“Là ngươi?” – Câu hỏi như băng như ngọc rơi ra từ miệng Thanh Nhi lúc này mặt lạnh
hơi sương, ánh mắt lạnh băng bắn thẳng vào Mục Cảnh Thiên vừa đưa Ngọc
Phi Yên về tới Cúc Viên.
“Đúng vậy, khi Cảnh Thiên luyện công, chưởng phong không cẩn thận bắn đến ta, hại ta bị trẹo chân, ôi, Thanh Nhi, đau quá à!” (Juu: thế này gọi là “ngậm máu phun người” nhỉ x_x)
Mục Cảnh Thiên chưa kịp mở miệng, Ngọc Phi Yên đã tự biên tự diễn kể lể.
“Hơ hơ!” – Mục Cảnh Thiên mặc dù thầm mắng nàng hãm hại hắn, nhưng vẫn cười gượng thừa nhận.
“Bốp!”
“Ui chao!”
Trong giây lát, Thanh Nhi rút nhuyễn kiếm bên hông, không nói đến câu thứ hai lao thẳng tới Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên né tránh rất nhanh, trong lòng thầm kêu khổ. Khả nhi ơi là Khả nhi, bị muội hại thảm rồi!
Nhưng vừa
mới tránh thoát, kiếm thứ hai, kiếm thứ ba của Thanh Nhi lại theo đà đâm tới. Hắn không dám đánh trả, chỉ đành trốn tránh. Chẳng may làm bị
thương đại tẩu tương lai(Juu: haha, nàng Thanh Nhi này đáng sợ ghê gớm :]]), hắn có mười cái mạng cũng không đủ bồi.
Đối mặt với
kiếm chiêu của Thanh Nhi càng lúc càng sắc bén, hắn né càng lúc càng khó khăn, trán đã toát đầy mồ hôi, quần áo cũng bị thủng lỗ chỗ.
Phải biết
rằng, võ công kiếm chiêu của Thanh Nhi đều là do Tiêu Dao Cốc chủ Ngọc
Phong Dương tự mình dạy dỗ, lại có Ngọc Phi Yên kỳ tài võ học đích thân
chỉ điểm, không tệ chút nào. Huống hồ kiếm chiêu của nàng vừa dữ dội vừa hết sức, không một chút lưu tình.
Bị cao thủ
như vậy chém giết, không được phản kháng, lại không thể chạy trốn, Mục
Cảnh Thiên dù có võ công siêu tuyệt, ít nhiều vẫn sẽ bị thương. (Juu: có khác nào chịu đòn chay đâu:[ khổ thân Thiên ca ca :[)
Mà tại lúc hai người đang liều mạng, người khởi xướng lại ngồi một bên xem trò hay, còn tùy lúc nhắc bài.
“Ôi! Tam ca cẩn thận! Kiếm từ phía sau đâm tới kìa!”
“Thanh Nhi, đâm vai huynh ấy đi kìa!”
“A! Tam ca huynh bị thương rồi! Mau! Kiếm của Thanh Nhi lại từ bên trái đâm qua kìa!”
(Juu: nàng Phi Yên không phải ác vừa đâu x_x, quá ác ý x_x)
Hihi! Đã lâu không được xem Thanh Nhi và Mục Cảnh Thiên cho nàng giải trí, thực đã nghiền!
“Đúng! Đâm sườn trái huynh ấy, chiêu này được!”
“Ôi! Né quá giỏi! Khá khen chiêu “Phi vân nhiễu nguyệt” (Juu: mây bay quấn mặt trăng =.=”)! Tam ca, khinh công của huynh tiến bộ.”
“Khả Nhi,
muội im đi!” – Cực kỳ chật vật tránh thoát kiếm của Thanh Nhi, Mục Cảnh
Thiên buồn bực quát bảo ngưng lại. Con bé vô ơn, bọn hắn vì nàng liều
mạng, mà nàng lại ở một bên vui sướng xem người ta gặp nạn.
“Vâng.” – Ngọc Phi Yên mỉm cười ngậm miệng.
“Tiểu Phi Yên, có thể nói cho ta biết, họ đang làm gì không?”
Thanh Ảnh và Vân Tranh không biết xuất hiện từ lúc nào, tràn ngập hứng thú xem trò vui hại người này.
“Mấy người xem đi, chém người đó!” – Ngọc Phi Yên mỉm cười
“Tỷ không
ngăn cản sao?” – Vân Tranh hứng thú hỏi. Lần đầu tiên nàng thấy người
lãnh đạo trực tiếp của mình chật vậy thế, thật là đáng thương quá!
“Không cần thiết.” – Chậm rãi rót một chén trà cho mình, Ngọc Phi Yên tiếp tục tọa sơn quan hổ đấu. (Juu: ngồi trên núi xem hổ đánh nhau =.=”)
“Vô tình quá đi, Tiểu Phi Yên!” – Thanh Ảnh không khỏi thổn thức.
“Đâu có.”
“Hộ vệ của nàng sao phải chém người ta?” – Băng sơn mỹ nhân chém người trông cũng thật phong tình đi. (Juu: may mà Ảnh ca chỉ dám nghĩ, chứ mà nói ra lời, đảm bảo chết ko chỗ chôn :]])
“Ngớ ngẩn!” – Hắn vừa mới hỏi, liền nhận được hai ánh mắt coi thường.
Hắn biết
điều sờ sờ mũi, cười gượng mấy tiếng, quả thật ngớ ngẩn, người thông
mình nhìn là thấy ngay, Thanh Nhi bởi vì Mục Cảnh Thiên không bảo vệ
Ngọc Phi Yên tử tế nên mới chém hắn.
Một lát sau.
“Khôi thủ là tình lang của tỷ thật sao?” – Vân Tranh vẫn cảm thấy hứng thú với điều này hơn.
Ngọc Phi Yên mỉm cười nhìn nàng – “Muội nghĩ sao?” – Vân Tranh này.
Vân Tranh hiểu ý cười, không hề hỏi nhiều, các nàng trong lòng đã rõ ràng.
“Mạc Lục, ấy chính là vị Mạc kỳ chủ kia, nàng ta là sư muội của khôi thủ, vẫn mê
luyến khôi thủ, bình thường vẫn ỷ lại khôi thủ thương nàng, được cưng
chiều mà sinh ra kiêu ngạo.”
“Có thể thấy được.” – Ngọc Phi Yên nhẹ hớp một ngụm trà, nàng hiểu được ý tứ của
nàng ấy – “Muội có vẻ có thành kiến với nàng ta.”
“Tỷ không phải cũng ghét nàng ta sao?” – Chuyện này, Vân Tranh cảm thấy được.
“Haha, ghét thì chưa đến mức, chỉ là không ưng mà thôi.”
“Tỷ thích khôi thủ của chúng ta sao?” – Vân Tranh nháy mắt mấy cái, Thanh Ảnh cũng hứng thú nhìn nàng.
“Ta cảm thấy có hứng thú với hắn.” – Ngọc Phi Yên cười sâu xa khó hiểu.
“Khi nào tỷ
nhìn thấy tướng mạo của khôi thủ, có lẽ sẽ có câu trả lời khác.” – Vân
Tranh gật đầu, Thanh Ảnh lại càng tán thành thêm, không có mấy người
nhất là nữ nhân có thể thoát khỏi mị lực của khôi thủ.
“Cứ chờ xem” – Ngọc Phi Yên bật cười, càng chuyển ánh mắt về phía hai người đương
giao đấu, trong lòng không khỏi lại thở dài, theo cá tính của Thanh Nhi
sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
*********************
“Lưu Vân họ
Khúc, không kính trọng cha mẹ chồng, coi thường em chồng, thô lỗ vô học, tính hoang dã khó bảo, ép chồng bỏ đi, không thể sinh hạ con nối dòng
cho nhà họ Long, nay đuổi về nhà, không còn liên quan gì đến Thành quận
vương phủ nữa?!” (Juu: hưu thư kinh điển =]]) – Trên đầu, trên mặt, trên cánh tay vương đầy vải vụn, Mục Cảnh Thiên thuộc lòng từng từ từng chữ của hưu thư trong tay.
