Lan: Chương này toàn do tỷ tui @PhieuDu97 làm không đó tại nay tui mệt quá làm không nổi, em cám ơn tỷ yêu đã tài trợ cho trương trình này.
_
Tiếng nước chảy róc rách vang bên tai, Trần Ám Hương mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm giữa một dòng suối nhỏ, nửa người trên dựa vào bờ đá, phía sau lưng cộm đến lợi hại, y chống thân thể lên.
Quanh mình một mảnh rừng sâu, một bóng người cũng không có, không trung thì xám xịt, mặc dù có ánh nắng cũng nhìn không rõ, y bước ra đi trong chốc lát, trên người liền bị gió thổi đến lạnh thấu.
"Hương Hương."
Thân thể Trần Ám Hương cứng đờ, y biết người đứng phía sau là ai, nhưng y cũng không muốn là giờ phút này gặp được người này.
"Trên người của ngươi sao ướt hết rồi." Lăng Tiêm Vân vòng đến trước người y, "Thân thể ngươi không tốt, mặc trên người như vậy, một lát nữa sẽ sinh bệnh."
"Không sao." Trần Ám Hương muốn tiếp tục đi về phía trước, y muốn tìm được Tống Xuân Đường sớm chút.
Lúc vừa tỉnh lại, trong lòng y đã đặc biệt bất an.
"Chờ xiêm y khô rồi đi." Lăng Tiêm Vân bắt lấy cổ tay của y.
Trần Ám Hương cảm nhận được một luồng linh lực nhu hòa chảy vào người mình, nước trong xiêm y cũng dần dần bốc hơi, y nghĩ nghĩ, liền im lặng để yên cho Lăng Tiêm Vân làm như vậy.
Chờ xiêm y khô gần hết, Trần Ám Hương liền tránh khỏi tay gã, tìm một phương hướng đi.
"Ngươi đi theo ta làm gì?" Trần Ám Hương cau mày dừng lại.
Y dừng lại, Lăng Tiêm Vân cũng dừng lại.
"Ta chỉ nhìn ngươi từ xa cũng không được sao?" Lăng Tiêm Vân có chút ủy khuất, "Ta có làm gì đâu."
"Ta và Tống Xuân Đường đã tâm ý tương thông." Trần Ám Hương, "Ngươi không cần lãng phí thời gian ở nơi ta nữa."
"Ta biết." Lăng Tiêm Vân cười cười, ý cười lại không ở đáy mắt, "Ngươi thích hắn là chuyện của ngươi, thích ngươi là chuyện của ta."
Gã nói cực kỳ đáng thương, Trần Ám Hương cũng không dám nói nặng lời gì để đuổi gã, huống chi Lăng Tiêm Vân quả thật vẫn luôn đi theo xa xa, không có làm gì gây trở ngại cho y, y chỉ có thể tận lực xem nhẹ sự tồn tại phía sau.
Cũng không biết có phải y đã đi nhầm đường hay không, mà đường phía trước càng ngày càng khó đi, toàn là cành cây đâm ngang không nói, trên mặt đất còn thường thường xuất hiện một cái hố, nơi như vậy, y cũng không dễ dàng ngự kiếm.
Đi suốt một canh giờ, y đỡ thân cây thở dốc, đột nhiên trước mắt "bịch" một tiếng, có vật gì rơi xuống đất.
Y vừa nhấc mắt, thấy một con bạch lộc hình thể to lớn, màu lông tỏa sáng rực rỡ quỳ trước mặt, đôi mắt to chớp chớp nhìn chằm chằm y, nhìn kỹ, còn có thể thấy con bạch lộc này toàn thân run rẩy.
Lăng Tiêm Vân đi theo đằng sau không biết ở phía trước đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng có gì đó tập kích, lập tức phi kiếm tới chém về phía bạch lộc.
