"Ngươi không giống như bọn họ nói." Lê Hôn nhìn nửa ngày, cho ra một cái kết luận.
"Ngươi cũng không giống như bọn họ nói." Thôn Trần nhìn người trước mặt, y nhất thời không cách nào kết hợp thiếu niên tái nhợt trước mắt cùng kẻ kiêu ngạo ương ngạnh trong lời đồn lại với nhau.
Lê Hôn kéo kéo khóe miệng, nằm trên cỏ, ngửa đầu nhìn trời cao rộng lớn: "Nhàm chán lại phiền phức, có điều ngươi thật biết hưởng thụ, ở đây chính là một nơi tốt."
Thôn Trần nhàn nhạt nói: "Nơi này là mộ địa, dưới thân ngươi đều là thi cốt."
"Người chết?" Lê Hôn câu môi cười, "Ta ngược lại cảm thấy người chết còn đáng yêu hơn người sống."
Thôn Trần ném bầu rượu cho hắn, bắt đầu đuổi người: "Ngươi không phải đệ tử Thiên Linh Tông, nhanh chóng đi đi, nếu bị người khác thấy, ngươi sẽ bị phạt."
Lê Hôn tiếp lấy bầu rượu, ngửa đầu uống một ngụm, liếc nhìn Thôn Trần một cái, đứng dậy vỗ vỗ cọng cỏ.
"Khi nào chúng ta đánh một trận?"
"Không đánh."
Bị cự tuyệt lạnh nhạt, Lê Hôn cũng không nói gì, xoay người ngự kiếm bay đi.
Thôn Trần cho rằng giao tình cùng Lê Hôn đến đây thì đã xong rồi, thế nhưng không ngờ, y vừa từ sau núi trở về không bao lâu, Vân Hải liền chạy tới, đầu tiên là lo lắng mà nhìn một lượt, lại quan tâm hỏi: "Đệ không sao chứ?"
"Ta không sao, sao vậy?" Thôn Trần buông sách trong tay.
Vân Hải thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới ngồi xuống, nói: "Vừa rồi đệ tử tuần tra ở sau núi bắt gặp Lê Hôn, tông chủ rất tức giận, cái vị chưởng môn Chung Linh Môn gì đó còn tự mình đến xin lỗi, đệ không gặp hắn thì tốt."
"Ta gặp rồi."
Vân Hải đang ở uống trà, đột nhiên sặc một cái: "Hả?! Vậy…"
"Hắn muốn tỷ thí với ta, ta không đồng ý."
Vân Hải nuốt nước miếng xuống: "Thôn Trần, đệ nói thật với ta đi, đệ sẽ không đánh không lại hắn chứ."
Nghe vậy, Thôn Trần nhìn hắn một cái, trong ánh mắt mang theo một tia đạm nhiên ngạo khí: "Thắng hắn, trong vòng một khắc."
Vân Hải lúc này mới thực sự thả lỏng nỗi lòng: "Ta biết, đệ không thích động thủ với người khác, trở về ta sẽ nói cho Thương Tùng một tiếng.
Haiz, trong lòng hắn vẫn luôn nghĩ mình làm mất mặt Thiên Linh Tông, lại lo lắng Thiên Linh Tông sẽ xuống dốc, cả ngày nhốt mình lại.
Hắn ấy, từ khi được tông chủ thu làm đệ tử quan môn liền căng thẳng khắt khe vô cùng, ta rất lo lắng ngày nào đó hắn sẽ xảy ra chuyện gì mất."
"Trong lòng huynh ấy cũng vì muốn che chở cho Thiên Linh Tông, có huynh ở đây, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì." Thôn Trần nghiêm túc mà phân tích.
"Ai u, Thôn Trần này." Vân Hải vẻ mặt chua xót, "Ta lấy đâu ra bản lĩnh lớn như Thương Tùng, bằng không ta đâu đến nỗi sầu như bây giờ? Đệ giúp ta đi, ta cảm thấy đệ nói chuyện còn hữu dụng hơn ta."