“Khả nhi,
muội nói xem, đây là có chuyện gì?” – Hắn buông tờ hưu thư, cười như
không cười nhìn Ngọc Phi Yên bình thản nhàn nhã, rốt cục cũng hiểu được
nguyên nhân nàng bị đuổi giết.
“Cẩn thận chút nào, đừng có làm hư bảo bối của muội.”
“Bảo bối?” – Mục Cảnh Thiên vỗ trán thở dài, tìm khắp thiên hạ chắc cũng chỉ có nàng đem hưu thư làm bảo bối.
“Đúng vậy,
cái này muội mất bao nhiêu công sức mới có được. Đáng lẽ ra, muội định
hưu phu, nhưng Long Diệc Hoàng không đành lòng muốn giữ lại chút mặt mũi cho nhị ca hắn, nên đành lấy lùi làm tiến đáp ứng cho muội cái hưu
thư.” – Dù sao kết quả cũng như nhau.
“Hưu phu?” – Hắn cười khổ, dù vẫn biết nàng cá tính đặc biệt, nhưng trong lòng không khỏi run rẩy. Tuy nhiên, may mắn nàng không thực hiện được, bằng không, nàng nhất định không tránh khỏi tên tiểu nhân Long Diệc Hân kia trả
thù.
“Không được sao?” – Nàng cười ngọt ngào.
Mục Cảnh Thiên vội vàng xua tay, oan uổng quá!
“Ban đầu,
sao muội không nói cho ta biết muội bị hưu?” – Sớm biết thế, hắn sẽ
không đi tìm Diệc Hân. Chẳng những tự chuốc lấy mất mặt, còn bị tên đó
chế nhạo.
“Huynh có
hỏi đâu. Bên cạnh đó, từ khi muội vào nhà họ Long, có thấy bóng dáng
huynh đâu, muội đâu có cơ hội nói?” – Nàng vốn vô tội.
“Muội……” – Mục Cảnh Thiên do dự, nhưng rồi lại nói – “Tuy nhiên, muội đã không muốn làm vợ người ta, sao không cự hôn?”
“Để cho Hoàng thượng nghĩa huynh của muội một chút mặt mũi mà!” – Đã có một người cự hôn rồi.
“Muội ấy!” – Mục Cảnh Thiên cười ấn cái trán nàng, chừa lại mặt mũi cho Hoàng thượng? Như hắn thấy thì đến tám phần là chơi đùa.
“Đúng rồi!
Hưu thư là ai viết? Ác thật!” – Không thể sinh hạ con nối dòng cho nhà
họ Long? Ngớ ngẩn! Chồng không có đó, Khả nhi có thể sinh hạ con nối
dòng cho nhà họ Long mới là quái dị.(Juu: ss vô tính :]] xuyên không đến ngàn năm sau là được :]])
“Long Diệc Hoàng mà.”
“Đầu óc hắn không phải có vấn đề chứ?”
“Có sao?”
“Không có sao?” – Chỉ một ngón tay vào câu “không thể sinh hạ con nối dòng cho nhà họ Long” trên hưu thư.
Ngọc Phi Yên liếc mắt một cái, cười khúc khích – “Hãy tin, y thuật của muội cũng
chưa có cao minh đến mức làm cho một hoàng hoa đại cô nương (Juu: từ này gặp nhiều, gái ngoan chưa chồng, biết thế :]]) sinh con được.”
“Ta tin, cho nên Long Diệc Hoàng não không bình thường.” – Mục Cảnh Thiên nghiêm mặt nói.
Sau đó, hai người liếc nhìn nhau một cái, cùng phá lên cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...