Mỹ Nhân Phu Quân

áng sớm, Ngọc Phi Yên mượn một cái bình sứ, ở trong hoa viên nhỏ của Mục Cảnh Thiên thật cẩn thận thu thập sương trên cánh hoa.
“Cô nương đang làm gì?”

Tiếng hỏi
đột nhiên tới làm tay nàng run lên, chấn động rớt xuống một giọt sương.
Nàng nhíu mày, thầm tức giận nhìn phía phát ra tiếng nói, gặp ngay phía
trước một vị nam tử tuấn tú, lúc này cũng đang cười khó hiểu với nàng.

“Việc gì đến ngươi?”

Nam tử tuấn
tú thấy thái độ lạnh nhạt của nàng cũng không giận, đi đến cạnh nàng
nhìn xuống, lại tràn ngập hứng thú nói – “Ồ, thì ra cô nương ở đây thu
thập sương sớm.” – Đây là lần đầu tiên hắn gặp một người từ sáng sớm
tinh mơ đi hứng sương, không biết nàng muốn dùng làm gì.

Ngọc Phi Yên liếc nhìn hắn coi thường, tiếp tục công việc trong tay.

“Tại hạ
Thanh Ảnh, không biết cô nương phương danh thế nào? Cùng Cảnh Thiên
đường chủ là huynh muội hay là người yêu? Vì sao lại tới đây?” – Nam tử
tuấn tú vẫn kiên trì theo đuổi, như không biết người ta cự tuyệt vì sao.


“Các hạ điều tra lý lịch sao?” – Nàng ngẩng đầu mỉm cười, sao mà cảm thấy tác phong
làm việc của nam tử này rất giống một người nào đó, mà cái “người nào
đó” kia, tình cờ và bất ngờ lại chính là nàng.

Thanh Ảnh
ngẩn ra, trái tim nhảy dựng, một đôi mắt thật đẹp! Trong suốt sáng ngời, phảng phất như nước gợn bốn bề, từ từ đánh vào cánh cửa cõi lòng hắn.

Bỗng nhiên
hoàn hồn, hắn cười hắc hắc để che đậy xấu hổ – “Cô nương nói đùa, tại hạ chỉ tò mò mà thôi, dù sao Ngọa Long đường chủ thiên tính phong lưu đã
thành bệnh, ngoài tỷ muội trong Phi Long ra ngài không cho phép bất kỳ
nữ nhân nào tiến vào Cúc viên của ngài.”

Nói được mấy câu thật đàng hoàng, vì hắn đến có mục đích nên tốt hơn hết phải giải thích.

“Thật sao? Chẳng lẽ các hạ không biết đôi khi lòng hiếu kỳ có thể hại chết người?” – Lý do thực kém cỏi.

“Cô nương cứ nói vậy. Tại hạ chỉ là quá tốt bụng và vô cùng quan tâm, nên mới nguyện làm phác hỏa phi nga.” (Juu: 扑火飞蛾 – tình nguyện dấn thân vào nguy hiểm, như con thiêu thân ấy =.=”) – Thanh Ảnh vẫn chưa từ bỏ ý định, mắt sáng vừa liếc đi, nhìn thấy trên tảng đá lớn bên cạnh là Nhã Long ngọc bội màu xanh nhạt, đáy mắt hiện
lên một tia kinh ngạc. Nữ tử này cũng quá đáng ghê cơ, lệnh bài người
trong thiên hạ muốn mà không được mà lại đem vứt tùy tiện như thế. Quan
trong như thế mà để trong tay nàng, ai yên tâm được?


“Tín vật của Nhã Long đường chủ sao lại ở đây?” – Hắn cầm lấy ngọc bội.

Ngọc Phi Yên tươi sáng cười – “Đương nhiên là ta đặt ở đó.”

“Nhã Long lệnh bài là tín vật quan trọng của tổ chức ta, sao cô nương lại có được?”

“Tiêu đại ca đưa cho ta mà.”

Nghe giọng rất là vô tội.

“Đã được Nhã Long đường chủ tặng cho, cô nương không nên để bừa để bãi. Cô nương nên biết tầm quan trọng của vật này.” – Thanh Ảnh mỉm cười đem ngọc bội
nhét trở lại vào tay nàng.

“Được, ta sẽ vô cùng quý trọng nó.” – Hiếm khi, Ngọc Phi Yên nghe lời người khác,
ngoan ngoãn nhận lại ngọc bội, nói không chừng sẽ có lúc dùng đến.

“Tại hạ còn không biết phương danh của cô nương, không biết cô nương………”

“Ngươi thực dông dài nha! Bổn cô nương là Ngọc Phi Yên.”

“Ngọc? Cô nương có quan hệ gì với Tiêu Dao Cốc?”

“Quan trọng lắm sao?”

“Ơ…..”

Lần đầu tiên gặp được đối thủ mạnh như thế, Thanh Ảnh cảm thấy hơi thất bại. Tuy
nhiên, điều hắn muốn biết cũng không khác nhiều lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui