“Các ngươi còn chưa có bái đường?”
Ngọc Phi Vũ nhướng mày, nhìn tiểu muội nhà mình.
Ngọc Phi Yên nhìn nàng mĩm cười “Muội ở kinh thành đã lạy rồi a!”
Lời nói của nàng đúng là hợp lý hợp tình, ai nói nàng không có bái đường, nàng rõ ràng là đã lạy rồi …
Kinh thành?
Ngọc Phi Vũ
nhíu mày, những ngón tay trắng nõn, nhỏ và dài cũng chậm rãi buông lỗ
tai của Mục Cảnh Thiên ra, rốt cục cũng thoát ly được, Mục đại đường chủ nhanh chóng nhảy vọt sang một bên, vẻ mặt xanh xao, xoa xoa lỗ tai
mình, hình như những ngón tay nhỏ xíu và trắng nõn của đại tỷ hắn đặc
biệt thích quấn lấy lỗ tai hắn, mỗi lần gặp mặt đều quấn lấy không rời.
Giương ánh
mắt gian xảo lên, hắn bỗng nhiên nhìn thấy lão tử trung niên phong độ
đang bước đi phía trước mặt, tròng mắt đào hoa không khỏi rạng ngời, mà
bên tai lúc này đang truyền đến âm thanh của đại tỷ hắn.
“Không phải muội đã bị hưu rồi sao, hơn nữa, ngay cả hưu thư cũng đã nhận rồi”
Ngọc Phi Yên nhún vai, vô tội nói “Hưu thư không còn nữa”
Hưu thư đó đã sớm bị tướng công nhà nàng hủy đi rồi.
“Khúc Lưu Vân, ngươi gạt ta!”
Đang lúc
nàng còn muốn nói với tỷ tỷ mình điều gì đó, một thanh âm quen thuộc
khiến tai nàng ù lên truyền đến, xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt tức giận đến xanh mét kia, nàng khí định thần nhàn hô “Cha”
Lời nói ban nãy cha nàng đã nghe, nàng cũng không thể thu hồi lại được.
“Ngươi nói, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Ngón tay
Khúc Hàn Lâm chỉ vào mặt con gái ông, bộ dáng kia thật không giống ông
tí nào, sao ông lại có thể sinh ra một đứa con gái như thế này chứ? Sớm
biết như thế, lúc mới vừa sinh ra, ông nên bóp chết cho rồi, sẽ không có ai chọc ông tức giận.
“Còn không nói ra sự việc”
Ngọc Phi Yên trong lòng thầm nói, lão cha nàng thật đúng là quan tâm quá mức lúc nào cũng truy hỏi không thôi.
“Ngươi, ngươi!”
Đôi mắt và
sắc mặt Khúc Hàn Lâm tức đến trắng dã, suýt chút nữa ngất đi, Mục Cảnh
Thiên sợ tới mức chạy nhanh đến ôm lấy người ông.
“Dượng, không nên chọc tức chính mình!”
Thật không
biết việc này có gì đâu mà phải tức giận đến thế, căn bản là không cần
phải … tức giận làm gì! Khả Nhân đã có cốt nhục Long gia, dượng hắn còn
so đo làm chi nữa, không phải là tự tìm phiền não đến cho mình sao?
Khúc Hàn Lâm đẩy tay hắn ra, tức giận quát “Tránh ra!”
Con gái ông
như vậy, người trước mắt này cũng không thể tin được, rõ ràng là người
của Tiêu Dao cốc, lại còn làm việc cho con trai của Long lão nhân, đừng
tưởng rằng ông không biết, hắn chính là tên tiểu tử đã lẻn vào Hoàng
cung trong buổi thọ yến Hoàng hậu, như thế thật ro gan lớn mật, không
coi thiên uy của Hoàng thượng ra gì, như vậy thật vô pháp vô thiên, như
thế hắn với Khúc Hàng Lâm ông làm sao có mối quan hệ thân tình được? Ông cả đời là một trung quân ái quốc, tuy nhiên, ông không bao giờ ỷ mình
là người có công lao mà kiêu ngạo ương nghạnh, khinh thường thánh nhan.
Mục Cảnh Thiên bị ông đẩy ra, trên mặt hiện lên nụ cười khổ sở, dượng hắn đối với hắn vẫn còn thành kiến a.
Ngọc Phi Vũ
vừa nhìn thấy Khúc Hàn Lâm, lập tức nhớ người này chính là dượng mình,
trong mắt phượng hiện lên sự kinh ngạc, như thế nào ông lại xuất hiện ở
đây? Hơn nữa, lại còn không biết sự tình gì, chẳng lẽ Khả Nhân còn chưa
nói với ông sao, hoặc là cố ý giấu diếm?
Bước đến trước mặt Khúc Hàn Lâm, hơi khom người, “Dượng, cháu gái xin tham kiến người”
Khúc Hàn Lâm nhìn nữ tử xinh đẹp gọi ông là dượng trước mắt, ngẫm nghĩ, khuôn mặt
nhìn có chút quen quen, ông không khỏi trầm ngâm hỏi “Ngươi là …?”
Ông có quen biết nữ tử này sao?
Ngọc Phi Vũ
mĩm cười, dượng của nàng đúng thật là một quý nhân hay quên nha! Quả
thật, bọn họ chỉ gặp mặt qua vài lần, tướng mạo bây giờ của nàng mặc dù
không có kém trước kia là mấy, nhưng có nhiều điểm khác biệt, nhận không ra cũng không có gì đáng trách!
“Dượng, ta là Tiêu Dao cốc Ngọc Phi Vũ, cháu gái ngài”
Ngọc Phi Vũ?
Khúc Hàn Lâm híp mắt lại, nhìn hình dáng của nàng, dần dần trong trí nhớ ông cũng
hiện ra hình ành một tiểu cô nương xinh đẹp ở bên cạnh vợ ông, gọi ông
là dượng, sắc mặt ông vì thế dịu đi không ít.
“Ngươi là đứa nhỏ kia?”
Ngọc Phi Vũ gật đầu, định bước lên.
“Đã lớn như thế à!”
Năm tháng
trôi qua thật nhanh, Khúc Hàn Lâm âm thầm cảm thán thời gian sao mà trôi qua nhanh đến thế, hài đồng nho nhỏ giờ đây đã cao lớn như vậy, thật sự là bất khả tư nghị!
Nghĩ đến hiện tại, con gái ông giờ đã xem như là mẫu thân của một đứa nhỏ, cơn tức của ông lại dâng lên.
“Khúc Lưu Vân, ngươi đã bị hưu, còn ở đây làm gì?”
Mặt dày mày dạn ở lại chổ này đeo bám nam nhân sao, con gái Khúc Minh Thành ông không có giá rẻ như thế.
‘Bây giờ lập tức theo ta đi!”
Da mặt ông
không có dày, Long lão nhân đã chiếm được tiện nghi rồi còn khoe mã, nói không chừng, lão ấy đang cười nhạo ông không biết dạy con gái.
“Cha à, phải đi đâu bây giờ?”
Ngọc Phi Yên buồn cười nhìn cha nàng, lão nhân gia này không tức giận đến hồ đồ chứ?!
“Về nhà!”
Khúc Hàn Lâm nghiến răng nói, ngay cả hưu thư cũng đã nhận, còn ở chổ này làm gì?
“Cha, có phải hay không hiểu lầm cái gì a?”
Ngọc Phi Yên cúi đầu nhìn nhìn những chiếc móng tay mình, sạch sẽ, trơn nhẵn, xinh đẹp.
“Hiểu lầm? Chẳng lẽ không phải ngươi đã nhận hưu thư của Long gia sao?”
Nhìn bộ dáng dửng dưng của con gái, ông tức giận đến cả người phát run.
“Dượng ——”
Mục Cảnh Thiên sợ ông té xỉu liền lập tức bước qua.
“Ngươi cách xa ta một chút!”
Khúc Hàn Lâm tức giận trừng mắt liếc nhìn đứa cháu trai không vừa mắt này, không
biết là hắn rất phiền sao? Làm đại ca mà không giúp tiểu muội mình rời
đi, mà còn “trợ Trụ vi ngược”
Mục Cảnh Thiên sờ sờ cái mũi, tự động thối lui sang một bên. Tốt, hắn không nên lắm chuyện làm gì!
“Cha a, cha cũng đã nghe rời, hưu thư không còn nữa”
Còn muốn nàng lặp lại mấy lần nữa a?
“Hưu thư không còn là ý gì đây?”
Khúc Hàn Lâm trợn trừng mắt nhìn con gái ông.
Ngọc Phi Yên ngọt ngào cười, “Không còn chính là không có.”
“Ngươi!”
Khúc Hàn Lâm hít một hơi thật sâu, thật đúng là ông không hiểu được ý gì hết.
