Chuyện ngày xưa dường như chỉ mới vừa hôm qua được A Lý Bất Ca từ từ kể lại cho Thuyết Hoan và An Tư nghe. Hắn dắt hai nàng ra một khoảng vườn trống, sai lính chụm củi nhóm lửa tạo thành một bếp lò ủ rượu, rồi khi hương đã bắt đầu ngạt ngào tỏa ra trong không khí hắn mới rót ra ba chén, đem hai chén dúi vào tay Thuyết Hoan và An Tư sau đó cười hề hề.
Thuyết Hoan nhìn chén rượu trong tay, thứ chất lỏng màu trắng đục thơm nồng này đối với nàng vô cùng quen thuộc, chính là rượu sữa ngựa mà nàng yêu thích nhất. Ngày xưa bên bếp lửa hồng nàng và Hạnh cô cô cũng từng ngồi bên cạnh thế này, cô ấy cũng từng rót cho nàng một chén rượu sữa ngựa vào mỗi đêm khó ngủ. Ký ức miên man là thứ khiến cho con người ta bị giày vò nhiều nhất, Thuyết Hoan cũng không thoát khỏi sự tra tấn âm thầm này.
Nàng đắn đo chưa muốn nhấp môi nhưng A Lý Bất Ca thì lại đang giục giã, một bếp lửa ấm quây quần bên nhau, một chén sữa ngựa là tất cả những gì người Mông Cổ có trong những đêm đoàn tụ. Nếu rượu còn chưa uống thì câu chuyện sẽ không bao giờ được bắt đầu, đó không phải là tinh thần hào sảng của những người con du mục.
Thở dài, Thuyết Hoan rốt cuộc vẫn uống một hớp, vị ngọt ngào xen lẫn men cay pha thêm chút mùi hương đặc trưng của sữa ngựa khiến cho nàng muốn khóc. Nàng nhớ Hạnh cô cô, An Tư ở bên cạnh tất nhiên nhìn ra, bèn ôm lấy cánh tay nàng xoa xoa thay cho một lời an ủi.
Hành động thân mật của cả hai lọt vào trong mắt A Lý Bất Ca cũng chỉ mang theo chút ưu sầu, ngoài ra cũng không có bất kỳ thái độ nghi kỵ nào xuất hiện. Có lẽ hơn ai hết, A Lý Bất Ca đã quen với tình cảnh này.
"Hai cháu nhỏ đã sẵn sàng lắng nghe chưa? Ý thúc thúc già là, Thuyết Hoan đã sẵn sàng lắng nghe chưa?" A Lý Bất Ca hơi nhíu mắt nhìn về phía Thuyết Hoan, hắn cũng không gọi nàng là vương tử hay công chúa, hắn biết so với cái danh vị hoàng gia ấy thì Thuyết Hoan vẫn thích khi mình chỉ là Thuyết Hoan hơn.
"Vâng, hoàng thúc kể đi, điệt nhi xin nghe."
A Lý Bất Ca nhướn mày: "Không không, hoàng thúc thì không có gì để kể với điệt nhi cả. Chỉ thúc thúc già mới có chuyện để kể với cháu nhỏ mà thôi."
Cái cách xưng hô gì thế này? Quả nhiên hoang dã vô lường cũng không phải tự nhiên bị gọi.
"Vâng, vậy thúc thúc già kể cháu nhỏ nghe đi." Thuyết Hoan hơi đen mặt còn An Tư thì che miệng cười khúc khích.
Nghe tiếng cười, A Lý Bất Ca bèn nhìn sang An Tư, lại hỏi: "Thế còn cháu nhỏ này thì sao? Cháu nhỏ này có muốn nghe hay không?"
An Tư nhìn biểu cảm hài hước trên gương mặt hồng hào của A Lý Bất Ca mà nhịn không nổi buồn cười, liền đáp: "Dạ thưa, nếu thúc thúc già kể thì cháu nhỏ này cũng xin phép được lắng nghe ạ!"
"Ngoan ngoan, hai cháu nhỏ đều là trẻ ngoan nên thúc thúc già sẽ kể chuyện cho nghe." A Lý Bất Ca gật gù tỏ ra như mình thật sự là một lão gia hoả râu tóc bạc phơ.
Thuyết Hoan thầm nghĩ, hình như trong ký ức của mình hoàng thúc phụ cũng từng vui tính như thế này, vậy thì từ khi nào mình đã không còn thân thiết với hắn nhiều thế nữa? Có lẽ là từ khi hoàng thúc phụ A Lý Bất Ca không còn đặt chân trở về Mông Cổ, từ khi mình đã mãi miết với guồng quay luyện tập, để rồi bỏ quên đi mất vị hoàng thúc thật sự trong ký ức này.