Thôn Trần hơi nhướn mi, đưa ra một lời chúc phúc chân thành tha thiết.
"Huynh có thể."
Mặc dù Chung Linh Môn tới xin lỗi, tông chủ vẫn không bớt giận, chưởng môn thấy thế, tuy rằng thịt đau, lại cũng chỉ có thể lấy Lê Hôn ra: "Không bằng như vậy đi, để Lê Hôn ở Thiên Linh Tông đi theo chư vị đạo hữu tu luyện, mỗi ngày đều đến sau núi quý tông cầu phúc thỉnh tội."
Tông chủ lúc này mới miễn cưỡng đáp ứng, Lê Hôn thấy kết quả này, có chút bất mãn, hắn đuổi theo chưởng môn nói: "Đệ đệ ta thì phải làm sao? Ta đi rồi ai tới chăm sóc nó? Để nó đến đây cùng ta."
Chưởng môn ôn hòa mà cười cười, vỗ vỗ bờ vai hắn.
"Lê Hôn à, ở đây tu luyện thật tốt đi, đệ đệ ngươi ta sẽ chăm sóc, chờ khi nào Thiên Linh Tông nguôi giận, ngươi có thể trở về đoàn tụ với nó."
Chưởng môn đối xử với họ luôn luôn rất tốt, Lê Hôn trong mắt tuy hiện lên do dự, lại vẫn không ngăn chưởng môn rời đi.
Dẫn đường sắp xếp chỗ ở cho hắn chính là Vân Hải, dọc theo đường đi Lê Hôn nhận được đủ loại tầm mắt, thị lực cùng thính lực của hắn đều rất tốt, tuy rằng làm bộ nhìn không thấy nghe không thấy, nhưng các loại thanh âm vẫn là chen vào hắn trong tai.
"Xem đi, đó là Lê Hôn."
"Nhìn giống như một tên tiểu nhân âm hiểm xảo trá, Thương Tùng nhất định là bị hắn hãm hại mới thua."
"Đúng thế, chiêu số vớ vẩn của một môn phái linh tinh, ai biết tu luyện như thế nào?" Người nọ nói được một nửa, đột nhiên kinh hô một chút, "A, hắn vừa mới trừng mắt liếc ta một cái, cười đến thật dọa người."
Lê Hôn thu hồi tươi cười, không có biểu cảm gì mà tiếp tục đi theo Vân Hải.
"Ngại quá, để ngươi chê cười, đó đều là phàm nhân làm tạp dịch, ngày thường không có việc gì làm, thì luôn thích tụ tập buôn chuyện." Vân Hải xin lỗi mà cười một chút.
"Không sao cả, quen rồi." Lê Hôn trong lòng lại hừ lạnh một tiếng, nếu thật sự không muốn hắn nghe thấy mấy cái này, cần gì phải đi trên đường đều là tạp dịch này chứ, một đám đều đeo lên gương mặt tươi cười sau lưng âm thầm thọc dao.
"Đến rồi, chính là ở đây." Vân Hải ngừng ở trước một ngôi nhà.
Lê Hôn nhìn thoáng qua bên cạnh, cái sân kia thanh nhã độc đáo, nhìn so với ngôi nhà gỗ nhỏ của mình còn khí phái không ít.
Có điều, hắn vốn dĩ là ở đây chuộc tội, cũng không nói gì, lập tức đi vào.
Vân Hải đem người đưa vào đi, lau cái trán đầy mồ hôi một trận, một bên có đệ tử hỏi hắn: "Tại sao phải để hắn ở đây?"
"Àii, ngươi cũng biết, Thiên Linh Tông này từ trên xuống dưới đều chán ghét hắn như vậy, ngoại trừ Thôn Trần, ta cũng không dám để hắn ở nơi khác." Vân Hải chắp tay trước ngực, ngước lên bầu trời lẩm bẩm tự nói, "Ông trời phù hộ, chỉ mong đừng lại có chuyện gì."
