Tịch dương như máu trùm phủ lên hoàng thành sắc đỏ cô liêu, trên thành cao có nàng công chúa vì tình mà chờ đợi, dưới Đoan Môn lại có người thân bất do kỷ phải thúc ngựa ra đi, người đi, người đi rồi sẽ trở lại, ngày trở lại thây phơi máu đổ, nỗi oán than sẽ ngút tận trời xanh.
Vậy trong giây phút sau cùng này đây, liệu người có điều chi lưu luyến chăng? Dù chỉ là một hình bóng…
…
Nàng vẫn vậy, một thân giáp thô vải thường cưỡi trên lưng hoàng mã hòa vào đoàn tùy tùng rời thành, phía trước kia cách chỉ vài bước chân là cổng thành Đoan Môn, bước qua nơi này sẽ xem như chính thức rời khỏi Thăng Long, chính thức trút bỏ được thân phận giả mạo binh sĩ, chính thức khôi phục lại một cửu hoàng tử - trấn Nam vương Thoát Hoan cao cao tại thượng, ấy vậy mà tại sao cõi lòng lại hoang liêu đến trống rỗng như thế?
“Đừng quay đầu nhìn lại!”
Thanh âm trong nàng cất lên như thầm nhắc nhở, tay siết chặt dây cương, bất giác buông tiếng thở dài cảm thán, nàng cùng đoàn sứ thần bước qua khỏi Đoan Môn, để lại đằng sau là Thăng Long tráng lệ.
…
“Kết thúc rồi…”
- Hoan nhi!!!
Nàng giật mình theo quán tính ngẩng mặt nhìn lên phía trên nơi phát ra tiếng gọi.
Dù rằng giây phút vẫn chưa kịp biết rõ kẻ gọi tên mình là ai, thế nhưng trong đầu lại mơ hồ hiện lên một cái tên.
Và nàng đã không sai, đúng là nàng ấy, là nàng ấy…
Trên thành môn, An Tư hoa dung lưu lệ nhìn xuống thân ảnh phía bên dưới mà đối với nàng là quá đỗi quen thuộc lúc này đang ở giữa đoàn người cũng ngẩng mặt nhìn về phía nàng.
Sự tình xảy ra hoàn toàn ngoài ý muốn, chính cửu hoàng tử như nàng cũng lấy làm bối rối.
Thúc ngựa tách rời đoàn tùy tùng, nàng tiến lại gần hơn với thành môn, nhất cử nhất động của nàng hết thảy đều được thu vào tầm mắt An Tư không sót một chi tiết, mà chính nàng cũng không thể rời mắt khỏi bóng dáng giai nhân đang cùng nàng mắt đối mắt, tâm trao tâm lúc này:
- Ngươi chờ một chút, ta xuống đó với ngươi ngay đây.
An Tư vội vội vàng vàng định dời bước, thế nhưng nàng đã kịp đưa tay ra hiệu ngăn nàng ấy lại.
Phía đoàn sứ thần, binh lính không hiểu chuyện gì đang bắt đầu xì xầm bàn tán, Ô Mã Nhi bên trong cổ xa mã cũng ẩn ý vén rèm nhìn ra dò xét.
Nàng thừa biết bấy lâu tuy được một tay nắm giữ ấn soái, được toàn quyền tùy ý điều binh dẫn mã, thế nhưng khả hãn là người nào chứ? Dù không sinh tâm nghi ngờ phòng bị hoàng nhi của mình, nhưng thân là hoàng đế, với tư cách là một quân chủ hiển nhiên đại cuộc làm trọng, luôn phải chừa lấy một khả năng sơ sót nhất có thể xảy ra, vậy nên Ô Mã Nhi lại chính là kẻ mang nhiệm vụ thông truyền tất cả tin tức của nàng về Thiên điện cho khả hãn tường tận.
Nàng tự biết, nếu thông tin nàng cùng nữ tử An Nam có dây dưa qua lại, nhất là khi nữ tử ấy không ai khác chính là công chúa hoàng quốc muội của An Nam Giao Chỉ, vậy thì…thứ tự chuốc vào mình không phải đơn giản chỉ là phiền phức, mà đích thị là tai họa!
- Hoan nhi…
Ánh mắt An Tư như hồ thu đượm sầu, thái độ lạnh nhạt của nàng là thứ An Tư không ngờ đến nhất.
