Mỹ Nhân Tâm Kế


Nàng hất tay kẻ quấy nhiễu ra, gương mặt phút chốc trở nên lãnh trầm, từ tốn lấy trong ngực áo chiếc khăn lụa lau lau lên chỗ vai vừa bị chạm rồi thẳng thừng vứt bỏ.
Gã lỗ phu kia tuổi trạc trung niên, ăn vận tuy có chỗ sang quý, nhưng người ngợm lôi thôi râu tóc xồm xoàm nồng nặc mùi rượu.

Hắn thấy nàng chẳng những cự tuyệt còn khinh bỉ ngó lơ thì biểu tình nhất thời cứng nhắc như bị hóa băng, nhưng rất nhanh liền khôi phục nham nhở dường như đã là thiên phú, tiếp tục áp sát nàng buông lời vô lễ.
- Hây da...mỹ nhân đâu cần phản ứng như thế! Đại gia là nhìn trúng nàng rồi, muốn mang nàng về làm tiểu thiếp thứ tư, cam đoan không bạc đãi nàng đâu!
Dù rằng phẫn nộ cực điểm nhưng chưa kịp ra tay giáo huấn thì An Tư đã đi trước nàng một bước, nàng ấy xông lên xô ngã hắn ra, đứng chắn trước nàng mà giận dữ quát lớn khiến cho cả Tiểu Thi cũng giật mình.
- Ngươi động chạm cái gì? Mau tránh xa nàng ấy!!!
Dĩ nhiên gã lỗ phu kia không hiểu An Tư nói gì, chỉ là bị xô ngã khiến hắn không mấy dễ chịu, lại mất mặt trước đám người ngồi trong tửu lâu đang cười cợt chế giễu, bèn đứng phắt dậy chỉ tay về phía An Tư, cũng quát.
- Tên tiểu tử thấp bé này từ đâu chui lên mà dám xô ngã đại gia vậy? Ngươi không biết ta là ai sao!!!!?
- Ngươi nói cái gì ta cũng chả hiểu đâu! Khỏi phí hơi mắng, nhưng ta cấm ngươi không được động vào nàng ấy!!!
- Tên thấp bé này là thần thánh phương nào đến, nói cái quái gì vậy chứ!! Tránh qua một bên cho gia gia tâm tình cùng người đẹp!!!!
Tiểu Thi ngẩn ngơ há hốc miệng xem một màn khẩu chiến cách biệt ngôn ngữ đang diễn ra trước mắt, nàng ấy có chút không ngờ chủ tử mình cũng có ngày thể hiện bộ mặt mắng người thất thố đến vậy.

Nhưng lại càng sững sờ hơn khi nhìn sang nàng, lúc này mắt đang không rời khỏi dáng dấp của An Tư mà mỉm cười trông như cưng sủng lắm, tựa hồ..."Nàng chửi người rất hay, mắng người rất giỏi, bổn vương vô cùng tự hào về nàng!"
Lúc sau, khi An Tư cũng gã lỗ phu đã mắng nhau đến thấm mệt, nàng mới lên tiếng, mắt vẫn chẳng dời khỏi ái nhân.
- Chàng ấy bảo ngươi hãy tránh xa ta.

Được thông dịch lại, gã lỗ phu càng bất mãn chỉ trỏ vào An Tư.
- Ngươi là cái thá gì mà dám bảo gia gia tránh xa mỹ nhân này!?
Vẫn thái độ cưng sủng, nàng dịch lại cho An Tư đang đứng chắn trước mình như bảo hộ.
- Hắn hỏi nàng là cái thá gì mà dám bảo hắn tránh xa ta.
An Tư giận đến bốc hỏa, đột nhiên ôm eo nàng kéo sát lại thân mình, hướng hắn hất mặt đầy cao ngạo.
- Nàng dịch lại cho hắn nghe, ta đây chính là tướng công của nàng! Ngoại trừ ta không ai được phép chạm vào nàng, và hỏi hắn đã nghe rõ chưa hả lão béo xấu xí!
Kinh ngạc, ý cười trên môi nàng càng thêm sâu đậm, cũng thuận thế dựa vào An Tư.
- Chàng ấy nói rằng chính là tướng công của ta, ngoài chàng ấy thì không ai được phép chạm vào ta, đã nghe rõ chưa lão béo xấu xí?
Lời vừa thốt, hết thảy người trong tửu lâu đều ồ lên bất ngờ, thì ra bạch y thư sinh tuấn tú kia cùng mỹ nhân anh thư ấy lại chính là phu thê, quả nhiên Nguyệt Lão khéo phối nhân duyên, ai nấy đều cảm khái.
Chỉ có gã lỗ phu là không cam tâm chùn bước, lại lớn tiếng.
- Ta khinh! Trông ngươi còn thấp hơn nương tử mình, làm sao bảo vệ được nàng ấy?
Đoạn, hướng phía nàng dịu giọng đẩy đưa.
- Chi bằng mỹ nhân hãy về với ta, đại gia là phú hào giàu có nhất vùng này, sẽ hảo hảo chăm sóc nàng thật tốt!
Đáp lại, nàng không thèm quan tâm, chỉ ban tặng cho hắn một sự phớt lờ.
Khẽ cười nói với An Tư.
- Chúng ta rời khỏi đây thôi.

