- Nơi đây sẽ sớm xảy ra giao tranh, các ngươi đi mau!
Thuyết Hoan quát lớn, lập tức không chần chừ thêm vị tướng quân Trung Nguyên liền lôi kéo An Tư và Tiểu Thi chạy đi.
Mắt thấy nàng ấy dần dần lẩn khuất vào sương khuya u ám, dung mạo ngàn năm băng thanh ngọc khiết phiêu dật giữa bể dâu, vẻ đẹp này, nữ nhân này, Thuyết Hoan nguyện khắc ghi tận lúc bước sang phía bên kia Nại Hà.
Nguyện vì nàng mà khuynh tẫn.
Trước lúc khuất dạng biệt ly, Thuyết Hoan mơ hồ trông thấy ánh nhìn sau cùng người ấy gửi lại mang theo một giọt lệ lấp lánh tựa sao sa, giọt lệ này đêm nay sẽ liệm chôn hồn nàng vào huyệt lãnh.
Gắng gượng đến cùng cực rốt cuộc cũng có thể xuôi tay rồi, chất độc này làm thân thể Thuyết Hoan lạnh quá, nàng không còn chống đỡ nổi nữa mà khụy chân ngã gục trên mặt đất trước sự hãi kinh của những binh tướng có mặt, đại vương của họ sắp không xong rồi, họ biết phải làm sao đây?
Thuyết Hoan được Hạnh cô cô ôm vào lòng lần nữa, như thuở ấu thơ nơi thảo nguyên ngút ngàn, những đêm gió bấc thổi từng cơn buốt giá, bên bếp lửa đỏ hồng có nàng...có hoàng huynh...có Hạnh cô cô.
Người đã thương nàng bằng tình thương mẫu tử, không ruột thịt chi hết nhưng đã hiến cả tuổi xuân để nuôi dưỡng bảo hộ nàng lớn khôn, nay nếu được chết trong vòng tay người thì cũng giống như ngủ một giấc đầu nôi mà thôi.
Không cần phải sợ hãi trước tử thần.
...
Bấy giờ, An Tư chẳng khác một cái xác không hồn, tướng quân kia lôi đi đâu thì liền vô thức chạy theo đó, cũng không biết đã vấp ngã rồi đứng dậy bao nhiêu lần.
Trong tâm trí nàng giờ chỉ là hình ảnh Thuyết Hoan thổ huyết, dùng đôi mắt thất vọng tràn trề nhìn vào mình dần dần cho đến khi nó lạnh lẽo đi cơ hồ chưa từng quen biết.
Tướng quân Trung Nguyên rất tài giỏi, luồn lách giữa lòng quân hỗn loạn mà có thể đưa hai người thiếu nữ tránh thoát khỏi hiểm cảnh.
Tiểu Thi tận mắt chứng kiến hai phe giao chiến máu thịt nhơ nhớp không khỏi cảm thấy rùng rợn ghê tởm, trong lúc đang ẩn nấp giữa một bụi cây thì bỗng dưng có cánh tay ai đó bị chém lìa văng tới rớt xuống ngay trúng đầu nàng khiến Tiểu Thi suýt chút nữa đã thét lên hoảng loạn, cũng may tướng quân kia kịp thời bịt miệng nàng lại.
Không thì có mười cái mạng họ cũng chẳng đủ để chết.
Phải biết giữa chiến trường người thù kẻ bạn rất khó phân biệt, không hiếm gặp trường hợp thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Chưa kể An Tư và Tiểu Thi thân phận nữ tử, rơi vào tay binh lính tiểu tốt Nguyên Mông hay Đại Việt đều rất khó bảo toàn an nguy, bởi lẽ giữa cuộc sát phạt gay go này ai sẽ chịu tin An Tư đây chính là vương phi hay quốc muội?
Vậy nên, tướng quân Trung Nguyên âm thầm tính toán nhất định phải đưa hai người đến được thuyền ngự trao tận tay hoàng đế Đại Việt, bằng không dù là bất cứ kẻ nào thì giờ phút này cũng không hề đáng tin giao phó.
Bao gồm cả người Việt quốc.
Những tưởng chỉ cần cẩn trọng lén lút lách mình xuyên qua lòng quân không để bị phát giác thì sẽ sớm ra đến bến Nhĩ Hà nhanh thôi.
Nhưng không! Vào thời khắc mấu chốt như vậy lại xảy ra sự tình hung hiểm vô cùng.
Rằng lúc chuẩn bị rời khỏi cánh rừng chạy tới chỗ bờ sông thì cả ba người liền bị chặn lại, bao vây là một nhóm hắc y nhân chừng cỡ hai mươi tên trên tay lăm le đao kiếm bén ngót.
Tướng quân Trung Nguyên đem An Tư và Tiểu Thi giấu sau lưng mình, bản thân vững như bàn thạch đứng trước mặt họ trấn thủ, ánh mắt kiên định không có lấy một tia nao núng.
- Người tới là ai, mau xưng danh tự.