Có nên đáp lại lời nàng ấy hay không? Nàng không biết, phía trước là nữ nhân ngốc nghếch chân thuần ấy, tiểu nữ tặc ấy, còn phía sau…phía sau lại là Ô Mã Nhi đang chực chờ tìm sơ hở, nàng biết phải làm sao đây?
Tâm tư vương tử trong một khắc rối loạn khó xử chỉ vì một bóng hồng nhan, nhưng rốt cuộc vẫn là vậy, vương tử vẫn là vương tử, công chúa có thể không bị nghi ngờ phòng bị, công chúa có thể thoải mái làm càn không sợ hiềm nghi.
Nhưng đáng tiếc, nàng không phải công chúa, nàng là một vương tử, và tội tư thông với giặc là tội tử rơi đầu, nàng không muốn chết…cũng không muốn sự vụ ầm ĩ sẽ khiến thân phận nữ nhi bại lộ liên lụy luôn cả Hạnh cô cô, không! Không thể được!
Lần sau cuối nhìn nhau, hãy nhìn thật kỹ đi…
“Họa lại dung nhan nàng, khắc vào trái tim ta.”
Nàng lạnh lùng, lạnh đến mức tựa như hàn băng xuyên thẳng vào tâm can An Tư, quất cương quay đầu trở lại hàng ngũ tùy tùng, dư quang sâu kín quét ngang Ô Mã Nhi, chỉ thấy hắn khẽ nhếch nụ cười thâm hiểm, e rằng hắn đã cảm thấy có thể nắm được cái tẩy này của nàng rồi đây.
…
Nhìn đoàn người ngựa dần dần rời đi rồi khuất biệt phía sau mấy rặng núi, An Tư chết lặng dõi mắt nhìn theo mà vụn vỡ đến từng mảnh linh hồn, một…hai…ba…rồi như một cơn mưa lệ tuôn trào nơi khóe mắt giai nhân, nàng khóc, nàng khóc mất rồi, lần đầu tiên nàng khóc vì một người, một người xa lạ đã đến và giờ đây mang đi luôn cả trái tim trinh nguyên non nớt của nàng.
Từ tận sâu thâm tâm vang vọng một câu hỏi, chẳng lẽ từ đầu đến giờ đều chỉ là tự nàng đa tình? Tự nàng huyễn hoặc hay sao?
Thần trí mông lung, thân thể buông lơi, An Tư ngã xuống và ngất lịm đi trong sự hoảng hốt của Tiểu Thi.
Có lẽ, dù là công chúa hay bách tính thường dân thì cũng vậy, thứ duy nhất tận sâu đáy lòng một nữ nhi truy cầu vẫn chỉ là hai chữ ái tình.
Mà nếu lỡ khi hai chữ ái tình kia có trót bẻ đôi gãy gánh thì dù công chúa hay cô nương dân thường cũng sẽ đều gục ngã nát tan.
•••
Xa khỏi Thăng Long được mấy mươi dặm thì đoàn người ngựa dừng lại, nàng thay đổi xiêm y trở lại là một trấn Nam vương, cũng vào ngồi trong xa mã chứ không phải cưỡi ngựa bên ngoài nữa, và dĩ nhiên Ô Mã Nhi nào thể bỏ qua cơ hội để thăm dò nàng:
- Ả nha đầu đứng trên Đoan Môn gọi tên ngài là ai vậy, thưa vương tử? Trông có vẻ lưu luyến nhau quá.
Nàng cười nhạt, nhấp ngụm trà:
- Bổn vương không có trách nhiệm phải giải bày với ngươi.
- Vậy sao? Nhưng chắc ngài phải có trách nhiệm giải bày với khả hãn, đúng chứ?
Nàng đặt chén trà xuống bàn nghiêm mặt nhìn thẳng Ô Mã Nhi:
- Không lẽ Ô Mã tướng quân ngoài việc dò la riêng tư của bổn vương ra thì không cần làm gì khác nữa sao? Không cần đánh trận à?
- Oh, dĩ nhiên cần chứ! Đánh vẫn phải đánh, đánh vì khả hãn kia mà, nhưng ta chắc rằng khả hãn cũng sẽ rất hứng thú nếu biết chuyện ngài tư thông với địch đấy.
Thay vì tức giận, nàng nhỉ khẽ cười nâng chén trà hướng Ô Mã Nhi tựa như tương kính, đáp:
- Vậy còn phải xem bản lĩnh thăm dò của Ô Mã tướng quân đến đâu rồi, hy vọng ngươi sẽ tìm ra được điều gì đó thú vị cho hãn phụ của ta.