An Tư gật nhẹ, cũng chả phí hơi dây dưa với gã lỗ phu ấy thêm nữa, Tiểu Thi cũng lắc đầu chán chê đứng dậy rời đi.

Nhưng hắn ta làm sao dễ dàng bỏ qua? Thấy mình bị khinh bạc thì đâm ra càng tức giận, thẳng thừng xông tới hướng An Tư mà giáng xuống nắm đấm!
Chợt...tay hắn bị chặn lại bởi một lực đạo kinh người, tiếp theo còn chưa kịp phản ứng đã hứng trọn một chưởng vào giữa lồng ngực, lập tức bật ra ngã trúng chiếc bàn khiến nó gãy đôi, hắn cũng vì thế mà hộc máu thổ huyết, xem ra thương thế không nhẹ.
Những tưởng kẻ phát chưởng là bạch y thư sinh, nhưng không, khiến gã to béo kia bay xa như vậy lại chính là nương tử bên cạnh.

Thân thủ nhanh gọn dứt khoát lại không chút lưu tình khiến cho đám người trong tửu lâu được phen khiếp vía.
Nàng trừng mắt nhìn kẻ miệng đầy máu tươi đang nằm trên đất, lãnh khí tỏa ra đi kèm sát ý không hề che giấu làm cho người ta không rét mà run.
- Nếu ngươi còn làm phiền, ta sẽ móc đôi mắt của ngươi ra!
Dĩ nhiên nàng không hề ngoa ngôn, nếu hắn ta thật sự còn cả gan đeo bám thì nàng chắc chắn sẽ phế bỏ đôi mắt của hắn! Có điều với tình trạng thảm thương hiện tại, e rằng đứng lên hay lết về cũng không nổi, huống hồ chi còn tiếp tục bám theo.
...
Rời khỏi tửu lâu, ba người đi dạo qua các con phố ở Hàng Châu, không khí trong trẻo lành lạnh khiến lòng người càng thêm khoan khoái, tựa hồ đã trút bỏ được không ít não phiền.
- Lúc nãy nàng nói mình là tướng công của ta sao?
- Hm...phải đó! Thiếp cũng đâu nói dối, dù gì chúng ta cũng đã thành thân, nàng hay thiếp ai làm tướng công chẳng được.
Nàng ngậm ngùi nhỏ giọng.
- Nhưng nàng thật sự xem là chúng ta đã thành thân, đã là phu thê à...?

- Hửm? Nàng nói gì?
- À không...không có gì...
Tiểu Thi ở một bên ôm túi đậu rang đường nhâm nhi, dù nàng ấy không hiểu được hai nữ nhân thì cũng có thể yêu nhau hay sao nhưng nhìn họ thế này quả thật không khỏi chạnh lòng thay.

Tiểu Thi là người ngoài cuộc chứng kiến câu chuyện An Tiểu Tư và Hoan nhi từ đầu đến nay, nàng ấy không biết hai nữ nhân có thể bên nhau hay không, nhưng riêng biệt cặp đôi này thì...bên nhau xem ra phù hợp hơn với bất cứ ai khác...
- Nhìn xem, kia là Đoạn Kiều, chiếc cầu này là nơi Bạch Xà và Hứa Tiên lần đầu tao ngộ.
Nàng giới thiệu.
- Ồ ồ đẹp quá, ta muốn lên đó ngắm trước, hai tiểu chủ cứ thong thả a!
Là Tiểu Thi cố ý muốn chừa lại không gian riêng tư cho hai người...
Dứt lời liền một đường chạy đi, giả vờ không nghe thấy tiếng kêu í ới của An Tư đằng sau.
...
Đoạn Kiều thanh tao soi mình dưới bóng nước Tây Hồ, bên kia bờ xanh xanh liễu rủ, trên trời cao mây trắng pha sương, quả là cảnh quan dành cho tao nhân mặc khách.

