Sau hôn mê,
Ngọc Phi Yên tỉnh lại, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm nóc trần
giường, mặt xám như tro tàn, người nàng tựa như một con gối gỗ, không có tinh khí.
Long Diệc Hân đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh này, nỗi đau trong lòng càng thêm sâu sắc.
Đi đến bên giường, hắn ngồi xuống ôm thê tử mình vào trong lồng ngực, thì thầm “Đã báo được thù”.
Thù đã được báo thì sao? Con của bọn họ cũng đã mất rồi.
Hắn để đầu nàng tựa trên vai hắn, ôm nàng thật chặt trong lòng, hốc mắt hơi hơi nong nóng.
Ngọc Phi Yên cảm giác được nhiệt độ mỗi lúc một nóng, thân thể nàng đang dán chặt
trong lồng ngực của Long Diệc Hân, ánh mắt trống rỗng của nàng có chút
hốt hoảng, từng giọt, từng giọt nước mắt của hắn từ từ rơi xuống không
ngừng, nước trong đôi mắt nàng cũng vì thế mà chợt chảy tràn lan, như
những hạt châu rơi xuống bất tận, nước mắt mỗi lúc một nhiều, thấm ướt
quần áo của Long Diệc Hân, nhưng cả hai không hề động đậy.
Ngọc Phi Yên nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, nàng hiểu được, hắn cũng đang rất thương tâm.
Cả hai tâm hồn đều đang đau xót, dựa dẫm vào nhau, tìm kiếm hơi ấm từ thân thể của đối phương.
Bởi vì bọn hó quá tự tin, nên mới tạo cơ hội cho người ta.
Diệu Trúc Âm đứng ở cửa nhìn hai người, đôi mắt đẹp của nàng hiện lên sự đau lòng khôn xiết.
Cả hai đều
đang tự trách bản thân mình, mất đi đứa bé khiến họ thống khổ khôn cùng, nàng đã sớm nhìn thấy, Phi Yên mang thai hai vợ chồng nhỏ này cảm động
đến dường nào, tâm trạng háo hức được làm cha mẹ chờ đón ngày đứa con
mình chào đời, chỉ là, bây giờ tất cả đều tan thành bọt nước, đứa bé
không còn, bọn họ đau đớn biết xiết bao, giấc mộng tan thành mây khói sẽ không khiến bọn họ suy sụp chứ?
Nhìn thấy hai người đang thống khổ, tâm nàng cũng đau.
Nàng biết, bọn họ đang khóc, cố gắng kìm nén để không bật thành tiếng, đau xót tận cùng.
*******
Ngọc Phi Yên mê man ba ngày, trong ba ngày này, việc tạo phản hay ám sát đều đã được kết thúc triệt để.
Ngày đó trên Nguyệt Hồ, Mục Cảnh Thiên và lâu chủ của tổ chức Phi Vũ Lâu là Phượng
Vũ đã giao chiến, cuối cùng lưỡng bại câu thương. Phượng Vũ rời đi mang
theo thương tích trên người, Mục Cảnh Thiên vẫn chưa cùng mọi người quay trở về Phi Long Sơn, tuy rằng thương thế hắn không hề nhẹ, nhưng hắn
vẫn một mình đi đến Phi Vũ Lâu. Hai ngày sau tin tức truyền đến, tổ chức sát thủ danh tiếng nhất đương thời đã bị biến thành tro bụi, vĩnh viễn
biến mất trên giang hồ.
Mục Cảnh Thiên đã làm theo yêu cầu của Long Diệc Hân, hắn không bao giờ … muốn nghe được hai chữ “Phi Vũ Lâu” nữa.
Thời điểm
này, Long Diệc Hân ở kinh thành cũng đã điều động hết tất cả thế lực,
đem những quan viên mưu phản lớn nhỏ diệt trừ tất cả, chủ mưu là Công
chúa Quỳnh Hoa bị nhốt vào thiên lao, nếu để cho nàng ấy chết đơn giản
không phải là quá nhẹ tay đối với nàng ấy hay sao?
Tạm thời giữ lại tính mạng của nàng ấy, chỉ làm cho nàng ấy thêm thống khổ mà thôi,
đem trò hề của nàng ta phơi bày trước bàn dân thiên hạ khiến cho nàng ấy phải chịu thêm sự tàn khốc.
Lúc ấy, dân chúng kinh thành hết thảy đều kinh hoảng.
Sau khi Kiền Hoàng tỉnh lại, biết Ngọc Phi Yên vì cứu mình mà mất đi đứa con trong
bụng nên vô cùng hối hận, sau khi thương thế lành, lập tức mang theo
Thôi Lợi cùng Thành quận vương gia và Khúc Hàn Lâm trở về kinh thành, từ đó, không còn tính toán đến việc làm thế nào để Long Diệc Hân vào triều làm việc nữa.
Vân Tranh
bởi vì hộ vệ bất lực, cho nên quay trở về Phi Long Sơn, tự động đến Ngạo Long đường lĩnh phạt, nhận trượng hình năm mươi trượng, sau đó về Kì cư dưỡng thương.
Ngọc Phi Yên biết tất cả mọi chuyện cũng không thể hiện buồn vui gì, nàng chỉ có cảm giác đau xót, mặc kệ là việc ân oán giang hồ hay việc triều chính cũng
không có quan hệ tới nàng, nàng chỉ biết, đứa nhỏ trong bụng nàng đã
không còn nữa.
*****
Một tháng sau, trong thiên lao Kinh thành.
Kiền hoàng cùng Hoàng hậu đến nhà lao thăm Công chúa Quỳnh Hoa.
Trinh Thuận
Hoàng hậu đau xót chảy nước mắt, nhìn thân thể bị tra tấn đến tàn tật
trên người Quỳnh Hoa nói “Ngươi vì cái gì phải làm như vậy?”
Chẳng lẽ, họ đối với nàng ấy không tốt sao? Rõ ràng nàng đã xem nàng ấy như là muội tử ruột thịt của mình.
Quỳnh Hoa
nhìn Trinh Thuận Hoàng hậu trong tay Kiền Hoàng, ánh mắt bắn ra sự ghen
tị và hận ý mãnh liệt, nhưng lại vẫn dùng giọng điệu làm nũng đối với
Hoàng hậu “Doanh tỷ tỷ, ngươi thật sự không biết vì sao ta lại làm như
thế ư?”
“Quỳnh Hoa!”
Ánh mắt Hoàng hậu càng thêm đau xót, vì sao nàng ấy lại như thế này, chẳng lẽ dã tâm của nàng ấy to lớn lắm sao?
“Doanh tỷ tỷ, Quỳnh Hoa là vì ngươi a.”
Vì để được ở bên cạnh Doanh tỷ tỷ nàng, nàng có thể làm bất cứ việc gì, từ lần đầu
tiên gặp mặt, nàng đã thích vị tỷ tỷ xinh đẹp, thân thiện và dễ gần này, cho nên, mỗi ngày, nàng đều quấn quýt bên cạnh nàng ấy chơi đùa. Nàng
biết, bản thân mình cũng rất xinh đẹp, ai ai cũng thích, quả nhiên đúng
như mong đợi, Doanh tỷ tỷ càng ngày càng thích nàng, thích làm bạn với
nàng, nàng luôn hy vọng mình có thể độc chiếm một mình tỷ tỷ xinh đẹp
này, nhưng khi đó nàng ấy đã là thê tử của Hiên Viên Khởi Minh. Hiên
Viên Khởi Minh lấy thân phận trượng phu của mình, ngày ngày chiếm lấy
Doanh tỷ tỷ của nàng, mỗi lần nhìn thấy họ thân mật yêu nhau, nàng đều
ghen tị đến phát cuồng, nhưng mà, thế lực của nàng quá nhỏ, không thể
lay động được địa vị của Đế vương, nên làm cho nàng tuyệt vọng nhiều
lần, nhưng mà, mỗi khi nhìn thấy Doanh tỷ tỷ nhìn nàng mỉm cười, nàng
lại dấy lên hy vọng.
Sau sự việc
Hộ quốc công mưu phản, tất cả các công chúa đều bị liên lụy, cả nhà bị
tịch thu tài sản, bị chém, chỉ còn lại một mình nàng. Nàng biết, đó là
do tỷ tỷ nàng đã cầu tình với Hoàng đế, nàng ấy trở thành đại ân nhân
của nàng, tình cảm của nàng đối với nàng ấy càng thêm sâu đậm.
Kế tiếp,
nàng vẫn là Công chúa, ngự thưởng (vua ban) phủ công chúa, như vậy thật
tốt, nàng có phủ đệ của chính mình, có thể nuôi dưỡng thế lực của mình,
vì muốn cùng Doanh tỷ tỷ ở cùng một chổ, nàng nhất định phải mạnh, chung qui sẽ có một ngày, hai người ở kề cạnh bên nhau.
Doanh tỷ tỷ
của nàng rất thích hợp làm Hoàng hậu, vì nàng ấy ôn nhu hiền thục, xinh
đẹp phóng lhoa1ng, ngoại trừ nàng ấy, không ai xứng đáng ngồi vào vị trí này, cho nên, nếu Doanh tỷ tỷ nàng làm Hoàng hậu, đương nhiên nàng sẽ
làm Hoàng đế, như vậy, mới có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh nàng
ấy, sủng ái nàng ấy.
Đúng vậy, nàng phải trở thành Hoàng đế, giống như Võ Tắc Thiên vậy.