"Cái gì?" Thương Tùng đột nhiên đứng lên, "Lê Hôn tới chỗ chúng ta?"
"Huynh ngồi xuống." Vân Hải vội vàng giữ hắn lại, "Có Thôn Trần ở đây, nói vậy cũng không thể nhiễu loạn gì."
"Ngươi không giao thủ với hắn, người này chiêu chiêu đều cất giấu âm độc, tâm tính cũng không tốt được bao nhiêu." Thương Tùng có chút tức giận, "Thôn Trần lại là người tính tình đơn thuần chỉ biết tu luyện, ngươi sao có thể để cho bọn họ ở một chỗ, không được, bảo hắn đổi nơi đi."
Nhưng Vân Hải suy tư một phen, cũng không cảm giác hành vi trước đây của Lê Hôn có gì không tốt, Thiên Linh Tông bảo làm gì, hắn sẽ làm cái đó, liền mở miệng khuyên Thương Tùng: "Thế thì để hắn đi đâu, ở cùng huynh? Các người không chết đánh nhau mới là lạ, bảo tới nơi khác để Lê Hôn bị hại, chúng ta đến nơi nào để tranh cãi đây?"
Thương Tùng bình tĩnh lại, vẫn là không rõ: "Sư tôn vì sao muốn cho hắn ở lại Thiên Linh Tông, lòng ta luôn có bất an…"
"Có thể có chuyện gì?" Vân Hải chống đầu, nhìn trời ngoài cửa sổ, đúng là mùa quả mơ chín, một cái ý tưởng đột nhiên hiện lên, hắn hạ giọng ghé sát vào nói, "Có lẽ là thấy thiên phú của Lê Hôn cao, tính toán để hắn về sau sẽ ở lại Thiên Linh Tông?"
Cũng không phải không có khả năng này, Thương Tùng cau mày, khuôn mặt ông cụ non nhìn thù sâu hận lớn.
Làm sau khi Vân Hải nhìn, bị cười nhạo một trận, nói hắn giống ông cụ non.
Có thể bị Vân Hải cảm nhiễm, Thương Tùng cũng lộ ra một nụ cười nhẹ.
Lê Hôn sau khi phát hiện cách vách chính là Thôn Trần, mà sáng sớm đối phương thỉnh thoảng ra ngoài tưới hoa, hắn sẽ thường xuyên ngay lúc này, cách hàng rào chào hỏi với người đối diện.
Nhưng Thôn Trần không một lần phản ứng lại hắn.
"Xì… Quả nhiên là người lợi hại tính tình đều rất cổ quái." Lê Hôn buông tay chào hỏi, một tay khác chống đầu nhìn Thôn Trần tưới hoa.
"Ngươi cũng rất kỳ quái." Thôn Trần mở miệng nói câu đầu tiên, Lê Hôn chạy lại.
"Kỳ quái? Ta kỳ quái chỗ nào?" Lê Hôn nghiêng đầu.
Thôn Trần liếc nhìn hắn một cái, sau đó nói: "Đi hỏi gương đi."
Lê Hôn đứng ở trước gương, nhìn đi nhìn lại cả chục lần, cảm thấy mình trong gương rõ ràng vẫn soái khí như thường.
"…Ý là nói ta xấu sao?" Hắn híp híp mắt, đột nhiên đến gần mình trong gương, "Giỏi lắm, Thôn Trần, chờ ta đánh bại ngươi."
Có điều Lê Hôn một lần cũng không thành công nổi, sau lần tỷ thí thứ mười, kiếm của hắn bị Thôn Trần trực tiếp chém gãy.
Thôn Trần cúi đầu nhìn Lê Hôn quỳ rạp trên đất, vươn tay kéo hắn.
Lê Hôn nhìn tay trước mặt, cong môi, đưa tay đặt lên, sau đó nhân lúc Thôn Trần không chú ý đầu ngón tay cất giấu linh lực, dùng sức đẩy y một cái.
