Trong ký ức của nàng, Hàng Châu năm ấy là một màu xanh huyền hoặc, xanh vì trời mây, xanh vì non nước, xanh vì bóng liễu buông rũ bên mành, lại xanh vì xuân sắc An Tư.
Mỹ cảnh Hàng Châu phối cùng bạch y của nàng ấy mới là đẹp nhất, tựa ở chốn thanh tao tìm thấy nét sáng trong chấm phá, khiến cho dung tục dương trần đều ngậm ngùi biến tan.
Xem chừng An Tư rất thích cảm giác nữ phẫn nam trang mới lạ này, cùng với nàng thân vận huyết y sánh bước, vừa hay phối thành một đôi tài tử song kiều khiến người qua kẻ lại đều phải trố mắt trầm trồ.
Riêng nàng, Thuyết Hoan vốn dĩ nào có ham thích thân phận nam nhân, nay được tạm gác qua nỗi muộn phiền đeo đẳng thì lấy làm vui sướng lắm, nàng cố gắng tận hưởng từng phút giây được người đời nhìn ngắm mình trong thân phận nữ nhi cố hữu!
Năm đó, giữa phố thị Hàng Châu có năm bóng hình tuyệt thế du ngoạn, nhưng An Tư vẫn là người được chú ý hơn hẳn khi cải nam trang thành bạch y thiếu niên có bốn giai lệ vây quanh.
Năm người dạo bước khắp nơi, đến tận khi chiều tàn đêm xuống, thành Hàng Châu đốt đèn rực rỡ phong hoa, nam thanh nữ tú càng dập dìu nô nức.
Nàng khoanh tay trước ngực thong thả ngó xem các thị tập bày bán đủ món đồ chơi lưu niệm nhân gian, mắt phượng liếc thấy có sạp bán nhẫn ngọc bèn không khỏi lưu tâm chăm chú.
Suốt buổi tối này, Lam Tuyền và Ngoạ Tuyết Tử ở hai bên trái phải luôn dán sát Tiểu Thi, cứ tựa như sợ nàng ấy hoá thành Anh Vũ bay mất không bằng, tuy ngoài miệng vẫn đều đều đấu khẩu luận tranh nhưng Thuyết Hoan nhìn ra được Tiểu Thi cô nương cũng chẳng hề ghét bỏ hai nữ nhân này, xem chừng giữa họ còn có chút tâm giao.
Tỷ muội Lam Tuyền, Tuyết Tử vốn sẵn thông minh, không cần kể rõ ngọn nguồn nhưng trò chuyện ít lâu họ cũng mơ hồ đoán định được thân phận nữ phẫn ở Mông cổ của Thuyết Hoan, bây giờ tại nơi địa phương ẩn danh giấu tánh thì nàng mới được thật sự trở về chính mình.
Biết sự tình căn nguyên phức tạp, hai người họ cũng chẳng đề cập quá sâu, ngoan ngoãn dồn hết tâm tư vào việc trêu đùa Tiểu Thi!
Xa xa bên bến Tây Hồ bách tính đang phấn khởi thả hoa đăng, năm người muốn xem náo nhiệt nên cũng liền di gót đến.
Dưới dòng lưu thủy cuộn trôi cuốn theo ước nguyện thắp cùng hồng lạp gửi gắm thiên công, nàng nhìn một lượt, lòng cảm khái đây mới chính là thái bình thịnh thế mà muôn dân trăm họ nên được an hưởng.
- Vị cô nương này, mạn phép hạnh kiến! Tại hạ danh tự Túc Đề, là võ sinh dưới trướng thành chủ Hàng Châu, trong đêm hoa đăng hôm nay lại được Nguyệt Lão dẫn lối gặp nàng, mới được tương giao nhưng Túc Đề đã sinh lòng ái mộ, không biết cô nương đã có chỉ hồng đeo tay, nương thân gửi phận ở đâu chưa? Nếu chưa thì ta xin phép được cầu thân với nàng!
Sự xuất hiện thình lình của một nam nhân lạ lẫm khiến cho cả năm người nhất thời khó chịu.
Chỉ thấy kẻ tự xưng Túc Đề này ánh mắt sáng rỡ tinh anh, khí độ nhà võ không lẫn đâu được, thân cao tám thước cử chỉ đỉnh đạc, nãy giờ đều chăm chú chờ đợi hồi đáp từ Thuyết Hoan.
Nhưng chức phận của nàng là gì kia chứ? Lại đi đôi co tới lui cùng phàm phu tục tử hay sao? Vậy nên Thuyết Hoan chọn cách phớt lờ, xem hắn như không khí bỏ đi, nàng đã đi thì đồng loạt bốn người còn lại đều dời gót bước theo.