Không có tiếng đáp lại, nhưng quan sát dáng dấp vạm vỡ này thì bọn chúng không có vẻ giống với thích khách Đại Việt, mà hắn đoán hơn nửa phần chính là người Mông Cổ dưới lớp ngụy trang kia.
- Các ngươi là người Mông Cổ, vì sao lại muốn ám sát cửu vương phi?
Hắn bình tĩnh đến lạ, cứ tựa như kẻ đang đứng giữa vòng vây không phải là mình.
Tên hắc y nhân đứng đầu hẳn là thủ lĩnh, biết mình bị bắt ra thân phận thì không còn kiêng nể chi nữa, thẳng thắn đáp lại.
- Nữ nhân này hạ sát vương tử, khiến cho vạn đại quân Nguyên thảm bại thê lương, là hoạ thủy yêu nghiệt, chúng ta được lệnh phải giết chết ả để trả thù cho hoàng tộc!
- Ta đã nhận lệnh từ đích thân Trấn Nam Vương phải bảo vệ vương phi an toàn trở về gia quyến.
Thủ lĩnh hắc y nhân cùng tướng quân Trung Nguyên mắt đối mắt nhìn nhau, không ai nói ai nhưng cũng hiểu được lần này khó tránh giao tranh, tất cả đều đã sẵn sàng đương đầu giữ vững trọng trách.
Chuyện tử sinh đối với An Tư bây giờ không là gì cả, chính nàng còn muốn tự sát kia mà, vậy há gì lại phải lắng lo trước những kẻ đang đến để giúp nàng đạt thành điều đó? Tuy không hiểu bọn họ nói gì với nhau, nhưng nàng đoán định được những kẻ này là nhắm vào tính mạng của mình, điều này khiến nàng lấy làm thanh thản.
- Tướng quân xin hãy rời đi, không cần thiết bảo vệ An Tư làm chi để phí hao sức lực, ta không đáng và ta cũng muốn tuẫn tiết theo cùng đại vương.
Không có tiếng đáp lại, dĩ nhiên rồi, tướng quân Trung Nguyên không biết Việt ngữ.
Nhưng dường như cảm nhận được ngữ điệu của nàng, hắn xoay người quyết liệt nhìn An Tư, tay trái nâng lên tự vỗ vỗ vào ngực chính mình như ý bảo đây là trọng trách của hắn, hãy tin tưởng ở hắn.
Tiểu Thi ôm lấy An Tư, An Tư lại ôm lấy cún bông, công chúa hoàng quốc muội là cái danh hão huyền mà nàng có được, nhưng nó mang lại được gì cho nàng ngoài thảm trạng bi kịch này?
Đây là cuộc đời vương giả mà rất nhiều bách tính thiên hạ mơ ước đó ư?
Chỉ nghe hắc y nhân gầm lên một tiếng, liền đó hai mươi bóng đen cùng lúc xông vào ba người như lang như sói khốc liệt cấu xé.
Tướng quân Trung Nguyên thế trụ vững vàng, đao tới đỡ đao, kiếm tới đỡ kiếm, chiêu thức xuất ra như rồng bay hổ cuộn, chỉ với một thanh gươm trong phút chốc tạm thời đẩy lui một nửa số hắc y nhân.
Bọn chúng bắt buộc phải nhìn hắn bằng đôi mắt khác, quả nhiên kẻ được giao phó hộ tống công chúa An Tư không tầm thường chút nào.
Có điều sau đợt đọ sức so chiêu ban đầu thì những lần tấn công sau càng thêm chiến thuật và gai góc hơn nữa.
Thoắt cái trên thân tướng quân Trung Nguyên đã có thêm vài vết chém sâu hoắm nhưng trước sau như một chưa từng thoái lui.
Khó khăn lắm Tiểu Thi mới kéo An Tư ngồi thụp xuống được, bởi lẽ nàng cứ đứng thẳng lưng đối mặt, tựa hồ còn cố ý đưa người ra trước làn đao mũi kiếm, ý muốn tự sát hoàn toàn không suy suyễn.
Dẫu rằng tướng quân kia là anh hùng trăm người có một, nhưng vẫn khó lòng mãnh hổ địch quần hùng, đánh mãi rốt cuộc rơi xuống thế hạ phong, sức lực dần dần bị rút kiệt.
Điều đáng sợ là bọn hắc y nhân kia bày trận rất có chủ ý, không hề để lọt bất cứ kẻ hở nào để hắn thừa cơ đột phá vòng vây.
Càng đánh máu tuôn càng nhiều, thương tích lại chất chồng, cuối cùng bị đá một cước văng xa mấy bước.
Chỉ còn lại Tiểu Thi và An Tư, tiểu cung nữ ấy sợ đến xanh xao mặt mày, mồ hôi nhỏ thành từng giọt, ôm chặt An Tư che chắn trong thân mình.
- Chúng ta chỉ giết ả yêu nghiệt này, không phương hại nữ tử vô can, biết điều thì lập tức tránh ra!
