Ẩn Thành – Rừng Trúc ở Thành Nam
Lọt vào tầm
mắt trước mặt, trong phạm vi mười dặm là một mảnh rừng thúy trúc xanh
ngát, giống như do thiên nhiên ban tặng, thật là một nơi tươi đẹp xuất
trần tuyệt thế.
Trúc hiên ngang, trúc thanh nhã.
Ngọc Phi Yên nhận xét khu rừng thúy trúc trước mặt, thật giống như Trúc Uyển, nàng
hít thật sâu, ngửi được mùi hương thơm tự nhiên của trúc, làm cho tâm
tình thật thư sướng.
Hương thơm thúy trúc quen thuộc, trận pháp trong rừng trúc này cũng quen thuộc, làm cho lòng nàng tràn ngập tò mò.
Nhưng mà,
nam tử áo trắng trước mắt này càng làm cho nàng tò mò hơn, đó là một nam nhân cao gầy, dáng người thon dài như dáng trúc, vô cùng cao quí thanh
nhã, đôi mắt tinh tế nhưng chất chứa ẩn tình, môi cười như trào phúng,
thật rất phong lưu.
Nhìn không ra tuổi tác, giống như năm tháng không ảnh hưởng gì đến hắn.
“Ngươi là ai?”
Nàng mười phần hứng thú theo dõi hắn, đôi mắt lộ ra hàng ngàn hàng vạn quang hoa, nam nhân này gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng.
Trực giác
nói cho nàng biết rằng, nam nhân trước mắt này tràn ngập chuyện xưa, hơn nữa chuyện xưa đó nhất định sẽ thật hấp dẫn nàng.
Ánh mắt nam tử áo trắng chợt lóe lên một chút kinh ngạc, tán thưởng.
Từ khi ở
phía sau tửu lâu bắt được nàng cho tới bây giờ, ánh mắt nàng hoàn toàn
không có một chút bất an, kinh hoảng, mà chỉ có tò mò.
Đúng vậy, hắn không có nhìn lầm, trong mắt của tiểu cô nương này, từ đầu đến cuối đều là tò mò!
Tiểu cô nương này lá gan lớn như vậy vao?
Hắn sờ qua
mạch của nàng, hoàn toàn không có nội lực, một chút võ công cũng không
có, thế nhưng định lực cùng tâm tình lại khiến người ta thật lòng cảm
thán.
Còn có đôi mắt long lanh, phóng ra tinh quang, tràn ngập tự tin, tự nhiên hấp dẫn vô cùng.
Hắn không khỏi ngạc nhiên, khóe môi tự nhiên cong lên mĩm cười.
Ngọc Phi Yên nhìn hắn cười, trong lòng thầm khen, thật là một người thanh nhã tuyệt luân!
Trong lòng cũng không có ý định buông tha, miệng thốt ra,
“Tuy rằng
ngươi cười rất đẹp, nhưng ngươi vẫn phải nói cho ta biết ngươi là ai,
mặt khác, ta là phụ nữ đã có chồng sẽ không bị ngươi mê hoặc, cho nên,
thỉnh ngươi thu hồi nụ cười của mình lại”
Nam tử áo
trắng không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, sửng sốt một chút, tiện đà
ngửa đầu cười to, thật là một tiểu cô nương thú vị!
Hắn đã có
hai mươi năm tâm tình không vui vẻ, hôm nay gặp gỡ nàng, áp lực bị đè
nén trong lòng bùng phát mạnh mẽ, nỗi âu sầu trên gương mặt vì ly biệt
Trúc Âm cũng tiêu trừ đi không ít.
Ngọc Phi Yên nhìn người trước mắt đang cười đến thật càn rỡ, không khỏi âm thầm cảm
khái, lời nói của mình thật sự gây cười như vậy sao? Bất quá, nhìn hắn
vui vẻ cười sung sướng như vậy nàng sẽ không truy cứu.
Nhưng vẫn xoay người nghĩ cách tìm niềm vui khác, chờ hắn cười xong, nàng muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Đắc an tâm khi thả an tâm, cao nhân ở bên ngoài rất nhiểu, trong phút chốc nàng không muốn quay trở về Phi Long Sơn.
Dù sao Tranh Tranh cùng Thanh Ảnh huynh sớm muộn gì cũng sẽ tìm được nơi này, hơn
nữa nàng không cảm giác được trên người nam nhân này có sát khí.
“Tiểu nữ oa, ngươi rất thú vị”
Thanh âm tao nhã, trầm thấp dễ nghe, lọt vào lỗ tai làm cho tinh thần thư sướng, so
với tướng công nhà nàng càng thêm dễ nghe hơn.
“Thứ nhất, chín tháng sau, ta đã là nương của một đứa bé, không phải tiểu nữ oa; thứ hai, ta cảm thấy ngươi càng thú vị hơn”
Người áo
trắng vừa mới ngừng tiếng cười, lại vì một câu nói của nàng mà lại vui
sướng cười nữa, tiếng cười thẳng lên đến chín tầng trời cao!
Ngọc Phi Yên che lại lỗ tai, nghĩ thầm người này có chắc hẳn đã trãi qua một thời
gian rất dài không cười, hôm nay là phát tiết a, thật đáng thương!
Nàng không
biết rằng những suy đoán vô tình của nàng lại cũng là sự thật, nam tử
ấy, quả thật đã có hai mươi năm chưa từng cười qua, hiện tại hắn không
hề cố kỵ, lòng tràn đầy vui thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...