Thôn Trần hơi hơi trợn mắt nằm trên mặt đất, mũi kiếm gãy của Lê Hôn chống trên cổ.
Một sợi tóc đen rơi xuống đất.
"Thôn Trần, lúc đánh nhau ngàn vạn không thể mềm lòng." Lê Hôn thu kiếm gãy về, "Ngươi xem, bị ta thừa cơ rồi thấy chưa."
"Nếu vừa rồi ngươi không thu tay, giờ phút này cũng đã mất mạng." Thôn Trần nhàn nhạt nói.
Lê Hôn hừ lạnh một tiếng, nâng lên tay bị kiếm chém thương, vén tóc ra sau.
"Ồ? Ta đây hối hận vì đã thu tay lại rồi."
"Lê Hôn." Thôn Trần đứng lên, trên người không dính một chút bụi đất nào, "Ngươi tính tình như vậy khi tu luyện sẽ dễ lầm đường lạc lối, tu sĩ không nên như vậy…"
Y nói đến một nửa, đã bị Lê Hôn ngăn lại: "Chúng ta không giống nhau, ngươi là thiên chi kiêu tử, chúng tinh phủng nguyệt, ta là người lăn ra từ vũng bùn, dù có một ngày cùng ngươi sánh vai, cũng trước sau thoát không khỏi không được mùi bùn đất tanh hôi."
Thôn Trần thở dài một hơi, cũng không biết nên nói cái gì, mà y lại là người không nói nhiều, vì thế liền xoay người trở về.
Lê Hôn nhìn máu trong lòng bàn tay, tóc đen của Thôn Trần trên mặt đất, hắn nhìn máu tươi, cười một cái, chậm rãi đặt trên môi mút vào, thần sắc điên cuồng phảng phất như ác quỷ vào nhầm thế gian.
Gần đây là mùa mưa, Thôn Trần đem hoa cỏ dọn vào trong phòng.
Sau khi dùng cơm trưa xong, tông chủ truyền âm lệnh y đến đại sảnh.
Thời điểm y đi, phát hiện Lê Hôn cũng theo phía sau, hạt mưa rơi trên dù, y xoay người: "Đi theo ta làm gì?"
"Ta quyết định rồi, sau này theo ngươi học tập, cho đến khi giỏi hơn ngươi mới thôi."
Thôn Trần có hơi bất lực, nhưng không so đo với hắn.
Chờ đến đại sảnh, y phát hiện thần sắc tông chủ có chút dị thường.
Hóa ra là một thành trấn trong địa giới Thiên Linh Tông xuất hiện rất nhiều án mạng, tông chủ phái ra một số đệ tử đến đó, kết quả mấy ngày qua bậc vô âm tín.
"Ta cần tọa trấn Thiên Linh Tông, trước mắt chuyện này chỉ có ngươi đi ta mới yên tâm." Tông chủ nói.
"Vâng." Thôn Trần lĩnh mệnh.
Sau khi y ra ngoài, thì thấy Lê Hôn đi tới.
"Ngươi muốn xuống núi?"
Thôn Trần gật đầu.
"Ta cũng đi, bằng không ở đây quá nhàm chán." Lê Hôn chuyển dù.
"Không có mệnh lệnh tông chủ, ngươi không được rời Thiên Linh Tông." Thôn Trần đánh mất ý niệm của hắn.
"Ta đi vào nói với tông chủ một tiếng, ngươi ở đây chờ, hắn nhất định sẽ đồng ý."
Lê Hôn nói xong liền đi vào, chẳng được bao lâu thì ra tới, trong tay cầm lệnh bài ra vào Thiên Linh Tông.
"Ngươi… Sao làm được?" Thôn Trần hơi kinh ngạc.
"Này có khó gì, về sau ta chính là đệ tử Thiên Linh Tông." Khuôn mặt mờ nhạt của Lê Hôn dưới tiết trời mùa hạ thiếu đi một ít tái nhợt của ngày xưa.
"À, đúng rồi, tính ra như vậy, chúng ta chính là đồng môn rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...