An Tư vốn không thông hiểu ngôn ngữ Mông Cổ, vậy nên vô luận ai có nói gì nàng đều chẳng thấu tỏ được, chỉ là cứ nhất nhất tuân theo từng lời Hạnh cô cô căn dặn trước đó, chính mình cũng không mong thất lễ làm ảnh hưởng mặt mũi Đại Việt.
Nhưng từ lúc bước vào đại điện này đến nay đều bị vô số ánh nhìn khiếm nhã soi xét làm bản thân bối rối vô cùng, cún bông cũng không được ôm theo, tay Hoan nhi dù kế cạnh vẫn không thể nắm lấy, đành tự mình siết chặt tay áo kiềm giấu bất an.
"Ngồi phía trên, không xa là đại hãn vương Hốt Tất Liệt mà hoàng huynh thường hay đề cập đến trong các buổi nghị bàn sao? Trông thật dữ tợn đáng sợ, nhưng...sao hắn lại nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái như vậy? Mình không thích ánh mắt đó chút nào...không thích..." An Tư thầm nghĩ.
Quả thật không sai, lúc này Hốt Tất Liệt là đang nhìn vào cống phẩm của con mình, nói đúng hơn là nữ nhân của con mình bằng ánh mắt của lang thôn hổ yết, thèm khát cứ như hận không thể lập tức đè xuống ăn tươi nuốt sống vậy.
Hậu cung giai lệ 3000, Trung Nguyên nữ tử chiếm không ít, mỹ nhân Mông Cổ cũng quá nhiều, tự vấn mỹ nhân trong khắp thiên hạ ai lại không phải là người của Hốt Tất Liệt kia chứ? Với quyền lực tối thượng trong tay, muốn bao nhiêu nhan sắc thì liền có bấy nhiêu hầu hạ, nhưng khẩu vị cũng đã bị nhàm chán từ lâu, nay gặp qua Việt triều thiếu nữ này thì lập tức đã bị làm cho rung động.
Thưởng ngoạn qua vô số nữ nhân, nhưng thanh khiết thoát tục, dung mạo thơ ngây trong trắng đến ngần này là lần đầu tiên tương kiến, tuy rằng đã là cống phẩm của hoàng nhi, nhưng nếu bỏ qua thì hắn cũng cảm thấy bản thân thật không xứng làm hãn vương quốc chủ nữa.
Đáng lẽ hoàng nhi lập được chiến công vinh quang trở về thì nên hết thảy tập trung vào con, cho con mình nhận thấy sự hài lòng sủng ái bất tận, không nên cứ vậy mà để mắt đến người khác.
Nhưng Hốt Tất Liệt nhịn nãy giờ đã không còn nhịn nổi nữa, đành đem lời trong lòng ra hỏi, cũng để bắt cầu cho chính bản thân.
...
Nàng có phần nghi ngại với câu hỏi của hãn phụ, nhưng hoàng đế đã hỏi, phận làm thần nhi lý nào có thể né tránh, đành miễn cưỡng trả lời.
- Hồi bẩm hãn phụ, đúng là nàng ấy.
Hốt Tất Liệt cười cười, ra vẻ vô tư hỏi tiếp.
- Thế An Tư công chúa của Đại Việt hóa ra lại là một mỹ nhân khuynh thành tuyệt thế như này ư? Hoàng nhi đã hưởng dụng qua chưa đấy?
Câu hỏi thô thiển này đáng lẽ không nên xuất phát từ ngôn khẩu của bậc đế vương, nhưng người Mông Cổ vốn là dùng những cách ăn nói đối xử như vậy dành cho cống phẩm nô lệ, nàng có chút bất đắc dĩ nhìn qua An Tư, chỉ thấy nàng ấy ngược lại nghiêng đầu nhìn mình khó hiểu, phía dưới đại điện quần thần cũng bắt đầu xì xầm thảo luận.
Chuyện là lúc cửu hoàng điện hạ của họ xuất binh Đại Việt vẫn còn là một thiếu niên chưa thành gia lập thất, nay trở về lại mang theo mỹ nữ tuyệt trần ngần này, có phải đã từ một thiếu niên trở nên nam tử trượng phu rồi không? Và mỹ nữ trông có vẻ thuần khiết kia đã ủy thân trinh bạch rồi chăng? Tất cả bọn họ đều muốn biết, Hốt Tất Liệt cũng vì quá muốn đáp án mà không ngại tự mình thô lỗ hỏi thẳng.
- À...bẩm hãn phụ...nhi thần...