Ai ngờ kia bạch lộc vừa thấy ánh kiếm lóe lên, lập tức há hốc mồm, lưỡi thè ra, thân thể mềm nhũn, ngã vật xuống bãi cỏ xanh trên mặt đất.
"Dừng lại!" Trần Ám Hương ngăn chặn kiếm của gã.
"Yêu thú trong bí cảnh hơn phân nửa có linh thức, Hương Hương đừng bị biểu hiện giả dối của nó mê hoặc." Lăng Tiêm Vân tuy thu kiếm, lại vẫn chưa yên tâm nói.
"Bỏ đi, ta thấy con này chưa khai linh trí, đừng làm bị thương nó."
Trần Ám Hương vừa nói xong những lời này, con bạch lộc mới vừa té xỉu bỗng lập tức nhảy dựng lên, mở miệng nói tiếng người.
"Chủ nhân, chủ nhân, chúng ta ký kết khế ước đi." Bạch lộc nhảy nhót đá chân, thanh âm trong trẻo như giọng một thiếu niên.
Lăng Tiêm Vân liếc nhìn bạch lộc một cái, trong mắt tràn ra ghét bỏ: "Hương Hương, chúng ta tìm con nào tốt một chút đi, thứ này đừng thèm."
Bạch lộc cọ eo Trần Ám Hương, ngửa đầu nhỏ, chớp chớp đôi mắt nhìn Trần Ám Hương.
Trần Ám Hương thấy vậy, lòng sinh ra rất nhiều trìu mến, xoa đỉnh đầu bạch lộc: "Tại sao lại chọn ta làm chủ nhân của ngươi?"
"Ta vừa gặp người liền cảm thấy thích, người nhất định sẽ là chủ nhân của ta."
Bạch lộc nói đúng lý hợp tình như vậy, làm Trần Ám Hương bật cười: "Được thôi, vậy ngươi cũng không được hối hận đó."
"Hương Hương." Lăng Tiêm Vân vẫn là vẻ mặt ghét bỏ, "Một yêu thú miệng còn hôi sữa như vậy, sợ là chạy vài bước đã té ngã, ngươi thu cũng vô dụng."
"Ai nói ta vô dụng!" Bạch lộc hung tợn nhe răng về phía Lăng Tiêm Vân, sau đó dịu ngoan mà cọ vạt áo Trần Ám Hương.
"Ta không để bụng cái này, thật ra ta cũng rất thích nó." Trần Ám Hương vươn ngón trỏ điểm lên trán bạch lộc, ánh sáng vàng chợt lóe lên, khế ước hình thành: "Ngươi sẽ tên là Giản Bạch."
Giản Bạch hưng phấn mà chạy một vòng quanh Trần Ám Hương, thuận tiện đá cho Lăng Tiêm Vân một chân đầy đất.
"Ngươi thích thì kiểu gì cũng tốt." Lăng Tiêm Vân thấy tâm tình Trần Ám Hương tốt lên một chút, liền ưu nhã thong dong mà phủi bùn đất, nhưng vừa bước đến gần Trần Ám Hương liền bị một ánh mắt đóng đinh tại chỗ, gã nhỏ giọng gọi: "Hương Hương."
Bầu trời đang là ban ngày bỗng lập tức tối đen, cuồng phong vù vù thổi tới.
Trần Ám Hương thần sắc không đổi mà tiếp tục đi, Lăng Tiêm Vân đi theo phía sau y: "Chúng ta tìm một chỗ nào trú tạm đã."
"Ngươi muốn trú thì trú đi, không cần phải kêu ta."
"Ta biết ngươi muốn tìm Tống Xuân Đường, nhưng cứ thế mà tìm cũng không cách hay, còn rất có khả năng gặp nguy hiểm."
Lăng Tiêm Vân đang nói, tay phải đột nhiên vừa động, linh lực hóa thành kiếm chém đứt một con mãng xà đang lao mình xuống phía trước.