“Khả Nhân, ta cũng muốn biết hưu thư không còn nữa là ý tứ gì”
Ngọc Phi Vũ
tựa tiếu phi tiếu nhìn muội tử nhà mình, đáp án của Phi Yên quá mức
không rõ ràng, hưu thư nói không còn là không có sao?
“Không có, chính là nó bị người của Long gia hủy”
Ngọc Phi Yên còn chưa mở miệng, Mục Cảnh Thiên bên cạnh liền nói thầm một câu.
“Ngươi nói cái gì?”
Khúc Hàn Lâm tuy rằng bị tức giận bao trùm, nhưng cũng không có không nghe được câu nói ấy.
“Bị ai hủy?”
Ngọc Phi Vũ bước đến bên tiểu đệ mình, những ngón tay nhỏ và dài véo lấy cái lỗ tai hắn.
“Long Diệc Hân a”
Khiếp sợ sức mạnh của tỷ tỷ mình, Mục Cảnh Thiên mau chóng mở miệng nói ra đáp án,
không cần véo lỗ tay hắn làm gì, trước công chúng, thật khó coi a!
Long Diệc Hân?
Khúc Hàn Lâm vừa nghe xong liền xoay người bước đi, ông muốn đi tìm tiểu tử kia tính sổ, rõ ràng hắn không cần con gái ông, vì sao lại hủy đi hưu thư? Thế
này, rõ ràng là lật lọng a, là hành động của phi quân tử, quả nhiên là
đứa con ngoan của Long lão nhân! Ông nhất định phải mang con gái ông đi, nhưng mà, trước khi dẫn con gái ông rời đi, ông phải tìm tên xú tiểu tử kia để đòi lại công bằng, Long gia bọn họ xem con gái của Khúc Minh
Thành ông là gì chứ, muốn thôi thì thôi – muốn cưới thì cưới à, căn bản
là không để ông trong mắt.
Nhìn bóng dáng Khúc Hàn Lâm rời đi, Ngọc Phi Vũ híp đôi mắt phượng lại, sau đó nhìn về phía Ngọc Phi Yên.
‘Khả Nhân, mang ta đi gặp cái tên kia”
Tuy rằng
nàng không nói tên ra, nhưng mà mọi người đều biết “cái tên kia” mà nàng nói chính là ai, nhưng mà, khôi thủ đại nhân bọn họ muốn gặp là có thể
gặp được sao, có chút không khả thi a.
Ngọc Phi Yên nhìn tỷ tỷ nàng khẽ cười, nói “Tỷ tỷ bôn ba suốt một đường dài, hãy
nghĩ ngơi một chút đi, muốn gặp hắn còn nhiều thời gian mà”
Ngọc Phi Vũ
buông lỗ tai Mục Cảnh Thiên ra, đến trước tiểu muội nhà nàng, nắm tay
nàng ấy, vén những sợi tóc vương xung quanh khuôn mặt nàng ấy, ánh mắt
tràn ngập ý cười, rạng ngời xinh đẹp.
“Khả Nhân, tỷ tỷ vô cùng muốn gặp mặt cái tên kia”
Giọng nói mềm mại, ngọt lịm đến mê người, nhưng trong đó lại mang theo sự kiên quyết làm cho người ta khó lòng có thể thờ ơ.
Ngọc Phi Yên biết nàng cố ý muốn gặp, không còn cách nào khác chỉ có thể làm theo công đạo mà thôi.
“Tỷ, tỷ tới thật không đúng lúc a, hôm nay tướng công muội vừa lúc xuất môn, không có ở nhà”
Lời này là thật không phải giả, sáng sớm, Long Diệc Hân cùng Thanh Ảnh đã xuống núi Phi Long, cũng không biết đi đâu.
“Lời này thật sao?” – Ngọc Phi Vũ nhíu mày suy nghĩ cẩn thận.
“Đương nhiên rất thật.” – Nàng gật đầu.
“Được rồi, trước tiên, chúng ta nên đi nghỉ tạm một chút”
Ngọc Phi Vũ
tạm thời buông tha, dù sao nàng cũng sẽ ở đây một thời gian, cũng không
sợ nam nhân đã làm muội tử của nàng bụng bự không trở về ổ của hắn.
Ngọc Phi Yên mĩm cười, kéo tỷ tỷ nàng về hướng biệt viện, đi ngang qua Mục Cảnh
Thiên, nàng nở nụ cười tươi rói khiến Mục Cảnh Thiên phát lạnh cả người, thầm nghĩ trong lòng : chẳng lẽ, muội tử hắn đoán được chủ ý của hắn
sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...