"Đây rồi, mảnh đất quê hương đây rồi! Thảo nguyên Mông Cổ đây rồi! Rốt cuộc cũng trở về nhà rồi!"
Đến mãi tận sau này nàng cũng không thể quên được cảm giác hạnh phúc mừng rỡ năm ấy khi được trở về lại quê hương sau một chuyến hành trình dài như vậy.
Mặc dù chưa về đến vùng thảo nguyên của mình, nhưng tại đây đã là Mông Cổ, chính xác đã là Mông Cổ! Nơi có thảm cỏ xanh ngắt trải dài đến tận đường chân trời, đồi cao núi xa, gió lộng bạt ngàn.
Về đến nơi đây khiến tâm tình ai nấy đều hân hoan khoái hoạt, nàng cùng Ô Mã Nhi và Toa Đô không còn ngồi trong xe ngựa nữa, ngược lại tự mình cưỡi trên lưng bảo mã phi dọc theo dãy đồi dẫn về mẫu tộc.
Hạnh cô cô thấy nàng vui vẻ thì tâm tư cũng lấy làm nhẹ nhỏm, tạm thời gác lại hai gánh nặng lớn lao nhất đang phải đeo mang đó chính là tình cảm giữa Hoan nhi và An Tư công chúa, cùng...bản thân và khả hãn Thiên Triều...
...
An Tư lúc này ngồi cùng xe ngựa với Hạnh cô cô và Tiểu Thi, nàng phóng tầm mắt ra xa xăm.
"Thì ra đây là quê hương của ngài à, trấn nam vương?"
Nơi này thật quá đỗi rộng lớn bao la, thật lạ lẫm mà cũng thật tươi đẹp biết bao, nhưng những con người sinh sống ở đây lại khiến nàng thật sự sợ hãi, họ khiến dân tộc nàng đau khổ vô nguyên vô cớ, nghĩ đến đó liền không khỏi sinh ra cảm giác chán ghét mỹ quang trước mặt.
Lúc vừa định buông rèm đọc sách thì nhãn quang lại chạm tới thân ảnh ấy, xa xa đằng kia là tuấn lãng mỹ thiếu niên trong bộ huyết sắc kim bào, cưỡi trên lưng bạch mã yên cương lục lạc vàng, dáng dấp phi phong phóng khoáng bất phàm ấy lúc này vừa quen lại vừa lạ.
An Tư cứ như vậy dõi theo bóng người đang tiêu sái rong ruổi phía xa, không biết không hay cánh môi lại cong lên tạo thành một nụ cười ưu nhã, đúng lúc lại lọt ngay vào tầm mắt Hạnh cô cô, mà nói vậy cũng không phải, bởi lẽ Hạnh cô cô vốn là cố ý để mắt đến An Tư công chúa từ sớm đến giờ rồi.
"Ngài ấy vui vẻ đến thế sao? Dáng vẻ này sao mình lại chưa từng được nhìn thấy? Chẳng lẽ bên cạnh mình chưa từng khiến ngài ấy vui được như vậy...?"
An Tư lại nghĩ nhiều rồi, không biết từ bao giờ tiểu công chúa vô ưu ngày ấy lại trở nên thu liễm nội tâm, tự mình mang nhiều suy tư đa đoan đến vậy.
...
- Vương tử, mau đến đây uống chút nước mát đi.
Dưới gốc đại thụ, Hạnh cô cô khẽ vẫy tay gọi.
Gương mặt nàng lúc này hoàn toàn không giấu được vẻ hồ hởi phấn khích, không còn thấy đâu nữa một trấn nam vương thâm trầm lãnh khốc nơi trời Nam tung hoành vó ngựa.
Bây giờ, nàng xem chừng trông giống một tiểu hài tử hơn nhiều.
Nãy giờ thi chạy đua chân đất cùng Toa Đô trên cỏ đủ mệt rồi, ngồi bệt xuống uống một chén nước đầy, mát lạnh từ từ luân chảy xuống cổ họng khiến người không khỏi khoan khoái dễ chịu.
Hạnh cô cô dùng khăn tay lau đi từng giọt mồ hôi trên trán nàng, từng cử chỉ không khác nào mẫu thân chăm sóc nhi tử.
An Tư mím môi, chỉ biết vò vò chiếc khăn nhỏ trong tay rồi len lén giấu đi, không muốn để bị ai phát hiện.
Nhưng thiếu nữ như nàng làm sao qua được sự tinh tường của Hạnh cô cô? Dù trong lòng vốn cũng cảm thông cho vị công chúa nhỏ này, nhưng biết làm sao được? Hoan nhi mà nàng ấy tương tư thương tưởng nào phải nam nhân, tự hỏi nếu An Tư công chúa thấu tỏ sự tình uẩn khúc bên trong thì nàng ấy có còn dám tiếp tục tiến bước trên con đường tình trắc trở trái nghịch luân thường này chăng? E rằng là không! Hạnh cô cô âm thầm cảm thán, "Trên đời này đâu có mấy ai giống như người ấy kia chứ."
...
Mẫu tộc của nàng nằm ở giữa một vùng thảo nguyên rộng lớn, tuy rằng từ lúc đặt chân về Mông Cổ thì mọi cảnh quang dường như đều toàn là cỏ xanh trải dài, đồi cao núi xa không khác gì nhau, cư nhiên khu vực này lại toát lên thứ mỹ quang khiến lòng người không khỏi cảm khái khi ngắm nhìn, trực giác nói rằng đây chính là địa phận đẹp đẽ phong thủy nhất Đại Mông rồi.
Đoàn xa mã trấn nam vương trở về trong sự chào đón nồng nhiệt của dân chúng Mông Cổ, mọi người ai nấy đều rời khỏi lều trướng, đổ xô ra hoan mừng.
Vô số hoa lá dầu thơm được tung lên như để đón rước những người con của thảo nguyên trở về, tạo nên cảnh tượng náo nhiệt chưa từng thấy.
Dắt ngựa đi đầu rẽ giữa dòng người chật nít chính là nàng-trấn nam vương Thoát Hoan, thiếu niên anh hùng trong mắt toàn dân Mông Cổ, đi song hành hai bên tả hữu có Ô Mã Nhi và Toa Đô, sau nữa là An Tư công chúa, sánh bước chung cùng là Hạnh cô cô và cung nữ Tiểu Thi.
Tất cả dường như đều bị ướp hương giữa đủ loại dầu thơm sực nức được người dân tung hô về phía mình.
An Tư nhất thời bị sự náo nhiệt ồn ào nơi này làm mất tự nhiên, chỉ biết lẳng lặng đi đằng sau Hoan nhi, nhìn người ấy vô tư lọt vào mắt xanh của những thiếu nữ có phần hoang dã quyến rũ hơn mình, trông thấy được không ít ánh mắt đưa tình đang đổ dồn về Hoan nhi, dù người đi trước không có thái độ gì hiển lộ để tâm, nhưng chính An Tư lại đang phức tạp trong lòng.
Nàng đáp lại sự đón mừng của thần dân bằng những nụ cười, câu chào đầy hòa hảo, cổ đeo lên không ít vòng hoa do người dân trao tặng, nhưng dẫu thân thiện là thế vẫn không làm phai mờ đi được nét anh vũ kiêu hãnh của một đại vương.
Có điều phấn khởi trong lòng không được bao lâu thì đã bị nếm vào thứ chua chua cay cay khó tả khi phát giác đang có vô số nam nhân hướng ánh mắt tò mò thậm chí là khao khát nhìn về phía An Tư sau lưng mình.
Trong phút chốc hai người không hay không biết, không ai nói ai nhưng đều đang âm thầm hờn dỗi đối phương trong lòng.
...
Theo luật lệ, trước khi bước vào Thiên điện diện kiến đại hãn vương Mông Nguyên-Hốt Tất Liệt thì phải nhất tề chỉnh trang chu đáo, đặc biệt phải để lại binh khí bên ngoài, dùng một thân một tâm trung tín nhất để bái kiến chủ nhân tôn quý tối thượng của cả giang sơn gấm vóc Nguyên Mông.
Lo lắng An Tư không quen được người lạ hầu hạ chỉnh trang, nên nàng lại phải làm phiền Hạnh cô cô tự mình thu xếp căn dặn một chút cho cả An Tư lẫn Tiểu Thi, không muốn sẽ xảy ra bất cứ sơ suất gì làm phật ý hãn phụ.
Tự mình nàng ở trong lều trướng thân quen mặc lên vương phục, thứ y phục trang trọng dành cho vương tôn khi ra mắt đại hãn trong các dịp lễ bái quan trọng.
Song song đó Ô Mã Nhi cùng Toa Đô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tất thảy để hồi kiến chủ tử tối cao của họ.
Khi mọi thứ đều đã tươm tất xong xuôi, trấn nam vương như cũ đi đầu dẫn theo những người có phận sự bước vào Thiên điện.
Từng cái nhấc chân lên bậc thang trải thảm đỏ dẫn lên đại điện phía trên cao là từng hồi chuông vọng vào thâm tâm nàng, khiến vô luận kiềm chế thế nào vẫn không giấu được sự hồi hộp cố hữu mỗi khi chạm mặt hãn phụ.
Mà đồng thời An Tư cũng bất an không kém nàng là bao, đôi bàn tay lạnh toát cả mồ hôi đang gắt gao nắm chặt.
Và thời khắc bước qua ngạch cửa ấy đã đến...
Đại hãn vương, chủ nhân vạn dặm đồng nội, người chinh phục Trung Nguyên, kẻ gieo rắc tai ương xâm lược Đại Việt lúc này đang ngồi chễm chệ trên hoàng vị, xung quanh là quần thần hai bên nhất tề nghiêm nghị đứng hầu.
- Nhi thần Thoát Hoan-trấn nam vương xin bái kiến hãn phụ, chúc hãn phụ phước thọ miên trường, Thiên triều vĩnh hưởng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Nàng chưa kịp nhìn rõ mặt thân phụ thì đã theo lễ quỳ xuống, đồng loạt những người đi sau cũng như vậy quỳ theo.
Hãn vương im lặng quan sát hồi lâu, khiến lòng người bên dưới không khỏi có chút gợn sóng, lát sau mới bật lên tiếng cười vang tựa hổ gầm.
- Haha! Miễn lễ miễn lễ, thiên mệnh bá tinh của bổn hãn rốt cuộc đã trở về rồi, lòng ta vui mừng khôn xiết, ban tọa!
Liền đó nàng cùng mọi người tạ ơn và đi về phía chỗ ngồi đã được sắp xếp bên tay phải Hốt Tất Liệt, trước đó Hạnh cô cô đã có nói qua một chút về quy củ Thiên triều, vậy nên lúc này cư nhiên An Tư lại ngồi xuống bên cạnh nàng, còn Hạnh cô cô và Tiểu Thi đứng hầu hai bên, kế tiếp mới là môn tọa của Ô Mã Nhi và Toa Đô.
Từ lúc bước vào đại điện, quần thần đã hướng vô số ánh nhìn về phía An Tư, cửu hoàng tử điện hạ của họ lần này trở về lại mang theo một cống phẩm, mà cống phẩm này lại là nữ tử quốc sắc thiên hương như vậy, thật khiến lòng dạ nam nhân không thể không dấy lên lắm nỗi ghen tị tà niệm, có người còn hận chính mình không phải đại vương, nếu không đã được ôm ấp giai nhân mà thỏa mộng đêm xuân.
ngôn tình ngược
Hốt Tất Liệt thần võ là vậy, vẫn không khỏi động dung khi quang mang lướt qua trên người An Tư.
Đại điện bấy giờ dường như đều đem tất cả chú ý đổ lên thân người nữ nhân bạch y lạ lẫm này, nàng nhỏ bé và mỏng manh, tựa như giọt sương trong ngần thanh khiết vô nhiễm vô vương đang hiện hữu ngay trước mắt họ, thu hút hết thảy tâm tư, vô tình khiến cho người ta phải ước mong sở cầu.
Hoan nhi quan sát nhận thấy xung quanh là một mảnh lặng thinh, cả hãn phụ cũng đang chăm chú để rơi ánh nhìn vào An Tư bên cạnh mình, mà nàng ấy lại rất mất tự nhiên cúi đầu như cố gắng lảng tránh, tự dưng có chút không thuận mắt, giả vờ ho khan mấy tiếng đánh thức Hốt Tất Liệt cùng bọn quan lại thẩn thơ.
- À ừm, Hoan nhi cùng nhị vị phó tướng nơi trời Nam chinh chiến, giang san thu về làm bổn hãn rất đỗi hài lòng, không hổ danh thiên mệnh bá tinh, đêm nay bổn hãn mở tiệc chiêu đãi tẩy trần cho con cùng nhị vị phó tướng, hãy cứ gác hết phiền ưu, ở quê nhà cùng nhau vui say thỏa chí!
Dứt lời, quan lại quần thần cũng đều thi lễ chúc mừng rôm rã phụ họa, Ô Mã Nhi và Toa Đô trong lòng đắc ý vô cùng.
Nàng khách khí hướng Hốt Tất Liệt, đáp.
- Tất cả đều là nhờ thánh ân của hãn phụ, nhi thần xin tạ chủ long ân!
Hãn vương Hốt Tất Liệt tâm trạng hoạt đắc, nhưng cái niềm hoạt đắc này lại không đặt ở chỗ nàng, mà đang nóng bỏng hướng về phía An Tư, tuy ngôn hành đáp lại nàng nhưng ánh mắt rực hỏa vẫn luôn gắt gao dán chặt trên người An Tư, nàng cũng giả vờ không biết.
Nhưng không ngờ rốt cuộc Hốt Tất Liệt cũng không nhịn được nữa, tự mình mở lời nói ra điều muốn nói nhất bây giờ.
- Mỹ nhân này chính là cống phẩm do Đại Việt dâng tặng hoàng nhi, có phải không?
Một câu hỏi tưởng chừng như bình thường lại khiến cõi lòng Hạnh cô cô khẽ run..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...