡi Phi Vân đi Mông Cổ rồi.”
“CÁI GÌ!!!?” Cả ba nữ nhân còn lại đồng loạt kêu lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...