Có điều ngoài dự liệu, Túc Đề cũng lững thững theo sau, biểu cảm càng thêm mong cầu.
- Nam nhân đó hình như vừa nói gì với nàng phải không?
An Tư thì thầm hỏi.
- Ừm, có nói vài câu nhảm nhí, cũng không quan trọng.
Lúc này, Ngoạ Tuyết Tử chen vào, kéo kéo tay áo An Tư phân bày.
- Hắn vừa cầu thân với vương tử đấy, tiểu công chúa!
Gương mặt An Tư sững sờ, ngoái đầu nhìn kẻ nam nhân vẫn kiên nhẫn đi theo, lại nhìn sang Thuyết Hoan thấy nàng băng cơ ngọc cốt chẳng đặng đoái hoài.
Tự dưng trong lòng An Tư có chút mơ hồ mờ mịt, thầm nghĩ "Nếu nàng ấy giữ mãi thân phận nữ nhân, thậm chí nếu có trở về làm nam tử thì xung quanh cũng không thiếu người bằng lòng trao tâm kết tình, phải nói rằng họ càng khao khát ước ao, mình thì giờ đã có được tim lòng Hoan nhi...nhưng mà..."
Nghĩ suy cho lắm rồi trở nên rầu rĩ, An Tư cũng không hiểu sao mình lại buồn sầu, rõ ràng chẳng thể nào có cảm giác với nữ nhân kia mà? Rõ ràng người trước mặt là tướng giặc xâm lăng nước mình kia mà? Vậy thì tại sao? Tại sao lại cứ phải vì người ta mà thâm tâm ưu tịch?
Túc Đề nhất dạ kiên trì nối gót Thuyết Hoan, theo lâu đến mức khiến cho cả năm người phải gượng gạo.
Bực dọc, Thuyết Hoan nói với Lam Tuyền.
- Nàng nói lại với hắn, nếu còn đi theo nữa đừng trách ta độc ác!
Lam Tuyền vâng lời đem ý nàng truyền thụ lại cho Túc Đề được rõ, nhưng hắn chẳng biết khó mà lui, còn chấp tay thành quyền hướng Thuyết Hoan thi lễ.
- Quả nhiên là nữ tử Túc Đề ta nhìn trúng, rất có khí khái! Nhưng cô nương xin hãy cân nhắc, phận nữ nhi đến sau cùng vẫn phải tìm bến bờ vững chải nương tựa.
Túc Đề tuy không xuất thân danh môn, nhưng năm sau sẽ lai kinh ứng thí võ trạng, chắc chắn rạng rỡ tổ tông! Cô nương gửi gắm cho ta mai này sẽ là võ trạng nguyên phu nhân, Túc Đề nguyện ý bảo hộ nàng trọn đời trọn kiếp, xin hãy tin tưởng ở ta!
Ánh mắt kiên định, giọng điệu thẳng thắn hùng hồn như một áng văn tuyên thệ trước ba quân tướng sĩ, nói hay đến mức Ngoạ Tuyết Tử phải vỗ tay tán thưởng.
Chưa hết, để chứng thực cho lời nói đáng tin cậy của mình, Túc Đề lấy ra ngọc bội, vốn được người Trung Nguyên dùng làm tín vật định tình, khẩn trương bước tới đưa cho Thuyết Hoan bằng cả hai tay đầy vẻ trân trọng.
- Xin cô nương hãy thu nhận!
Thuyết Hoan trong lòng cảm thấy kẻ này muôn phần phiền phức, xem ra còn phiền phức hơn cả Ô Mã Nhi, ngẫm nghĩ nếu không triệt tiêu hoàn toàn tâm ý này của hắn thì nhất định sẽ bị đeo bám suốt tối hôm nay.
- Ngươi bản lĩnh tới đâu mà dám nói rằng có thể bảo hộ ta trọn đời trọn kiếp?
Được giai nhân đáp lời, Túc Đề mừng rỡ hơn vớ được vàng, liền vỗ ngực khoa trương.
- Túc Đề ta là võ sinh được thành chủ tâm đắc nhất! Cưỡi ngựa bắn cung, đánh quyền múa kiếm đều thông thạo từ nhỏ, một mình ta có thể địch lại chục người, dĩ nhiên hoàn toàn có khả năng bảo hộ tiểu nương tử nàng!
Thuyết Hoan cười nhạt, mà cả Lam Tuyền và Ngoạ Tuyết Tử cũng che miệng khúc khích, chế giễu kẻ này không biết trời cao đất rộng.