Màn đêm tối mịt không nhìn rõ, Trần Ám Hương dừng bước lại, nhìn chằm chằm khúc thân rắn bị chặt đứt.
Dọc đường đi, hình như y gặp rất nhiều yêu thú đánh lén thế này, chỉ là lúc trước đều rất dễ dàng phát hiện, nhưng yêu thú trước mắt này lại biết cách ẩn nấp che giấu mình.
Nếu không có Lăng Tiêm Vân, vừa rồi khả năng là y sẽ trúng chiêu.
"Đa tạ." Trần Ám Hương nói.
"Không cần phải nói cám ơn với ta."
"Tìm người?" Giản Bạch đột nhiên xen vào: "Tìm người nào? Thật ra ta có gặp qua một người ăn mặc rất giống chủ nhân."
Trần Ám Hương trong lòng vui vẻ, hôm nay y và Tống Xuân Đường mặc cùng bộ xiêm y giống nhau.
"Giản Bạch, hắn ở đâu?" Y ngồi xổm trước mặt Giản Bạch, nôn nóng hỏi.
Chóp mũi Giản Bạch khẽ nhúc nhích một chút: "Mùi đã nhạt đi rất nhiều, nhưng vẫn có thể ngửi thấy." Dứt lời, nó liền tung vó chạy.
Trần Ám Hương chạy theo phía sau, chỉ là chưa chạy được bao lâu, Giản Bạch liền nằm liệt trên mặt đất chảy nước dãi: "Chạy không nổi."
Y bế nó lên: "Ngươi chỉ đường đi."
Y vừa bế Giản Bạch lên đã bị Lăng Tiêm Vân cướp đi: "Để ta ôm, có thể nhanh hơn một chút."
Lúc này, Trần Ám Hương cũng không tranh với gã.
Giản Bạch nằm trong lòng Lăng Tiêm Vân hướng dẫn chỉ đường, chân thon dài chỉ trái chỉ phải, cuối cùng dừng lại ở một sườn núi nhỏ, nó ra sức hít hít chóp mũi, nghi hoặc nói: "Kỳ lạ, tại sao mùi hương lại đột nhiên biến mất rồi?"
"Thời gian cũng không còn sớm." Lăng Tiêm Vân nói, "Chúng ta tìm một chỗ nào nghỉ ngơi đã, dưỡng đủ tinh thần ngày mai lại tìm."
Trần Ám Hương đi đến trước một thân cây, vuốt ve vết kiếm trên đó, bất kể là ai để lại, vẫn có một chút khả năng là Tống Xuân Đường, y ra sức tìm cả một ngày, lúc này quả thật mệt đến gần như không nhấc nổi cánh tay.
"Được."
Lăng Tiêm Vân nhanh chóng tìm được một hang động, dọn dẹp bên trong sạch sẽ, để Trần Ám Hương vào ngồi xuống.
Hang động không lớn, hai người một hươu vừa đủ.
Giản Bạch nằm bò giữa hai người bọn họ, Lăng Tiêm Vân lần đầu tiên thấy yêu thú có tư thế ngủ xấu như vậy, tứ chi xoạc ra, miệng còn chảy nước dãi.
Gã ghét bỏ mà đẩy đầu Giản Bạch dịch ra xa một ít, xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía bên kia.
Trần Ám Hương vừa ngả đầu xuống đất liền nhắm mắt lại ngủ rồi, Lăng Tiêm Vân tuy cũng mệt mỏi, nhưng lại nhịn không được nhìn chằm chằm đối phương.
Gã không rõ mình sao lại hết thuốc chữa như vậy, không rõ tất cả những gì mình làm có ý nghĩa gì, gã chỉ cảm thấy, cứ an tĩnh mà nhìn đối phương thế này, nơi nào đó trong lòng lập tức được lấp đầy.
______
Trần Ám Hương: Thu hoạch một con manh sủng.
Tống Xuân Đường: Lão bà ở đâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...