Sau khi thất bại một trăm lẻ tám lần, tiểu cô nương thay đổi sách lược, đứng tại chổ cười hì hì, không biết từ đâu lấy ra một cái bình nhỏ, ánh mắt cô bé
long lanh,
“Ta nói cho
ngươi nha, dược này là ta mới vừa nghiên cứu chế tạo ra, tên là “Thêu
hoa trên gấm”, vì sao được gọi là “Thêu hoa trên gấm”, là bởi vì, một là nó không hại tính mạng con người, cũng không hề đau đớn, hai, nó sẽ làm cho khuôn mặt đẹp đẹp (mĩ mĩ) của người ta nổi đầy những chấm hồng, như nốt ruồi son, xấu xí vô cùng, thuốc này có thể giúp ngươi nổi tiếng một chút a”
Nói xong
liền vui cười ra tiếng, “ngươi không thích người nào thì có thể thử dùng người đó, cho ngươi miễn phí a, không cần cảm kích ta, hìhì!”
Nhìn thấy
thân hình Long Diệc Hân khẽ nhúc nhích, lại bồi thêm một câu, “Còn nữa,
không cho ngươi bỏ trốn, vạn nhất nếu ngươi bỏ trốn thì ánh mắt của muội muội ngươi vĩnh viễn sẽ không chữa được”
“Phải không?”
Thanh âm
Long Diệc Hân vẫn ôn nhu như cũ, nhưng trong không khí lại xuất hiện một loại khí quỷ dị, hương lạnh thơm thơm, rõ ràng người ta cảm nhận được
nhưng lại không biết hương gì.
“Ngươi. . . . . . ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Tiểu cô
nương vô cùng nhạy cảm, hiểu được sắp có nguy hiểm không tầm thường,
giương lên ánh mắt sợ sệt, nhìn hắn bước về phía mình.
Hắn tức
giận, thật sự tức giận, thật đáng sợ, hắn sẽ không giết mình chứ, ô,
mình chỉ mới 9 tuổi thôi, không muốn chết một chút nào, nhưng mà hương
khí kia làm mình hoảng sợ.
“Ta muốn làm gì?”
Thanh âm thấp xuống, quanh thân lại không thấy nữa điểm lệ khí, làm cho người khác không rét mà run.
“Đại ca ca, ngài đại nhân đại lượng, Khả Nhân còn nhỏ không hiểu chuyện, lần sau tuyệt không dám mạo phạm ngài nữa.”
Tiểu cô nương chậm rãi lui về phía sau, hy vọng khoảng cách sẽ càng lúc càng xa.
“Nếu ta đem võ học kỳ tài là ngươi, che lại hết kì kinh bát mạch thì sẽ như thế nào?”
Long Diệc
Hân hướng về phía tiều cô nương vươn tay ra, một cơn gió mạnh thổi đến
hất bay vành nón lụa mỏng phất phơ, hé ra một khuôn mặt trời ban tuyệt
sắc.
“A ——”
**************
Hắn đem tiểu cô nương về nhà gỗ, Tiêu Dao Y Thánh đã đứng chờ ở trước cửa.
“Ngươi không trách ta?”
Long Diệc Hân lạnh nhạt hỏi khi Tiêu Dao Y Thánh kiểm tra cháu gái mình.
“Trách ngươi? Vì sao phải trách ngươi? Lão nhân muốn cám ơn ngươi còn không kịp, không phải ngươi đã phát hiện ra sao?”
Tiêu Dao Y
Thánh kỳ quái ngẩng đầu nhìn hắn, tiểu nha đầu tuy là võ học kỳ tài trăm năm khó gặp, nhưng mà cô bé vẫn không thích hợp tập võ, bởi vì kinh
mạch của cô bé rất đặc biệt, nếu tập võ sẽ làm tổn hại đến kinh mạch,
công lực càng cao thì tổn thương càng nặng, đến cuối cùng sẽ làm cho
toàn thân tê liệt. Cho nên lão cũng không chủ trương cho cô bé luyện võ, võ học của cô bé đều là do học trộm, khi lão phát hiện thì đã chậm,
nhưng lão lại không nhẫn tâm hủy bỏ nội lực làm cho bảo bối tâm cang của mình thất vọng, lại càng không nhẫn tâm hủy bỏ võ công mà bảo bối của
mình đã luyện tập khổ sở mới có được.
Mà nha đầu
hữu duyên với người hủy bỏ võ công của mình, người này không chỉ có cứu
mạng nha đầu mà còn sau này…đợi đến khi bọn họ gặp lại nhau, thì nha đầu sẽ dễ dàng tha thứ cho lão hơn…
Tiểu bảo bối của lão sẽ không vì chuyện mình không thể tập võ mà xảy ra chuyện gì,
hơn nữa còn có lão mà, ánh mắt quỷ dị liếc nhìn Long Diệc Hân xoay người rời đi.
Sau đó, lấy ra một cây ngân châm, tìm một trọng huyệt của cháu gái mình đâm xuống.
Tiểu bảo
bối, hãy quên hết sự việc ngày hôm nay đi, ngày mai bắt đầu lại, hãy hảo hảo mà học y cùng với ông nội, vận mệnh của ngươi đang chờ đón ngươi ở
phía trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...