Vì ngày này, nàng đã âm thầm vun vén tạo dựng thế lực, khiến Đại Kiền tan rã từ từ,
nàng nhất định phải triệt hạ Hiên Viên Khởi Minh, đoạt Doanh tỷ tỷ từ
trong tay hắn, Doanh tỷ tỷ là của nàng, nàng không muốn chia xẻ với bất
kì ai.
“Vì ta?”
Trinh Thuận
Hoàng hậu có chút khó hiểu, nàng ta vì sao phải ghen tị với nàng như
vậy? Vì nàng, vì nàng ta muốn làm phu quân của nàng nên mới tạo phản
sao? Đây là đạo lý gì vậy?
“Doanh tỷ tỷ không có cảm giác sao, Quỳnh Hoa yêu ngươi!”
Trên mặt
Quỳnh Hoa hiện lên nét bi thương, nàng ấy thật sự không cảm giác gì sao? Chẳng lẽ, nàng ấy đối xử tốt với nàng chỉ là thương hại thôi ư?
Vẻ mặt Trinh Thuận Hoàng hậu vô cùng khiếp sợ, bất giác thụt lùi về sau vài bước, không thể tin rằng như thế.
“Doanh tỷ tỷ kinh ngạc như vậy không sợ Quỳnh Hoa thương tâm sao?”
Hốc mắt Quỳnh Hoa chứa đầy nước mắt.
“Quỳnh Hoa! Ngươi ——”
Trinh Thuận
Hoàng hậu nhất thời không biết nói gì, thất thố nhìn Kiền Hoàng đang
đứng nghiêm nghị, vì sao lại như thế này, Quỳnh Hoa yêu nàng ư, không
đúng!
Kiền Hoàng
bước đến ôm nàng vào lồng ngực, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Quỳnh Hoa,
hắn vốn không nghĩ nàng ta đối với Hoàng hậu như thế, hắn tưởng nàng có
dã tâm cấu kết cùng Hộ quốc công mưu đồ soán vị, bây giờ hắn biết mình
đã nghĩ sai rồi. Nhiều năm qua, hắn cho phép tình địch mình tùy ý tới
lui trước mặt Hoàng hậu, bây giờ nghĩ lại,da đầu hắn cảm thấy run run.
Quỳnh Hoa nhìn Đế hậu trước mắt mình, đột nhiên điên cuồng phá lên cười.
Tiếng cười này vô cùng thê lương, tựa như quỷ khóc chốn thiên lao u tối.
Nàng cười cũng như khóc.
Cười sự si
cuồng của chính bản thân mình, khiến cho đối phương kinh ngạc đến không
thể nào tin; Nàng khóc vì mình đã hao tổn tâm tư chuẩn bị rất nhiều năm, cuối cùng lại bại.
“Quỳnh Hoa ——”
Trinh Thuận Hoàng hậu vô cùng đau lòng, nàng đau lòng thay cho muội muội của mình!
Kiền Hoàng liếc mắt nhìn khắp nhà lao âm u một lượt, kéo tay Trinh Thuận Hoàng hậu rời khỏi thiên lao.
Hắn không
giết nàng ta, hắn tin rằng thiên lao u tối là nơi thích hợp với nàng ta
nhất, hắn cũng hy vọng nàng ta có thể sống lâu một chút, để nàng ta chịu thêm tra tấn, hắn muốn nàng phải chịu tra tấn.
******
Vào một ngày trời trong nắng ấm, một chiếc xe ngựa trang nhã rộng thùng thình từ Phi Long Sơn chạy ra.
Gió nhẹ êm
thổi từng đợt, mùi hương thoang thoảng ngan ngát lan tỏa khắp xung
quanh, hoa cỏ bên đường như đang vẫy tay chào đón những người đang ngồi
trên chiếc xe ngựa kia.
“Tướng công, ta không muốn trở về sớm”
Giọng nói mềm mại hơn bông vang lên trong xe ngựa.
“Khi nào nàng muốn trở về thì sẽ trở về”
Giọng nói
trầm như nước ấm như ngọc, vô ba vô lãng vang lên, nếu cẩn thận lắng
nghe, sẽ cảm nhận được trong ấy chất chứa yêu thương và cưng chiều.
“Rốt cục cũng quải được chàng”
Giọng nói tươi mát ngập tràn hưng phấn khiến cho người nghe cảm nhận được nàng đang vui vẻ tột cùng.
Tiếng cười ấm áp vang lên, tâm tình người này cũng vui vẻ không kém.
Bên ngoài xe, một nam một nữ cũng mỉm cười.
Bọn họ đều suy nghĩ, thật ra chuyến lữ trình này quả thật không tồi.
Gió mát, hương hoa cùng làm bạn với họ trong suốt cuộc hành trình.
HẾT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...