Còn bằng không, chuyện thú vị nhất chỉ có thể là Ô Mã Nhi tứ mã phanh thây thôi.
•••
Kể từ khi rời khỏi Thăng Long hôm ấy cũng đã được một khoảng thời gian, chiến trận đẩy đưa dồn dập đến mức chính nàng cũng không biết được rốt cuộc đã bao lâu rồi bản thân chưa được yên ổn bình tâm uống một chén trà.
Rốt cuộc thì hai nước vẫn diễn ra chiến sự, rốt cuộc thì nàng vẫn là kẻ xua quân xâm lấn khương thổ lân bang, rốt cuộc thì tiếng binh đao va chạm vẫn là thứ thanh âm duy nhất dùng để giao tiếp giữa hai nước.
Đến đây, nàng không muốn cũng phải chấp nhận rồi…
Trở thành dáng vẻ hung thần ác sát nơi chiến địa, nàng đã bao phen khiến quân Trần khiếp kinh, tiếng ác đồn xa, chẳng mấy chốc trong mắt toàn thể bách tính An Nam trấn Nam vương Thoát Hoan chính là một tên cuồng bạo giết người không gớm tay, vô lương bất đạo, đáng nguyền rủa và cũng vô cùng đáng sợ.
…
Thắng bại là chuyện thường tình nhà binh, quả vậy, trong suốt mấy hồi xông pha sa trường cũng đã bao lần thất bại ê chề, căn bản nàng cũng không để vào mắt, đã cố gắng hết sức có thể rồi, đánh đánh giết giết thắng hay thua cũng đều như nhau cả, có chăng bản thân tự biết chỉ đang cố làm tròn trách nhiệm để lúc nào đó có thể đường đường trở về cố thổ mà không sợ bị hãn phụ trách phạt.
Ấy thế mà có một trận đánh đã để lại trong nàng ấn tượng sâu sắc cả đời này e rằng cũng khó thể lãng quên! Đó là một ấn tượng tồi tệ đầy khó chịu, nhưng cũng nhờ nó đã xảy ra mà những sự việc về sau không còn đơn thuần là chiến trận vô nghĩa nàng bị ép buộc dẫn binh nữa, ít ra…nàng cũng đã học được không ít chân lý nhân sinh.
…
Đầu tháng 2, trước thế phản công như sóng cuộn của tướng Trần Quang Khải, quân Mông Nguyên trở nên yếu thế.
Thay vì giáo đối giáo, thương kề thương cùng quân Trần, nàng lại quyết định tạm thời lui binh bảo toàn quân số chờ đợi Toa Đô từ phía Nam tiến lên họp hội, trong đầu đã vạch sẵn một cái lưới to để bắt trọn cả mẻ cá quân Trần Quang Khải.
Nàng cùng Ô Mã Nhi dẫn binh rút khỏi Thăng Long về đóng quân ở bờ bắc sông Hồng.
Tại đây, một lần nữa Ô Mã Nhi bất bình với cách điều binh của nàng, hắn hậm hực nốc rượu mắng trời trách đất bâng quơ nhưng ngụ ý là ám chỉ vào nàng:
- Mẹ kiếp! Rõ ràng quân cơ khí giới đều còn đầy đủ, vậy mà không quyết chiến một trận sống chết cho ra hồn, từ Thăng Long kinh thành lại rút đến chốn sơn dã này, nhục nhã làm sao! Chắc giờ đám ô hợp kia đang ngồi cười vào mặt chúng ta, nhục! Quá là nhục mà!!!
Nàng nghe thì nghe vậy, cũng không thèm nói gì, biết tính hắn trước nay đều hồ đồ ồn ào, dù sao đều nằm trong tính toán cả, nhục hay không còn phải đợi đến cuối trận này mới phân định được.
Binh sĩ tuần tra báo về, phía trước chỗ nàng đóng quân không xa có một làng nhỏ, xem chừng dân chúng còn đang thản nhiên lắm, chưa biết đến sự hiện diện cận kề của giặc Nguyên.
Nghe xong, Ô Mã Nhi ném vỡ bình rượu rồi quát gọi một toán quân cùng hắn tiến đến làng kia, nàng tức giận ngăn lại:
- Ngươi to gan coi thường quân lệnh sao, Ô Mã Nhi? Giảm tối thiểu thương vong cho bách tính, từ đầu bổn vương đã ra lệnh!
