Kinh thành – Hoàng cung
Kiền Hoàng – Hiên Viên Khởi Minh từ tẩm cung Hoàng Hậu trở về liền đi đến ngự thư
phòng, nhìn cuốn sổ nhỏ trong tay cảm thấy không yên lòng.
“Thần vô
năng, không thể khuyên được Nhị đệ, thẹn với Hoàng Thượng. Hiện biên
cảnh mặc dù bình an, nhưng thần vẫn lo lắng, có câu là sống ngày yên ổn
không quên đến ngày gian nan, nên tình nguyện trở về Mạc Bắc sớm.
Thần, Long Diệc Hốt”
Long Diệc Hốt đã quay trở về Mạc Bắc.
Hắn vốn
không có trông cậy vào việc tên kia khuyên nhủ Long Diệc Hân, cho tên đó đi chẳng qua là làm cho Long Diệc Hân chuẩn bị tinh thần, khó có được
cơ hội như thế này, hắn sẽ không bỏ qua.
Nếu không
phải mấy ngày nữa là sinh nhật của Hoàng Hậu, hắn đã tìm đến nơi ấy,
không biết nơi đó như thế nào mà khiến cho người đó không muốn rời đi,
là phong thủy tốt, hay còn là vì nguyên nhân nào khác?
Hắn cũng
biết, Diệc Hân là một đối thủ rất khó gặp được trong cuộc sống, chỉ mới
đấu với nhau vài lần đầu tiên, hắn liền tràn ngập hứng thú.
Người đó tài năng vĩ đại kinh động thiên hạ, hắn không thể nhìn với cặp mắt như xưa, mà hắn không kiềm chế được lòng mình luôn suy nghĩ vể cá tính của người đó, lúc nào cũng hấp dẫn hắn.
Hắn thật tò
mò, tràn ngập hứng thú muốn biết được vì sao mỗi khi kích động cảm xúc,
trên người của người đó lại tỏa ra hương lạnh.
Ngoại trừ ngôi vị Hoàng Đế thì Long Diệc Hân là người khiến hắn bỏ ra rất nhiều tâm tư nhất.
Người như vậy thật đáng giá để hắn hao tốn tâm tư, có thể có được nhân tài như thế sợ gì sau này Đại Kiền không thịnh vượng?!
Có hắn trợ lực, chắc chắn Đại Kiền sẽ kéo dài được sự thịnh vượng, cho nên hắn phải có được người đó bên cạnh mình!
Cho dù là du long trên biển cả, cũng không sao, hắn là thiên tử – là rồng trên trời, chắc chắn sẽ thắng được!
Việc làm trước khi tứ hôn, là một quyết định vô cùng chính xác của hắn.
Hắn thật
không ngờ, Khúc Hàn Lâm lại có một nữ nhi không giống nữ nhân bình
thường, Khúc Lưu Vân a, thật sự là quí nhân của hắn. Ha hả, nữ tử tiêu
sái, tính tình vô câu vô thúc, phóng khoáng, yêu thích tự do, thật là
xứng đôi với du long trên biển cả.
Một người tiêu sái, một người tự cao tự đại, không biết là ai sẽ chinh phục được ai trước đây?!
Mặc kệ kết quả như thế nào hắn đều muốn biết.
Cái đó gọi là, trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi.
Hắn phải làm cho tâm người đó loạn, chỉ có khi tâm người đó loạn thì hắn mới thừa cơ tiến thẳng vào mà chiến thắng.
Hắn phong
nghĩa muội mình là Tiêu Dao Công Chúa, chính là một bước ngoặc mấu chốt, xem ra bước đi này của hắn quả thật rất đúng, hắn dùng quân cờ của mình để tiến đánh vào địa bàn của dịch nhân, xâm chiếm đúng vào nơi trọng
yếu.
Theo kinh
nghiệm của hắn, tình yêu là một loại ma lực không thể nào khống chế
được, cho nên hắn phải sử dụng, cho dù người đó là Long Diệc Hân thì
cũng sẽ động lòng.
Một khi người đó động lòng vì tình cảm, hắn sẽ có tất cả.
Ha hả, Long Diệc Hân a Long Diệc Hân, ngươi cũng có ngày hôm nay.
Hắn cũng
không tin người đó không có nhược điểm, mỗi người đều có nhược điểm,
ngay cả đế vương cũng có nhược điểm, nếu người đó không có nhược điểm,
hắn cũng sẽ tìm cách tạo ra nhược điểm cho người đó.
Long Diệc Hân chưa bao giờ tiếp xúc qua tình yêu, đó chính là điểm mà hắn có thể dùng để lợi dụng, giống như tình hình hiện tại.
Đợi sau khi sinh nhật Hoàng hậu đã qua, hắn nhất định hảo hảo bày ra một chút kế hoạch, để xem bọn hắn ai hơn ai!
Đến khi
thành công, hắn cũng nhất định sẽ hảo hảo ban thưởng tốt cho nghĩa muội
của mình, nàng chính là người lập công lớn nhất a!
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Trúc Uyển
Long Diệc
Hân thoải mái nằm ở trên ghế, hưởng thụ ánh nắng mùa thu ấm áp, ôn nhu,
lắng tai nghe ngoài cửa sổ trúc diệp rung xào xạt, trong lòng trầm tĩnh
vô cùng. Giống như ngủ say, giống như dưỡng thần, giống như tất cả sự
việc bên ngoài đều không quan hệ tới hắn.
Bỗng nhiên truyền đến một thanh âm tinh ngịch, phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Hai mắt khép hờ, bên môi hiện lên một nụ cười mê hoặc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...