Nàng mang thân phận trấn nam vương, dù cho không là cửu hoàng điện hạ được Nguyên thế tổ Hốt Tất Liệt sủng ái nhất đi chăng nữa thì vẫn là đương kim thập công chúa Thiên triều, đừng nói hắn là võ sinh được thành chủ tâm đắc, cho dù đích thân vị thành chủ kia xuất đầu lộ diện còn chẳng xứng rửa chân cho nàng nữa kìa!
Vả lại bản lĩnh một đấu mười của hắn tuy cũng khá khen đấy chứ! Nhưng so cùng nàng thống lĩnh vạn quân xông pha trận mạc thì hoàn toàn hữu bại mất rồi.
- Ồ! Ngươi nói nghe cũng lợi hại lắm, nhưng ta thấy vẫn còn kém xa một nữ tử.
Nghe vậy, Túc Đề cau mày phật ý, nói hắn kém xa một nữ tử, có chết cũng chẳng tin!
- Lời lẽ của cô nương là cố ý mỉa mai anh hùng?
Tự nhận bản thân là anh hùng, kẻ này đúng là quá ngạo mạn sáo rỗng.
- Ta nói thật, nào có mỉa mai?
- Ta không tin! Làm sao ta có thể kém xa một nữ nhân chứ!?
Chỉ chờ có vậy, Thuyết Hoan chốt hạ.
- Vậy thì một nữ nhân có thể làm thế này...
Lời vừa dứt nàng liền vận công phát chưởng, một chiêu đánh vào đại thụ cạnh bên mình, thế trụ vẫn vững như thái sơn, chỉ có thân đại thụ chao đảo rung rinh rồi ngã đổ gãy lìa khỏi gốc.
Một màn này trực tiếp đập thẳng vào mắt Túc Đề làm hắn cả kinh ú ớ cứng họng.
Thuyết Hoan cong môi nói tiếp.
- ...vậy ngươi có thể làm được không? À mà thật ngại quá, nữ nhân vừa đề cập ấy chính là ta đấy, Túc-công-tử!
Túc Đề liếc qua đại thụ to lớn sừng sững lại bị một chiêu của nữ nhân đối diện đánh cho đổ ập thì tim loạn chân run, lời thốt ra cũng trở nên lập cập.
- Có mắt như mù! Túc Đề có mắt như mù! Đã làm phiền hào kiệt rồi...giang sơn bất cải, ngọc thủy trường lưu, có duyên gặp lại, xin phép cáo từ!
Nói rồi liền ba chân bốn cẳng phóng đi mất biệt, để lại Thuyết Hoan đắc chí nhếch môi, còn Lam Tuyền và Ngoạ Tuyết Tử thì vừa cười đến chảy nước mắt vừa thuật lại mọi chuyện nãy giờ với An Tư, Tiểu Thi.
Có điều An Tư không như Tiểu Thi cảm thấy hài hước, nàng ấy chỉ mỉm nhẹ rồi lại tiếp tục rơi vào trầm tư, khiến Thuyết Hoan không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì mà sao An Tư suốt buổi cứ lặng lẽ ưu sầu.
Đêm càng khuya, phong nguyệt càng mênh mang, ba nha đầu kia ôm cả tá bánh kẹo thu thập được trên phố, vừa ăn vừa cảm khái.
Còn An Tư cùng nàng sóng bước phía sau, đôi người song song, chợt đâu gió lạnh thổi qua, Thuyết Hoan khẽ cởi đi áo choàng khoác lên vai gầy An Tư, tình cảnh này cứ tựa ngày xưa khi còn ở hoàng thành Thăng Long Hoan nhi cũng đã từng ân cần như vậy.
An Tư miên man nhớ lại, thời khắc đó bản thân còn cho rằng chỉ cần được sánh bước bên nhau thế này thì dù đi trong mưa bão vẫn sẽ thấy ấm áp êm đềm.
Nhưng thời gian vô tình luân chuyển, phải trách luân lý phũ phàng hay thiên ý nhẫn tâm? Người xưa còn đó, cảnh chẳng khác chi, nhưng lòng dạ từ khi nào lại chuyển biến theo tình tiết trái ngang như vậy? Thật sự rất muốn thủy chung cùng tình lữ, nhưng thói đời lại đẩy đưa An Tư vào hoàn cảnh lừa mình dối người, giả trá điêu tâm.
Đúng lúc đang vẩn vơ thả hồn thì bỗng đâu có thứ gì từ trên trời rơi xuống rớt ngay vào tay mình, An Tư tròn mắt nhìn kĩ thì đó chính là một tú cầu hồng rực!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...