Mỹ Nhân Phu Quân

Lánh đi không khí ồn ào sôi sục phía trước, Ngọc Phi Yên chậm bước tới hoa viên phía sau vương phủ.

Bỗng dưng,
bên tai truyền tới tiếng nhạc đinh đinh đang đang. Nghe như tiếng suối
chảy trong núi, thanh thúy dễ nghe; lại như đàn oanh tụ hội, vui tươi
khó tả. Nơi đây xa cách với không khí mừng vui hỗn loạn phía trước, âm
thanh như tơ trúc xao động trong nơi yên ắng, tiếng đàn này như thể
tiếng nhạc thần tiên từ trời cao.

Ngọc Phi Yên bị tiếng đàn giữa không khí hân hoan kia cuốn hút, tâm tình không khỏi
bay bổng lên theo. Theo cảm xúc trong tiếng đàn, bỗng thả mình vui đùa
giữa chốn non nước thâm u, bỗng cưỡi ngựa rong ruổi trên thảo nguyên
xanh biếc…

Không biết qua bao lâu, cho đến khi một giọng nói trong veo cất lên…

“Là Hà Hương sao?”

Ngọc Phi Yên thầm giật mình, hóa ra tiếng đàn đã sớm ngưng, mà nàng vẫn y nhiên trầm mê trong đó.


“Hà Hương,
sao ngươi không nói lời nào? Có nhìn thấy tân nương của nhị ca hay
không?” – Giọng nói ngọt ngào mà không chảy nhớt ấy lại truyền đến.

Ngọc Phi Yên theo thanh âm nhìn đến đình lý cách mình không tới mười bước. Trên bàn
đá trong đình bày ra một cây đàn, mà bên cạnh bàn một cô gái mặc áo
trắng đang ngồi, vì đưa lưng về phía nàng, cho nên đêm nay dù trăng thật to thật tròn thật sáng, cũng không nhìn rõ được diện mạo người này. Tuy nhiên, có thể khẳng định cô gái áo trắng kia là người đánh đàn.

“Hà hương,
em đâu rồi?” – Cô gái mãi không nghe thấy tiếng gì, lại hỏi câu nữa,
nàng rõ ràng cảm thấy có người ở đây mà. Nàng chậm rãi đứng lên, quay về phía Ngọc Phi Yên.

Mà ngay tại
khoảnh khắc cô gái quay đầu lại, Ngọc Phi Yên không khỏi thở hắt ra vì
kinh ngạc, ghen tị quá, thế gian sao lại có bậc hồng nhan khuynh quốc
đến thế! Mày như viễn sơn, không vẽ mà đậm; môi hồng răng trắng, xỉ như
hồ tê; da dẻ nõn nà, cổ như ấu trùng thiên ngưu; còn có khí chất thanh
lịch tuyệt tục kia, thật như tiên tử dưới ánh trăng.

“Hà Hương?” – Cô gái nghi hoặc “nhìn” Phi Yên.

Bị tiếng “Hà Hương” này gọi hồn vía quay về, Ngọc Phi Yên nhanh chóng chỉnh đốn lại
tâm trạng của mình. Không có cách nào, cô gái này thật sự đẹp đến nỗi
người người oán trách ấy.

Bình tĩnh
lại, nàng liền nổi lên quan tâm rất lớn đối với thân phận của cô gái
này, cô gái vừa rồi hình như nhắc đến “nhị ca” gì đó, vậy nói cách khác, cô gái xinh đẹp này đây có lẽ là người một nhà với nàng trong thời gian ngắn ngủi. Ha ha, nàng vô cùng thích cô gái xinh đẹp có thể gảy nên
tiếng đàn tuyệt vời này.

“Ta không
phải ‘Hà Hương’, tiểu muội muội.” – Hà Hương có lẽ là nha hoàn của cô
gái. Nhưng mà, nàng rõ ràng đang nhìn mình mà, chẳng lẽ trông mình rất

giống cô nàng “Hà Hương” kia sao?

“Hả? Cô là?” – Cô gái xinh đẹp càng thêm nghi hoặc.

“Ta là….bằng hữu của Long Diệc Hân.” – Nếu chưa bao giờ nghĩ sẽ phải ở lại, nàng
cũng sẽ không lấy cái danh nghĩa thê tử của Long Diệc Hân để tự xưng, dù sao người trong vương phủ cũng chẳng để nàng trong mắt, càng đừng nói
đến tên chú rể tắc trách tránh cô dâu nàng đây như rắn rết mà trốn chạy
tới chân trời.

“Bằng hữu?” – Cô gái xinh đẹp nghiêng đầu trầm ngâm: Nhị ca rất ít khi đem bằng hữu
về nhà, nói gì đến bằng hữu là nữ. Nhị ca cũng tuyệt đối không kết giao
bằng hữu với con gái, trừ phi nàng kia có chỗ hơn người.

“Đúng vậy, bằng hữu. Ta là Ngọc Phi Yên, tiểu muội muội tên gọi là gì?” – Ngọc Phi Yên trưng ra nụ cười ôn hòa nhất của mình.

“Long Diệc Thấm.”

“Muội là em gái Long Diệc Hân sao?” – Trong giọng nói khó nén nổi hào hứng.

“Đúng vậy.”

Vừa nghe
được đáp án, Ngọc Phi Yên quyết định mấy ngày ở vương phủ này sẽ vui vẻ ở cùng với vị tiểu muội muội đây. Ai chả thích mỹ nhân!


“Đúng rồi, tiểu muội muội, ta cùng với ‘Hà Hương’ muội nói trông rất giống nhau sao?”

“Muội không biết.” – Long Diệc Thấm đi đến trước mặt nàng – “Bởi vì muội không nhìn được.”

“Muội….” – Ngọc Phi Yên thoáng kinh ngạc.

“Vâng, muội
bị mù.” – Trong veo và bình thản, nghe không ra chút bất mãn khổ sở nào, tựa như đang nói một chuyện nhạt nhẽo bình thường.

Mù lòa? Ngọc Phi Yên nhướng đôi mi thanh tú lên, trong đôi mắt tràn đầy hứng thú,
một người mù mà có thể tạo ra tiếng đàn tuyệt vời đến vậy, có thể dễ
dàng đi từ đình lý đến trước mặt nàng, nàng tin chắc đã phải trải qua
biết bao cố gắng. Nhưng mà, một người mù như nàng sẽ có chấm sáng nhỏ
trong mắt như thế sao? Không nàng không giống như đang nói dối, vậy rốt
cuộc nguyên nhân gì đã khiến cho nàng bị mù đây? À, đáng để nghiên cứu
một chút đây.

Thời gian tới, nàng hẳn sẽ không phải nhàm chán đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận