Một lát sau về đến Trúc Uyển, Ngọc Phi
Yên cùng Thanh Ảnh cảm thấy bầu không khí có phần biến hóa kỳ lạ. Kìm
nén bất an trong lòng lại, hai người chậm rãi bước vào phòng khách, hô
hấp rất nhẹ nhàng, lại cảm thấy hương thơm nhè nhẹ mơn man.
Da đầu Thanh Ảnh chợt giật giật, miễn cưỡng cười với Ngọc Phi Yên: – “Tiểu Phi Yên, muội tự về phòng đi, ta không tiễn.”
Dứt lời, tựa như đại bàng giang cánh, bỏ chạy trối chết!
“Nè! Thanh
Ảnh huynh!” – Ngọc Phi Yên uất ức giậm chân, lại thêm một kẻ không có
lương tâm nữa! Muốn chạy thoát thân cũng phải mang theo nàng chứ!
Đành cam
chịu bước từng bước về phòng mình, đẩy cửa, mùi hương kỳ dị ngào ngạt
xộc vào mũi, khiến tinh thần nàng hoảng hốt một chút, bình tĩnh, nhấc
chân bước vào trong phòng, vừa đặt gót xuống, cửa phía sau “xoạt!” một
cái đóng sập vào, khóe môi nàng run lên.
Nhìn người đang đứng chắp tay bên cửa sổ, trong lòng đầy nghi hoặc.
Đại ca này vào nhầm phòng rồi sao? Muốn tức giận thì về phòng mình mà tức giận, nàng không có hứng thú làm chỗ trút giận.
Vấn đề số một là phải làm sao đuổi hắn ta đi.
“Tướng công
yêu dấu, chàng đang chờ thiếp về sao? Thật là khiến thiếp đây thụ sủng
nhược kinh nha!” – Yểu điệu ngọt ngào cười nép vào lòng hắn, mau biến đi nào, anh giai! Hôm nay mệt chết đi được không rảnh chơi đùa với ngươi
đâu!
Đáng tiếc,
lần này nàng tính sai rồi. Long Diệc Hân không những không tránh khỏi
nàng, lại còn thuận tay ôm lấy nàng, đôi môi ấm áp khí phách chiếm lấy
cánh hoa ửng hồng kia, tay trái lưu loát tháo đai lưng của nàng ra, quần áo nhanh chóng bị gỡ xuống.
“Ơ….”
Trong mắt
Ngọc Phi Yên hiện liên một tia kinh khiếp, hắn hắn hắn làm sao vậy?
Chẳng phải hắn rất ghét gần gũi với nàng sao? Vẻ hung ác nham hiểm khát
máu trong mắt hắn không phải là hướng tới nàng chứ? Thật sự làm nàng sợ
nha.
Nhưng mà, dạo này nàng có trêu chọc gì hắn đâu.
Còn chưa
hiểu mô tê gì, đã bị Long Diệc Hân quẳng luôn lên giường, đến thở ra một cái cũng chẳng có cơ hội, thân thể hắn đã bắt đầu đè lên.
“Long……..Long…… Diệc Hân…..”
Dưới sự trêu chọc hết sức tận tình của hắn, nàng thật chẳng biết làm sao.
Long Diệc
Hân nhìn đôi mắt trong trẻo lúng liếng kia đang từ từ nhiễm vẻ mê mang,
khóe môi cong lên như cánh cung. Đôi mắt mê người này, cùng thân thể
xinh đẹp này, vĩnh viễn thuộc về một mình Long Diệc Hân này thôi. Lúc
trước, là hắn quá nhân nhượng nàng rồi, mới khiến nàng đem những thứ chỉ thuộc về hắn đi biểu diễn cho kẻ khác thưởng thức.
Một nụ cười tà ác thoáng hiện lên rồi biến mất trong khoảnh khắc đôi môi say đắm giao nhau.
Nàng lần này đã thực sự chọc giận hắn rồi.
Vợ ơi là vợ, nàng có biết bao lâu rồi hắn không tức giận đến thế này không?
Cảm xúc của hắn càng lúc càng không thuộc khống chế của bản thân.
Từ khoảnh khắc gặp lại nàng, đã không thể…
Cho nên, hắn tức giận, rất tức giận.
*****************************
Ngày hôm sau, khi Ngọc Phi Yên tỉnh lại, đã là lúc chạng vạng.