Từ khoảnh khắc này đây, ánh mắt Thuyết Hoan nhìn A Lý Bất Ca cũng đã có sự thay đổi, trìu mến hơn một chút so với ban đầu lúc gặp lại đầy cảnh giác.
Rồi khi đêm buông dần, câu chuyện của A Lý Bất Ca cũng bắt đầu.
Câu chuyện kể về thuở xa xưa từ cái hồi đồng cỏ Mông Cổ xanh tươi hơn bao giờ hết, thời niên thiếu lẫy lừng của ba người bạn thân thiết nhất thảo nguyên A Liệt, Hạnh nhi và Vi Vi.
Năm ấy, lần đầu tiên A Liệt gặp gỡ Hạnh nhi và Vi Vi là khi hắn chỉ mới tám tuổi. Ngồi cạnh bên hãn phụ của mình trên chiếc ngai đặt ở trên mấy bậc thềm rồng cao cao, nhìn xuống bên dưới là hai hàng người áo quần rách rưới thấm đẫm phong sương, họ bị trói chặt cổ tay bằng dây xích nối thành một đoàn, trên nét mặt đều ngập tràn oán hận và có dấu vết của sự xô xát. Trong số những người trưởng thành nam nữ đủ cả ấy, lọt vào mắt A Liệt lại là hai nữ hài gầy gò mặt mũi lấm lem, trong hai đôi mắt tròn xoe và sợ hãi ấy hắn thấy được những giọt lệ còn đọng ướt chưa kịp tan.
Gã thương nhân vóc người vạm vỡ, đôi mắt đằng đằng giống loài lang sói bấy giờ quỳ mợp dưới đất tâu với hãn phụ của hắn rằng những người này đều thuộc tộc Thác Đề, vốn là một bộ tộc nổi tiếng với trí tuệ thiên phú và các công thức dược liệu đặc biệt. Nay bộ tộc này đã bị diệt bởi thương đoàn của hắn và hắn xin cống nạp toàn bộ người trong tộc cho khả hãn với nguyện vọng cầu mong được cấp giấy giao thương thông hành trên khắp mọi địa phương từ Trung Nguyên đến Mông Cổ.
Tộc Thác Đề xưa nay sống tách biệt với thiên hạ giữa những thung lũng trũng sâu khó khăn tìm kiếm, cũng là tộc duy nhất trốn tránh không muốn xác nhập cùng Mông Cổ, nay lại bị diệt rồi, còn chưa cần đến khả hãn xua binh đánh chiếm mà đã cứ như vậy bị một thương đoàn diệt rồi. Chỉ để đổi lại một tấm giấy giao thương thông hành mà những người dân trong tộc phút chốc lại trở thành nô lệ, chuyện này đối với khả hãn bấy giờ là Đà Lôi cũng không đáng để phải bận tâm, thiên hạ này không phải đều là như vậy sao? Cá lớn nuốt cá bé, Mông Cổ thống nhất sơn hà cũng là nhờ ở trên lưng ngựa rong ruổi chinh phạt, nay một tộc vốn không quy thuận lại bị diệt thì càng là chuyện tốt chứ sao?
Nhưng tiểu hoàng tử A Liệt thì lại không nghĩ như vậy.
Đêm hôm đó, triều đình mở tiệc tiếp đãi thương đoàn nọ một bữa linh đình để tỏ rõ lòng hiếu khách phương xa, những người dân bộ tộc Thác Đề vẫn bị trói ghì tay như vậy ngồi ở một góc giống như chiến lợi phẩm, cả ngay miếng cơm ngụm nước từ sáng đến giờ cũng chưa từng được nhấp môi. Tiểu hoàng tử cũng vì vậy mà không nỡ rời mắt khỏi bộ tộc Thác Đề, nói chính xác hơn là không nỡ rời mắt khỏi hai nữ hài nọ. Tự dưng hắn cảm thấy miếng thịt dê trong miệng cũng nhạt nhẽo và khó nuốt đến vô cùng.
Hắn không muốn nhìn nữa, hắn cúi gằm mặt xuống, cố ăn cho hết phần của mình kẻo không thôi bị thần linh trừng phạt vì tội bỏ thừa thức ăn nhưng trong lòng thì vẫn đang khó chịu lắm, hắn ăn không vô, thật sự không ăn vô nữa.
Khi tiệc tàn, thương đoàn được đưa đến một gian lều dành cho khách để nghỉ ngơi, còn người dân bộ tộc Thác Đề thì bị trói ở bên ngoài giữa trời không. Đêm thảo nguyên gió lùa từng cơn lạnh cắt da cắt thịt, họ rút lại bên nhau, người lớn thì ôm trẻ nhỏ, con thì che cho mẹ già, chồng thì ủ ấm cho vợ. Họ nương tựa vào nhau, chật vật như vậy cố đợi đến khi mặt trời lên để ấm áp hơn được một chút, và vào lúc khuya khoắt nhất, bỗng từ trong góc tối xuất hiện một cái bóng người nho nhỏ đang khệ nệ vác thứ gì đó lén lút chạy tới chỗ tộc Thác Đề bị trói.
"Ta nhận ra ngươi, ngươi là hoàng tử ngồi bên cạnh tên khả hãn đó!" Một nam tử gầm lên khi trông thấy A Liệt đến gần.
Nghe tiếng gầm của nam tử kia khiến A Liệt giật nảy mình mà vội buông cái túi nặng nề đeo trên vai xuống đất, hắn thì thào năn nỉ người kia đừng nên lớn tiếng nữa.
"Suỵt! Huynh đừng la lối như vậy, lỡ họ nghe được thì không ổn đâu..."
Nói đoạn, A Liệt bèn cúi xuống mở trong túi vải lấy ra bánh và nước đã được trữ sẵn, giơ lên tươi cười bảo rằng: "Mọi người xem, ta có mang thức ăn đến nè!"
"Ta khinh! Đây lại là quỷ kế gì của đám gian ác các ngươi vậy? Có phải muốn hạ độc chúng ta?"
Nam tử nhếch môi tỏ ra không tin tưởng A Liệt, mà những người khác tuy đang đói khát đến sắp ngất nhưng vẫn quyết tâm chẳng ăn bất cứ thứ gì đứa trẻ kỳ lạ này đưa cho.
A Liệt ủ rũ, không còn cách nào khác chỉ có thể tự mình cắn một miếng bánh làm kiểm chứng cho họ.
"Ta thật lòng muốn giúp đỡ mọi người mà, không có ý phương hại đến ai cả. Sao lại không tin ta chứ?"
A Liệt vừa nhai bánh lại vừa nghẹn ngào, đây là lần đầu tiên có nhiều người tỏ ra ghét bỏ hắn đến như vậy.
Nhìn tiểu tử sau khi ăn bánh vẫn vô sự nên một số người cũng bắt đầu dao động, trong số họ có người già và cả trẻ nhỏ, nếu cứ ngồi giữa đêm rét giá chịu đói khát thế này thì ắt khó mà qua khỏi.
"Mọi người ăn bánh đi mà, nha..." A Liệt với gương mặt non nớt, dùng giọng điệu ủy khuất hi vọng có thể chứng minh mình hoàn toàn vô hại.
Nhưng đáng tiếc, hầu hết những người nam nhân trong tộc Thác Đề đều không muốn buông xuống cảnh giác đối với vị tiểu hoàng tử này.
Chợt, đúng lúc đó giữa những người đang bị trói có một chất giọng nữ hài vang lên, thu hút hết thảy sự chú ý của những người còn lại.
"Chúng ta sẽ mất thêm người nếu cứ tiếp tục thế này. Hãy để ta ăn thử chiếc bánh kia, nếu chứng minh được chúng không có độc thì mọi người có thể yên tâm dùng."
Lời nói của nữ hài khiến cho tất cả dân chúng tộc Thác Đề càng xôn xao hơn, nam tử ban đầu phản đối bây giờ lại càng phản ứng dữ dội.
"Không được! Tuyệt đối không thể để thánh nữ làm chuyện nguy hiểm như vậy được!!!"
Thì ra nữ hài vừa lên tiếng chính là thánh nữ của bộ tộc Thác Đề, nàng ấy vậy mà lại chính là một trong hai nữ hài lúc đầu A Liệt đã chú ý khi vừa bị đưa đến đây.
Bấy giờ, nữ hài bên cạnh cũng không đành lòng, lập tức ngăn tiểu thánh nữ kia lại: "Tiểu chủ, không thể được, nếu lỡ có độc thì..."
Tiểu thánh nữ gương mặt lắm lem, nhoẻn miệng cười nhìn nữ hài bên cạnh, đáp: "Đây là bộ tộc của ta, ta phải bảo vệ họ!"
"Không, hãy để ta ăn."
"Không nên, ta là thánh nữ, ta mới phải ăn."
"Không, ta theo hầu người, ta mới nên ăn chúng."
A Liệt nhìn qua nhìn lại giữa hai nữ hài đang tranh giành nhau thử độc một cách không cần thiết mà muốn hoa mắt ù tai. Hắn bèn thở dài, cố vác túi vải đến gần họ mà ngồi xuống rồi nói: "Trong bánh và nước tuyệt đối không có độc, không cần sợ, ta ăn cùng hai ngươi."
Dứt lời, A Liệt bèn để cho tiểu thánh nữ tự chọn một chiếc bánh, sau đó bẻ ra làm ba, cả ba đứa trẻ ngồi giữa trời đêm cùng ăn hết nó, chứng minh rằng trong bánh chỉ có tấm lòng của tiểu hoàng tử thương xót dân lành chịu khổ mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...