Có đui mù cũng nhìn ra tà ý đang hiển lộ rõ ràng trên sắc diện Hốt Tất Liệt, dẫu đang phẫn nam trang nhưng dù sao cũng là thân nữ tử, nói ra điều này trước mặt nhiều người như vậy xấu hổ là chuyện dĩ nhiên, nhưng không nói thì nhất định không được, nàng nhất thời lúng túng nhìn sang Hạnh cô cô cầu cứu.
Vốn chỉ định xin chút tính hiệu từ Hạnh cô cô, ai ngờ cô ấy lại to gan ở trước hãn phụ cất lời khi chưa được cho phép, một nô tỳ dám càn rỡ nhiều lần như thế với hãn vương mà vẫn chưa bị xử trảm xem ra chỉ có mình Hạnh cô cô, khiến nàng bấy lâu đều không khỏi tự hỏi về mối quan hệ của bọn họ.
- Khả hãn vạn tuế, mấy chuyện khuê phòng nhi nữ này nói ra công khai không tránh được ngại ngùng, chi bằng mỗi người nên tự hiểu theo lẽ thường tình, nô tỳ nhiều lời rồi, xin khả hãn trách tội.
Hạnh cô cô nói xong liền quỳ xuống, nàng thầm cảm khái cô cô thật thông minh, nói như vậy khác nào vừa trả lời rõ ràng mà lại cũng không rõ ràng, sau này muốn bắt tội cũng khó, bởi nếu tự nghĩ theo lẽ thường thì nàng cùng An Tư đã phải cộng chẩm từ lâu, nhưng đó cũng chỉ là tự nghĩ, sai hay đúng nào đâu thể trách tội.
Hốt Tất Liệt nhất thời hụt hẫng, cái hắn muốn lại chính là đáp án cụ thể kia mà, quang mang không giấu được trách cứ nhìn về Hạnh cô cô, mà cô ấy cũng vẫn nhưng thường lệ trầm lặng quỳ đó cúi đầu.
Bực dọc hít vào một hơi sâu, Hốt Tất Liệt phất phất tay áo ra hiệu Hạnh cô cô đứng dậy.
Ngồi đó nãy giờ, hai kẻ tội nghiệp bị phớt lờ lại chính là Ô Mã Nhi và Toa Đô, trong lòng âm thầm khó hiểu, đáng lẽ như mọi lần trước đây quân thần lâu ngày gặp lại phải có nhiều binh cơ chiến sự cùng nhau thảo luận lắm chứ, sao lần này dường như đại hãn chỉ chú ý mỗi một An Tư công chúa, làm Ô Mã Nhi vốn đã chán ghét nay lại càng chán ghét hơn nữa nữ nhân này.
Trong lúc đang thầm lặng nguyền rủa An Tư thì Ô Mã Nhi bị Toa Đô cắt ngang, hắn thì thầm vào tai Ô Mã Nhi rằng rốt cuộc Hạnh cô này có thân phận thế nào, sao đến cả đại hãn cũng dung túng như vậy? Ô Mã Nhi cũng không hiểu được, thế nên điều này đã trở thành nghi điểm trong lòng cả trấn nam vương lẫn tả hữu phó tướng.
Hốt Tất Liệt thân là quân chủ, tự nhận là chủ nhân của tất cả thiên hạ thần dân, điều hắn muốn biết, chuyện hắn muốn làm nhất định đều phải đạt được, không thì sẽ hổ danh Nguyên Thế Tổ mất thôi.
Ngẫm nghĩ dẫu sao hiện tại có A La Mạc Hạnh ở đây cũng không tiện thăm dò, hơn nữa kia là giai nhân diễm lệ như vậy, nếu trước đây đã lỡ ủy thân cho hoàng nhi cũng không sao, dẫu gì cũng là một cống phẩm, đâu phải con dâu, phụ tử dùng chung hay riêng có gì sai biệt? Tự vấn An Tư công chúa được hắn-đại hãn vương Hốt Tất Liệt sủng hạnh đích thị là diễm phúc cho nàng ấy rồi, và cửu hoàng nhi mang về một giai nhân làm hãn phụ vui vẻ thì lại chính là tận hiếu tận trung, chuyện tốt đẹp như vậy không có gì đáng ngại! Cũng không ai dám nghịch ý hắn, nếu có thì liền đem ra bêu đầu trảm thủ, sau đó lại trở về không có gì đáng ngại ngay thôi!
Nghĩ thế thì tâm trạng lập tức hoan hỷ, âm thầm tán dương mình anh minh.
- Hãn phụ...hãn phụ...?