Tiểu Thi tuy không có hồn thi sĩ nhưng cũng là cảm ngộ được lãng mạn nơi đây, gác tay lên thành đá ngó trông bóng dáng đôi người sánh bước phía xa lòng mơ hồ dâng lên nỗi niềm khó tả.
Lúc đang lãng đãng thả trôi cùng dòng suy tưởng thì bỗng dưng Tiểu Thi bị ai đó đụng trúng, suýt chút nữa đã bổ nhào xuống dưới Tây Hồ bơi lặn cùng Bạch Xà mất rồi!
- Nè mắt bị bù lệch ăn hay gì mà không thấy người ta đứng chình ình ở đây hả!?
Một câu mắng đậm chất An Nam.
- Hở...ngươi là...
Nhân duyên giữa người với người quả là kỳ lạ, tin được không khi đứng trước mặt Tiểu Thi lúc này lại chính là hai mỹ nữ gặp gỡ ở Mông cổ ngày trước...Lam Tuyền và Ngoạ Tuyết Tử!

- Sao lại là hồ ly tinh hai người!?
- Sao lại là tiểu nha đầu nhà ngươi!?
Lam Tuyền sững sờ trong phút chốc, còn Ngoạ Tuyết Tử xem chừng mừng rỡ lắm, liền lao tới ôm chầm lấy Tiểu Thi, mà nàng ấy vì nhất thời bất ngờ nên không kịp phản ứng, cứ vậy để cho người ta ôm chặt vào lòng.
Lúc này vừa hay An Tư và nàng đã kịp thời chạy tới, đôi bên nhìn nhau ngỡ ngàng trước sự hội ngộ tình cờ này.
...
Ngồi ở sạp trà bên bờ Tây Hồ, Lam Tuyền và Ngoạ Tuyết Tử bắt đầu kể lại hành trình của mình.
Ngày ấy khi nhận được sự giúp đỡ của trấn nam vương rời khỏi Mông Cổ, hai người tuy đã định tìm đến địa phương nào đó mưa thuận gió hòa an cư lạc nghiệp, nhưng trong lòng mơ mộng tiêu dao giang hồ nên lại tiếp tục lên đường viễn phương, phiêu bạt khắp đó đây ngắm nhìn non xanh nước biếc.

Sống đời tự tại không bị trói buộc áp bức là hạnh phúc lớn lao nhất đối với họ, vậy nên dù đi đâu vẫn luôn không ngừng cảm kích trấn nam vương, lại càng khó quên nha đầu đáng yêu ở lều trại hôm ấy.
Ngờ đâu hôm nay tìm tới Hàng Châu du ngoạn lại tình cờ tái ngộ tại chốn này, có điều...không hiểu sao trấn nam vương lại vận nữ phục, mà công chúa chủ tử của nha đầu lại mặc vào nam trang, ngược đời như vậy...
Nàng cân nhắc kỹ càng rồi quyết định kể lại mọi chuyện với hai người kia, cả thân phận nữ tử cũng không ngại kể lại, dĩ nhiên đã khiến hai người không khỏi cả kinh nhưng liền sau đó lại chẳng để tâm lâu vì đang bận ở hai bên trái phải ôm ấp trêu ghẹo...Tiểu Thi!
- Hai ngươi có thôi đi không? Ở ngoài phố lại dán sát ta thế này còn ra thể thống gì?
Lam Tuyền mỉm cười.
- Ngươi cũng đâu có đẩy chúng ta ra.
Ngoạ Tuyết Tử lại tiếp.
- Ngoài phố thì không thể, vậy trong phòng thì có thể dán sát sao?
Đúng là Tiểu Thi đã gặp phải hồ ly rồi, mà hai hồ ly này hình như chỉ có hứng thú "cắn xé" mỗi mình nàng ấy mà thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui