23.
Tiểu Kì Kì Thích Tám Chuyện: Báo cáo đội trưởng Tống, chủ nhà là Thẩm Vân Nam. Chúng tôi đã liên hệ Thẩm Vân Nam, mấy năm trước Thẩm Vân Nam đã ra nước ngoài, nhà cửa vẫn luôn bỏ trống, Vương Gia Hồng là lén xông vào đó ở!
Người Đàn Ông Ba Mươi Tuổi Chưa Một Lần Nở Hoa: Nhà anh ta là kiểu chung cư cũ cải tạo, ít nhất cũng đã ba mươi năm, chủ nhà hẳn đã đổi qua mấy đời, đi kiểm tra danh sách những chủ nhà trước đó xem.
Tiểu Kì Kì Thích Tám Chuyện: Đã rõ!
Tiểu Tân Tử Tạm Thời Làm Vệ Sĩ: Báo cáo đội trưởng, em và chị dâu đã đến bệnh viện…
“A Nham, sao vậy? Đám nhóc con đó gặp phải rắc rối gì à?”
“Căn nhà mà nghi phạm ở không phải của hắn. Hắn còn nói rằng mình chỉ làm việc cho người khác, không biết chủ căn nhà đang theo dõi là cảnh sát, trước mắt đang cho điều tra theo đường dây chủ nhà, chắc sẽ sớm có kết quả thôi.”
“Vậy thì tốt, vụ án này không lớn, nhưng cục trưởng khá xem trọng, nhớ phải điều tra kỹ càng. Chú ngược lại muốn xem thử người đó ăn phải gan hùm gì mà dám theo dõi nhà của cảnh sát!”
“Rõ.”
“Dì ra nước ngoài du lịch rồi, đội trưởng Tống tối nay ở lại bệnh viện có tiện không? Tối nay tôi rảnh, có thể trông đến khi có người đến đổi ca…”
“Không cần đâu, mọi người nếu hết việc rồi thì nhanh trở về đi, mấy ngày nay cũng mệt mỏi rồi.”
Cốc cốc.
Cố Khinh Thiển gõ cửa hai tiếng rồi đẩy cửa vào, hình như không ngờ bên trong sẽ tụ họp nhiều người như vậy, cô không khỏi ngạc nhiên.
Bên trong phòng bệnh rất náo nhiệt, đội trưởng cũ Tiết Hải ngồi ở đầu giường, sau lưng là hai người phụ nữ, một người là Vương Dư Na khá có thành kiến với cô, một người là lạ mặt.
Tiết Hải đã gặp cô vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô mặc đồ bình thường, ông ấy liếc mắt nhìn cô, lại nhìn sang Tống Quân Nham, cười nói: “Bây giờ nhìn khá giống cha với con gái đấy.”
Không có người phụ nữ nào không thích được người khác khen trẻ trung, Cố Khinh Thiển cũng không ngoại lệ, cô cong môi bước vào phòng bệnh, đi vòng sang chỗ khác, đẩy bó hoa trên bàn vào trong, đặt mì vằn thắn trên tay xuống.
Hách Tân xách túi hành lý đi theo phía sau, vừa thấy người thì lập tức chào hỏi, “Đội trưởng Tống, đội trưởng Tiết!”
“Tiểu Tân làm việc khá đấy chứ…”
Tiết Hải cũng chưa nghỉ hưu được mấy ngày, trông thấy người quen thì khẽ mỉm cười, dùng ánh mắt trải đời quét nhìn một vòng, hỏi: “Bây giờ làm vệ sĩ tùy tùng cho cô Cố à?”
Trước khi đến đây ông ấy đã nghe nói về tình hiện hiện tại trong đội, tâm ý của Vương Dư Na đối với Tống Quân Nham ai cũng nhìn rõ, nhưng người trong đội hay rầm rì bàn tán sau lưng, quả thực cũng không phải chuyện tốt.
“Đội trưởng Tống lo nghi phạm đi tìm Cô Cố, nên đã phái người bảo vệ 24/24.”
Hách Tân chính trực, ăn ngay nói thẳng, không hề cảm thấy sách lược của Tống Quân Nham có vấn đề gì.
“Chú Tiết.” Tống Quân Nham hợp thời nói chen vào, “Cháu hiểu mối quan tâm của chú, nhưng đối phương dám theo dõi nhà của cảnh sát thì đã trở thành một phần tử nguy hiểm rồi.”
Xét về mức độ nghiêm trọng thì sự an nguy của người nhà trong đội luôn được ưu tiên hàng đầu, sớm muộn gì cấp trên cũng sẽ phái người đến canh gác gần nhà họ Tống, nghĩ như vậy, Tiết Hải cũng không phản đối, dặn anh hành động cẩn thận.
Vương Dư Na nghe vậy thì nghiến răng nghiến lợi nói: “Chủ mưu đằng sau vẫn chưa lọt lưới, cô Cố không lo cho an nguy của mình thì cũng phải nghĩ cho nhân viên cảnh sát chúng tôi chứ!”
Cố Khinh Thiển đang soạn đồ ăn cho Tống Quân Nham ở bên cạnh, đột nhiên nghe thấy có người chỉ trích mình, đôi mày lá liễu không khỏi nhíu lại.
Cô há miệng định phản bác, cánh mũi bỗng nhiên ngứa ngáy, hắt xì một cái.
Ngại ngùng đỏ cả mặt, cô nhéo mũi nói: “Xin lỗi, tôi bị dị ứng phấn hoa.”
Trong lòng sinh ra con quỷ nhỏ, khuyến khích cô giở chút tính khí.
Tống Quân Nham liếc mắt nhìn, không vạch trần lời nói dối của cô, “Đưa tới quầy y tá đi.”
Người phụ nữ này từ bao giờ biết giở trò mánh khóe thế nhỉ?
Trong lòng Cố Khinh Thiển mừng thầm, ngoài mặt vẫn vô cảm gắp quả trứng kho trong bát của mình bỏ vào bát người đàn ông.
Thưởng cho anh đấy, tên chó má.
Vương Dư Na ôm một bụng tức, trong lòng chua xót không thôi, còn bị mất hết thể diện trước mặt người đàn ông mình thích, vành mắt đỏ lên, tông cửa bỏ ra ngoài.
Mục đích của chuyến thăm đã đạt được, Tiết Hải cũng không nhiều lời nữa, đứng dậy đi ra ngoài theo.
Tống Quân Nham kêu Hách Tân tiễn người, tiện thể tan ca.
Một chốc sau, trong phòng bệnh chỉ còn lại anh và Cố Khinh Thiển.
Cô giống như một người không có việc gì, tập trung vào món mì vằn thắn trước mặt.
Bàn tay nhỏ nhắn xúc một viên thịt cho vào miệng, vành môi dính nước súp trở nên bóng nhẫy tươi non, hai hàm răng thay nhau nhai thịt, ngậm đầy một miệng, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Anh bỗng nhiên không muốn ăn mì nữa, chỉ muốn cắn hai cánh môi đỏ hồng đó.
Có lẽ ánh mắt của anh quá nóng bỏng, người phụ nữ nhướng mắt đối diện với anh, trong mắt đầy sự nghi hoặc.
Tống Quân Nham khẽ ho khan một tiếng, làm như không có chuyện gì tiếp tục ăn mì: “Anh không biết là em còn bị dị ứng phấn hoa đấy.”
Một người có thể cắm hoa với mẹ già của anh, từ lầu 1 đến lầu 3 toàn hoa với hoa mà lại bị dị ứng phấn hoa?
Đùa nhau à?
Cố Khinh Thiển bặm môi, “Chị Giang nói, lúc nhỏ anh thường xuyên tự kiếm chuyện để đưa mình vào bệnh viện.”
Tống Quân Nham sửng sốt, biết người phụ nữ muốn bỏ qua chủ đề này, bèn thuận theo lời cô nói: “Bà ấy có nói là lúc anh bị đánh bà ấy ở bên cạnh vỗ tay rồi còn đưa cây roi mây không?”
Cố Khinh Thiển mím môi, cố nén cười.
Không biết người đàn ông lại nhớ tới gì đó, bĩu nói nói: “Lần đầu tiên anh chấp hành nhiệm vụ bị thương, bà ấy chạy đến cửa bệnh viện đốt pháo.”
Cô không khỏi phá lên cười.
“Anh có một người mẹ vô cùng tốt.”
“Phải không? Bà ấy còn thương em hơn ấy…”
“Chị Giang nói trước đây dì ấy muốn sinh một đứa con gái, ai biết lại lòi ra một con khỉ đột.”
“Câu này là học từ bà nội anh đấy. Mỗi lần về nhà tổ là y như rằng mẹ chồng nàng dâu nhà đó lại đem anh với bố ra làm trò tiêu khiển. Bố anh mất rồi lại trở thành anh với ông nội anh.”
“Gia đình của anh vui vẻ thật…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...