Cựa quậy thân thể đau nhức, nàng nhíu mày, xương cốt toàn thân cứ như bị người ta tháo hết ra rồi lại lắp vào.
Đây là tình trạng quá lao lực sao? Thật là thảm mà!
Long Diệc
Hân đáng ghét, cứ như bọn họ có cừu oán ấy, không làm nàng mệt chết thì
lại mặc kệ không đoái hoài. Nàng làm gì hắn đâu cơ chứ, cái đồ quái nhân khó hiểu!
“Phi Yên, tỷ tỉnh chưa? Muội muốn vào!” – Bên ngoài truyền tới giọng nói pha chút hả hê của Vân Tranh.
“Lăn vào đi!” – Cái đồ “bồ hóng”.
Vừa được phép, Vân Tranh liền đẩy cửa vào, vừa thấy bộ dạng nàng, liền tủm tỉm cười trộm. – “Trông tỷ thật thê thảm.”
“Ta sắp chết!” – Ngọc Phi Yên rên rỉ, sao nàng khổ thế cơ chứ?
“Mà sao Long Diệc Hân cho muội vào Trúc Uyển?”
“Tỷ quên à,
muội với Thanh Ảnh đều là thiếp thân hộ vệ của chủ tử mà.” – Vân Tranh
khinh thường liếc mắt một cái, bà chị này hay quên thật.
“Ớ.” – Ngọc Phi Yên gật đầu – “Chủ tử nhà muội đâu?”
“Không biết.”
“Ta muốn đi suối nước nóng, muội đỡ ta đi.” – Nàng thực sự không còn khí lực xuống giường nữa rồi.
“Xì!” – Vân Tranh cười ra tiếng, đảo mắt nhìn những dấu hôn xanh tím rải khắp người nàng – “Chủ tử ‘yêu’ tỷ ghê thật đấy!”
“Muội có thấy ta rất xui xẻo không?”
“Xui xẻo? Có mà là may mắn ấy!”
“Vô duyên vô cớ tự dưng trở thành cái thùng trút giận của chủ tử nhà muội mà còn
không xui xẻo? Hôm nay đừng để ta bắt được đồ con rùa nào khiến hắn tức
giận!” – Phải thân mật hỏi thăm một phen, có thể làm ảnh hưởng đến tâm
tình tướng công nhà nàng, thật là bái phục mà!
“Đồ con rùa đấy chính là tỷ ấy.” – Vân Tranh tức giận nói.
“Ta?!” – Tranh Tranh đang mắng nàng sao?
“Chủ tử đang ghen đấy.” – Phi Yên nữ thần y mà lại ngốc thế này sao.
“Ghen?!” – Ngọc Phi Yên ngoáy ngoáy lỗ tai. – “Muội có chắc chủ tử vô tính của muội kia biết ghen không?”
“Nếu một
người đàn ông thấy thê tử của mình trang điểm thật đẹp cho một đám háo
sắc xem mà hoàn toàn thờ ơ thì họa chăng hắn thành tiên rồi.” – Mà chủ
tử của nàng vẫn chưa phải thần tiên.
Một lời đánh thức người trong mộng.
“Biết ghen
tuông, biết tức giận, vậy chứng tỏ hắn có quan tâm!” – Vậy cũng chứng tỏ mị lực của Phi Yên nữ thần y này vô bờ vô bến. Haha, nàng đã bảo mà,
đường đường Phi Yên nữ thần y này làm sao có thể không mê hoặc được đức
lang quân của mình?
“Xem ra để
cho hắn quan tâm ta nhiều hơn, ta cần phải chăm ghé Túy Hồng Lâu chơi
mới được!” – Cái này là cần thiết, mất công hơn người thường một chút,
chứ như tướng công nhà nàng đây cảm xúc thiếu thốn, lúc nào cũng dửng
dưng như không, hình như chẳng để tâm đến cái gì, cả thế gian như thể
không lọt vào mắt hắn, còn giống thần tiên hơn cả thần tiên.
“Miễn đi!” – Vân Tranh vội ngăn cản – “Tỷ có biết một chuyến như thế liên lụy bao nhiêu người khổ theo không hả?”
