Mỹ Nhân Phu Quân

Khúc Hàn Lâm rất phong độ, khoanh tay
đứng ở hành lang gấp khúc trên đường đến phòng khách, đợi người mặt áo
xanh từ phía xa xa kia đến, ông chưa kịp mở miệng nói, thì người ấy đã
phớt lờ đi qua trước mặt ông … Khúc Hàn Lâm tức giận đến chỉ tay quơ
chân …

Này này này, thế này thì còn thể thống gì nữa?! Con rể thấy nhạc phụ lại không thèm chào hỏi! Được, được, được! Đồ nhãi con!

Ông tức tối đi vào phòng khách, vừa đi vừa thở phì phò.

Chờ khi ông
đi vào phòng khách, trong chòi nghỉ mát, người nọ cùng Kiền hoàng uống
trà, Kiền hoàng nhắm hờ mắt, kiên nhẫn ngồi chờ, tuy là cải trang đi ra
ngoài, nhưng Hoàng thượng rốt cục vẫn là Hoàng thượng, nếu không phải có hắn ngồi đây, thì chắc chắn Khúc hàn lâm đã phát hỏa to rồi.

Kiền hoàng
nhìn vị ái khanh của mình tức giận đến toàn thân phát run, muốn cười
nhưng lại cố kiềm chế, chặn họng mình lại, nhìn người nọ nói “Nếu ngươi
chọc tức chết Khúc ái khanh, muội tử cũng sẽ không để yên cho ngươi”

Hắn ta như
thế nào mà luôn coi thường tất cả mọi người, Khúc ái khanh tìm hắn ta lý luận, coi như cũng đã rất độ lượng, tin rằng, trên thế gian này chỉ có
Long tiểu vương gia đây mới dám thờ ơ không thèm nhìn nhạc phụ mình, hắn thật bất bình thay cho Khúc ái khanh nha!

Long Diệc
Hân không nói gì, chỉ là dùng những ngón tay thon dài còn đẹp hơn cả
những ngón tay của nữ nhân, nâng chiếc chén bạch ngọc lên xoay xoay,
khuôn mặt hắn bên trong mũ sa như thế nào không ai nhìn thấy rõ.

“Sao hôm nay ta không thấy muội tử?”

Kiền hoàng
sớm đã quen với cá tính của Long Diệc Hân, cũng không xét nét làm gì,
mấy ngày trước, hắn còn thấy muội tử hắn lúc nào cũng đi khắp nơi chọc
phá, sao hôm nay lại chẳng thấy tăm hơi đâu?

“Xuống núi.”


Long Diệc
Hân ngẩng đầu nhìn trời chiều đã dần buông xuống, thế mà bọn họ vẫn chưa trở về, từ khi được hắn đặc biệt cho phép, tiểu thê tử hắn cứ cách vài
ngày là lại xuống núi mua sắm, hắn thật không tưởng tượng nổi, dưới chân núi thật sự có sức hấp dẫn lớn như vậy sao, làm cho nàng cứ xuống hoài.

“Xuống núi?”

Kiền hoàng
nhíu đôi mày kiếm, người trước mắt hắn không thực hiện lệnh cấm đối với
nha đầu kia sao, rất hiếm khi như thế này a, hắn nhớ rõ, ám vệ từng nói
qua, từ sau sự việc ở Túy Hồng Lâu nàng đã bị trông giữ nghiêm ngặt, trừ phi là đặc biệt cho phép, còn không thì không thể xuống núi, thật đáng
thương!

Nhưng mà, bây giờ đâu giống như thế, nàng có thể tùy tiện xuống núi mà, ha ha!!!

Nhưng, nói thật lòng, tuy Phi Long Sơn này non xanh nước biếc, bốn mùa đều như mùa xuân, nhưng mà ở lâu cũng sẽ chán nản.

Đúng thế,
hắn cũng muốn đi mua sắm một chút, đi vào Ẩn Thành, mấy hôm trước hắn đi liền một mạch lên Phi Long Sơn, chưa kịp ngắm cảnh đep dưới chân núi.
Nghe nói, tại Ẩn Thành này, ở Đại Minh Tự có trồng hoa mẫu đơn nổi tiếng thiên hạ, tuy rằng đó không phải là hoa quý, nhưng mà, hoa ở nơi ấy
được trồng và chăm sóc rất kỹ lưỡng, màu sắc rất hiếm và tuyệt đẹp, nếu
đã đến đây mà không đến đó xem một chuyến thì thật sự là đáng tiếc nha.