Thấy Hốt Tất Liệt cứ chăm chú ngắm nhìn An Tư đến mức không chớp mắt thì nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, giả vờ gọi mấy tiếng để hồi tỉnh hắn.
- Khụ...Hửm? Có chuyện gì?
- À...thưa hãn phụ, đường xa vạn lý, nhi thần vừa trở về cũng có chút mệt mỏi, xin phép hãn phụ cho nhi thần cáo lui, đêm nay tiệc tẩy trần nguyện ý bồi hãn phụ không say không về!
Nàng giả vờ tươi cười hồi bẩm Hốt Tất Liệt, cứ như rất hứng khởi muốn dưỡng sức cho tiệc rượu đêm nay.
- Hoàng nhi mới cùng bổn hãn trò chuyện có chốc lát, lời còn chưa cạn, chưa thỏa nhớ nhung phụ tử, sao lại muốn cáo lui sớm thế?
Hốt Tất Liệt hắn dĩ nhiên tham tiếc mỹ sắc trước mặt, nào muốn hoàng nhi của mình cáo lui sớm như thế, vẫn là muốn nhìn ngắm thêm một chút An Tư công chúa cho thỏa dạ.
Nhưng nàng nhất quyết lựa lời cự tuyệt, hẹn đêm nay sẽ bồi rượu hãn phụ đến cùng, vậy nên hắn cũng không thể cứ kèo nài dây dưa, tránh để bị phát giác tư tâm dành cho cống phẩm của nhi tử, đành đáp ứng cho nàng lui ra ngơi nghỉ.
...
Trở về lều trướng quen thuộc của cửu hoàng điện hạ, khắp nơi đều ngập tràn cảm giác thoải mái, nàng vừa vén màn lụa bước vào trong thì đã nhanh chóng lao về phía chiếc giường thương yêu của mình ngã sấp xuống dụi dụi mặt vào mớ gối chăn phảng phất hương thơm của chính mình, giọng điệu còn hơi nũng nịu.
- Giường của ta! Giường thân yêu của ta, nhớ ngươi quá đi, thương thương~~~
Chợt...
- Hihi...
Nàng giật mình bật dậy nhìn về hướng phát ra tiếng cười khúc khích ấy.
Thì ra là An Tư, nàng đỏ mặt, nhất thời quên mất còn có nàng ấy ở đây!
Nhưng An Tư cười xong thì lại như chợt nhớ ra điều gì đó, nàng ấy liền lập tức khôi phục trạng thái lạnh bạc của mấy hôm nay, ôm cún bông trong tay qua một góc ngồi xuống.
Nàng cau mày, cái cách đối xử giữa hai người với nhau dạo gần đây vẫn là khiến cho nàng bất lực, nhưng biết làm sao được? Tổn thương cũng đã gây, khoảng cách vẫn phải giữ, gần trong gang tấc nhưng ngưỡng cửa luân thường tuyệt đối không thể bước qua, ái tình nồng đậm chẳng qua cũng chỉ là dối trá.
Thế cục là dối trá...
Quan hệ là dối trá...
Lời nói là dối trá
Thân phận là dối trá...
Vậy rốt cục...cả cuộc đời này của nàng có điều gì là thật không...?
...
- Hồi bẩm vương tử, có cung nữ A La Mạc Hạnh nhờ nô tỳ chuyển lời mời vương tử ra sau đồi, ở chỗ cũ gặp mặt.
Nàng kinh ngạc, vì sao Hạnh cô cô không tự mình tìm nàng? Vì sao phải nhờ một cung nữ khác chuyển lời? Tự dưng lại cư xử quái lạ như vậy...
Cũng không nghĩ nhiều, nàng ra hiệu cung nữ chuyển lời kia rời đi rồi chuyển mắt nhìn sang An Tư dặn dò.
- Ngươi kêu Tiểu Thi vào đây hầu hạ nghỉ ngơi hoặc sang chỗ Tiểu Thi đi, bổn vương có việc phải đi một chút, lát nữa sẽ có người mang thiện điểm tới, cứ dùng trước đi, không cần chờ.
Dứt lời liền rời đi, để lại An Tư một mình trong lều trướng cô quạnh, lúc này mới cong môi nở ra nụ cười, nhớ lại bộ dáng đáng yêu lúc nãy của người đó.
Đưa mắt quan sát một lượt lều trướng này, An Tư cố gắng tưởng tượng ra sinh hoạt thường nhật của người đó ở đây, mỗi nơi mỗi chỗ đều rất thân thuộc với người đó, nhưng lại hoàn toàn xa lạ với nàng, và...cả bây giờ người đó cũng xa lạ với nàng mất rồi....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...