Đêm qua,
Thanh Ảnh vừa dẫn Phi Yên rời khỏi Túy Hồng Lâu, quan phủ liền niêm
phong nó luôn rồi. Mà, chục ngày gần đây, kẻ nào chỉ cần từng xem Phi
Yên nhảy một lần, làm quan thì tước mũ áo đuổi về quê không bao giờ vời
đến nữa, dân buôn bán một đêm liền phá sản không cách nào xoay sở, mà
người trong giang hồ liền từ có tên tuổi thành thân bại danh liệt,
không chốn dung thân.
Hồng nhan trước giờ toàn mang đến tai họa.
(Hồng nhan,
một từ ngợi khen thật nên thơ biết bao, như thấy được má đào cùng gương
mặt đáng yêu, mày liễu cùng phong thái đẹp xinh; bờ môi cong cong như
mang vẻ tĩnh lặng thông minh, luôn luôn là nơi biểu lộ cảm xúc. Từ xưa
đã có bao nhiêu thơ từ ca phú viết về hình ảnh nữ thần thánh khiết bằng
cảm nhận trong lòng tác giả. Mà kẻ mang đến tai họa ấy, thật là khiến
người ta ngượng ngùng mà. Thương Trụ Vương vì sắc đẹp của Đát Kỷ mà mất
nước bỏ mạng, Chu U Vương dấy lửa chiến tranh đổi lấy nụ cười của nàng
Bao Tự, Ngô Vương Phù Sai si mê Tây Thi đến nỗi mất nước, Điêu Thuyền
ngậm hoa nếm sương, mà lại khiến cha con Đổng Trác Lữ Bố bất hòa, trở
mặt thành thù. Thành ngữ “Hồng nhan họa thủy” cũng từ đó mà ra.)
Ngọc Phi Yên vừa nghe Vân Tranh nói như vậy, liền tự tát mình một cái, rồi lại tát
thêm cái nữa. Hồng nhan gây họa, Ngọc Phi Yên này từ bao giờ nguy hiểm
như vậy? Long Diệc Hân sao phải thế? Nàng cũng chẳng phải đẹp nghiêng
nước nghiêng thành, cũng chẳng phải là người hắn yêu, nàng biết hắn có
thiện cảm với mình, nhưng mà, thiện cảm đó của hắn đối với nàng có giống chăng sự hứng thú mà nàng dành cho hắn? Nàng chỉ là vợ hắn thôi mà, hắn không cần phải nhỏ nhen thế chứ.
“Còn nữa, chủ tử ra lệnh không cho phép tỷ rời khỏi Phi Long sơn.” – Vân Tranh nói thêm, trong mắt có ý thông cảm.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng Ngọc đại thần y mới khôi phục được khả năng nói chuyện.
“Tranh
Tranh, ta nghĩ làm Phi Yên nữ thần y vẫn tốt hơn.” – Tự do của nàng ơi,
Long Diệc Hân đường đường là Phi Long khôi thủ sao cứ hết lần này đến
lần khác làm khó một thiếu nữ như nàng chứ.
“Nhưng xét
tình hình này, trừ phi chủ tử không cần tỷ nữa, bằng không, vị trí khôi
thủ phu nhân của tỷ vững như núi Thái Sơn.” – Vân Tranh bất đắc dĩ lắc
đầu, nàng cũng lực bất tòng tâm.
“Trừ phi hắn không cần ta sao?” – Ngọc Phi Yên cười xán lạn, mắt lấp lánh tinh quái.
“Tỷ lại muốn làm gì nữa?” – Vân Tranh vừa thấy vẻ mặt nàng, các tế bào không an phận đều khấp khởi. Không phải nàng thích gây loạn, nhưng mà tri kỷ khó tìm, vất vả lắm mới tìm được Ngọc Phi Yên tâm đầu ý hợp cùng thích trêu chọc người khác, trong hoàn cảnh gần mực thì đen thế này, bảo nàng làm sao
mà ngoan ngoãn cho được?
“Trò hay
phải chậm rãi thưởng thức mới thú vị.” – Có gây chuyện, Ngọc Phi Yên
cũng không dễ dàng cho nàng thỏa mãn hiếu kỳ như thế.
Biết là nàng cố ý khiêu khích trí tò mò của mình, Vân Tranh cũng không tức giận,
nàng sẽ ở bên theo dõi kịch hay. Dù sao, Phi Yên nữ thần y đấu với Phi
Long khôi thủ, là một trận đại quyết đấu về cả trí tuệ lẫn tính nhẫn
nại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...