Tiểu Thi không hiểu, dẫu có hiểu thì cũng không tránh, nàng cũng có thể vì công chúa của mình mà bảo vệ đến hơi thở cuối cùng.
- Chậc chậc, ngoan cố, các ngươi mau lôi nha đầu này ra!
Được lệnh, ba bốn tên hắc y nhân xông vào đem Tiểu Thi kéo ra xa khỏi An Tư trong sự kêu khóc bất lực của nàng.
Hắc y nhân thủ lĩnh dùng lưỡi đao nhuốm đầy huyết sắc tanh tưởi nâng cằm An Tư lên, "Nữ nhân này quả thật xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người ta phải khiếp đảm." Hắn thầm nghĩ.
Quả cũng không sai, bởi lẽ chính nhan sắc này của An Tư đã làm đảo điên thiên hạ, là độc dược giết đời danh tướng, là huyệt mộ ngọt ngào mà Trấn Nam Vương nguyện ý chôn thân.
Thật đáng sợ...
- Xinh đẹp như vậy cũng chỉ khiến sơn hà nghiêng ngửa!
Hắn lật lưỡi đao giáng xuống một cái tát vào gò má An Tư khiến nàng ngã vật sang bên, máu tươi ứa ra từ nơi khoé miệng, đỏ au như vệt chu sa càng khiến hoa dung thêm khiếp nhược mỹ miều.
Nằm trên mặt đất, cát bụi vương đầy y phục, đau đớn bên mặt cũng không hề quan tâm, An Tư chỉ khư khư ôm lấy chú cún bông trong lòng như bảo bối.
- Anh hùng bình định non sông, ngươi là thân nhi nữ lại lẳng lơ khuê phòng làm nhục chí vương tử!
Thuận chân, hắn đá thêm mấy cước vào người An Tư, cũng không thấy nàng kêu lên tiếng nào, vẫn chỉ nằm co ro ở đó.
Nhưng Tiểu Thi thì lại khác, nàng ấy gào khóc đến sắp sửa đứt hơi tắt thở rồi, còn tướng quân Trung Nguyên kia nằm lê lết gắng gượng bò đến bên An Tư nhưng ngược lại bị một hắc y nhân giẫm lên lưng chà đạp như là rác rưởi.
- Ta giết một ả lăng loàn phản bội phu lang để răn đe trăm ngàn nữ tử, rửa hận cho Thiên triều khả hãn vĩ đại!
Dứt lời, hắn giơ đao dứt khoát chém xuống, An Tư không hề chớp mắt dù chỉ một cái, khoé môi cong lên thành hình bán nguyệt bày ra nụ cười thê lương mà nhẹ nhàng nhất.
"Hoan nhi, đi chậm thôi, đợi thiếp với, thiếp đến rồi đây, chúng ta sẽ không xa nhau nữa."
Bỗng!
Phập một tiếng, giữa lồng ngực hắc y nhân đang giương đao bị cắm sâu một mũi tên đồng, hắn bàng hoàng không tin vào mắt mình nhìn về hướng mũi tên bay đến, từ xa cưỡi trên lưng tuấn mã đạp gió lao tới là một nữ tử!
Nữ nhân này thân vận bạch y đã loang màu khói, tóc xoã tung bay tán loạn giữa cuồng phong, tay cầm thiết cung lưng đeo túi tên đồng xông tới.
Vừa nhập vào vòng vây đã sẵn sàng nghênh chiến, tựa hung thần Tu La gặp ma giết ma, gặp Phật chém Phật, bất chấp hai mươi hắc y nhân cao lớn vạm vỡ bao vây.
Nàng rút ra trường kiếm đeo bên eo, không nói một lời mà chỉ chém giết điên cuồng, người chết đi rồi còn chưa kịp nhắm mắt, đầu lìa khỏi xác cũng chưa biết mình vừa trúng chiêu, kinh khiếp vô cùng.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai mươi hắc y nhân chỉ còn lại một đống tay chân đầu mình lẫn lộn máu thịt nằm rải rác trên đất.
Đứng giữa nơi huyết nhục ấy, từ từ xoay lại mới thấy, nữ nhân loạn chiến kiêu hùng kia không ai khác chính là Thuyết Hoan!
An Tư nhìn thấy Thuyết Hoan ngỡ như là đã ở suối vàng tương kiến, mơ mơ hồ hồ nhìn nàng, không thể khóc và cũng chẳng còn sức để chạy đến ôm.
Ngỡ rằng đã tử biệt thì nay lại trùng phùng, hoá ra người ấy chưa từng thật sự bỏ mặc nàng, vẫn là ở trong hiểm cảnh thêm một lần nữa cứu nàng thoát ra.
Nợ ân tình, nợ sinh mạng, làm sao An Tư trả hết đây? Phải chi người với người đừng có cuộc chia ly thì nàng nhất quyết sẽ dùng cả đời cả kiếp đền trả bồi tội, nhưng liệu rằng có thể hay chăng?
Giá như đừng có thêm một cuộc sinh ly....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...