Ô Mã Nhi cười khẩy, hắn bây giờ hỏa khí bừng bừng, một mãnh tướng lại phải rút lui thì còn mặt mũi nào cho hắn? Đã vì tuân quân lệnh mà chịu nhục, vậy thì bây giờ tìm kẻ trút giận một chút không lẽ cũng sai? Nộ tính bộc phát, lúc này ai cũng không ngăn được, kể cả nàng.
Hắn quất ngựa một mình lao về phía ngôi làng ở phía xa xa, nàng cũng gấp gáp lên ngựa đuổi theo sau.
Ô Mã Nhi tựa như một kẻ điên, hắn phi ngựa vào giữa làng, tùy tiện vung đao chém xuống dân chúng, tiếng gào thét dậy cả vùng trời.
Khi hắn đang giơ cao đại đao định hạ sát một lão ông thì may thay nàng đã kịp thời dùng kiếm chặn được một đòn sát ý này của hắn.
Lúc này, Ô Mã Nhi cùng nàng tiếp chiêu đối đầu, hắn dùng sức đè xuống đại đao áp chế thanh kiếm trong tay nàng, còn nàng cũng tận lực đỡ lấy, nhưng quả thật sức nữ nhi làm sao có thể so được với mãnh tướng như Ô Mã Nhi, chẳng mấy chốc nàng rơi xuống thế hạ phong, nhưng bất chợt, phía sau lưng truyền đến một cỗ đau đớn nhói buốt thấu xương, Ô Mã Nhi gầm lên một tiếng, trở tay giáng xuống lão ông đứng sau nàng một nhát chí mạng khiến lão gục chết ngay lập tức.
Hắn cả kinh đỡ lấy nàng, con dao đằng sau cắm sâu vào lưng khiến nàng lịm đi bất tỉnh, Ô Mã Nhi lần đầu biết sợ vì tác hại do hành động hồ đồ của hắn gây ra.
Vội vàng đặt nàng lên lưng ngựa rồi ngồi phía sau thúc ngựa chạy đi, miệng không ngừng run rẩy gọi:
- Vương tử…vương tử ơi…đừng chết…đừng có chuyện gì cả…không sao! Không sao đâu, doanh trại của chúng ta kia rồi! Ngài sẽ ổn thôi…sẽ ổn mà….
Ô Mã Nhi hoảng loạn thật sự, nếu để khả hãn biết được cửu hoàng tử ngài ấy sủng ái nhất bị chết do bởi sự ngu xuẩn của hắn thì chắc chắn liên lụy toàn tộc phải táng mạng bồi chung.
Giờ khắc nguy kịch này ôm nàng trong lòng hắn mới cảm thấy tột cùng ân hận, đây là hoàng tử điện hạ thân thể tôn quý, là một thiếu niên vóc dáng có phần nhỏ bé yếu ớt như vậy mà lại phải xung trận quyết chiến sa trường, dù có chết cũng nên là hiên ngang tử trận, chết vì Thiên triều, vậy mà…vậy mà giờ đây lại sắp mất mạng chỉ vì sự ngu muội của hắn…
Máu ở vết thương không ngừng tuôn đổ, Ô Mã Nhi cảm thấy cứ thế này ắt hẳn không xong, chưa kịp đến doanh trại thì vương tử của hắn đã mất máu đến chết rồi.
Quyết định dừng lại bên một con suối, hắn phải tự tay xử lý vết thương, cầm máu giúp nàng tại đây thôi!
…
Cơn đau nhói làm nàng dần hồi tỉnh, trong mơ màng nàng thấy trước mắt có bóng người ẩn hiện, hình hài kia dần dần rõ hơn…rõ hơn…và lại rõ hơn…đó chính là…Ô Mã Nhi.
Hắn sao vậy? Hắn đang nhìn về phía nàng, nhưng sao biểu cảm lại kinh hãi quá vậy? Không đúng, không đúng…hình như…
- Ahhhhh!!!!!
Nàng hét lên một tiếng chói tai, vội chộp lấy mớ y phục hỗn độn dưới đất ôm vào người che chắn.
Nàng sợ một, nhưng xem chừng Ô Mã Nhi lại sợ đến gấp cả ngàn vạn lần.
Chỉ thấy hắn gấp rút xoay lưng về phía nàng ôm đầu không ngừng lặp đi lặp lại:
- Ta không thấy gì hết! Ta không thấy gì hết! Ta không thấy gì hết! Ta không thấy gì hết…!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...