Vùng ngoại ô nơi này còn có Nguyệt Kiều Hồ, vào mùa hè, trên mặt hồ nổi đầy hoa sen, gió mát thổi hương sen bay xa mười dặm, lúc này, mặc dù không nhìn thấy được cảnh đẹp ấy, nhưng tưởng tượng đến sau này sẽ được thấy, cảm giác
cũng không tồi, hắn thích nhất là ngồi trên một chiếc thuyền buồm du
ngoạn trong hồ, nhìn làn nước trong xanh như sắc trời mùa hạ, thật là
một niềm vui tao nhã.

Nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, hắn lại nhìn người đối diện.

“Ngươi thật sự không có ý định theo ta quay về kinh?”

Long Diệc Hân vẫn như cũ, xoay xoay chung trà trong tay, không có đáp lời, khóe môi dưới mũ sa hiện lên nụ cười.

Kiền hoàng
thấy hắn không trả lời, đặt chung trà trong tay xuống mặt bàn, tiếp tục
nói “Muội tử của ta làm công chúa, đã qua mấy tháng rồi, ngươi cũng nên

cho nàng về nhà thăm gia đình, ngươi nói có đúng không, Diệc Hân?”

Hắn ta không quay về, không thành vấn đề; Hắn quải muội tử hắn về … kết quả sẽ được như ý.

Ánh mắt của
Long Diệc Hân dưới mũ sa nhìn thằng vào mắt hắn ta, trong đôi mắt hắn ta lộ ra sự giảo hoạt, hắn hiểu được ý của hắn ta, hắn cũng sẽ quay về
kinh, nhưng không giống như hắn ta mong muốn, thê tử hắn cũng sẽ không
bao giờ bị người khác điều khiển, hắn ta tính toán sai rồi!

“Bây giờ Phi Yên đang có mang”

Kiền hoàng ôn nhã cười, đây quả thật là một lý do, nhưng mà, hắn cũng có suy nghĩ của riêng mình.

“Thái hậu
rất muốn mau chóng được gặp mặt nha đầu kia, mang thai cũng tốt, có thể ở Hoàng cung dưỡng thai, tất cả các dược liệu đều có ở Hoàng cung, tha hồ cho nàng nghiên cứu”

Không phải là mang thai sao, trong Hoàng cung có tất cả các danh y dày dạn kinh nghiệm sẽ chiếu cố nàng.

Long Diệc Hân lại không nói gì, hắn tiếp tục bồi thêm một câu “Nếu lo lắng, ngươi cũng có thể đi theo”

Long Diệc Hân lại nhìn nhìn ánh chiều tà khuất dần khuất dần, trong lòng nghĩ, sao vẫn còn chưa trở về?

Lúc này, Kiền hoàng có chút tức giận “Chỉ cần ngươi theo ta trở về —– “

“Chàng tuyệt đối sẽ không theo huynh trở về!”

Kiền hoàng chưa nói xong, thì một giọng nói mềm như bông từ xa truyền đến.

Long Diệc
Hân nhìn thân ảnh màu tím trong nháy mắt đã vọt đến trước mặt mình,
khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt long lanh nhưng lại có chút tức giận, ai nói nước và lửa không thể ở cùng một chổ với nhau, khiến hắn cảm thấy trong lòng vui sướng, nàng tự động ngồi xuống trên đùi hắn, hai tay nhẹ nhàng vòng quanh cổ hắn.

“Nghĩa huynh, Diệc Hân cũng là người của muội, chàng sẽ không đi theo huynh”

Ngọc Phi Yên dùng ánh mắt mang theo sự tức giận của mình nhìn trừng trừng nghĩa

huynh nàng, hắn thế mà thừa dịp nàng không có ở đây quải người của nàng
đi, may mắn là nàng trở về kịp thời, bằng không hắn đã thực hiện được
rồi???

Nàng chỉ có một tướng công mà thôi, nếu bị bắt cóc, nàng làm sao bây giờ?!

Tuy rằng
nàng không phản đối việc nam nhân yêu mến nam nhân, nhưng mà, liên quan
đến tướng công nhà nàng, vậy tuyệt đối không có khả năng đó!

Nàng tựa đầu vào vai tướng công nhà nàng, nghe được tiếng cười rất khẽ khàng của
hắn, mà ánh mắt Hoàng đế nghĩa huynh của nàng không hiểu vì sao mỗi lúc
mỗi thêm tức giận, càng lúc càng thêm rõ ràng, nàng vỗ vào bả vai tướng
công nàng, còn cười sao?

“Không phải chàng nói, huynh ấy đối với chàng không có cái ý gì gì đó sao, bây giờ giải thích như thế nào đây?”

Còn lừa nàng! Bây giờ đã bị nàng bắt gặp, vẫn còn cười vui vẻ được ư!?

Chỉ là, khi
nàng vừa nói xong, chiếc cằm của tướng công nhà nàng đang ở trên bờ vai
nàng lại cố nén cười, hình như là không nén được, nên tiếng cười nhẹ kia bỗng chốc hóa thành rất to.

Trong đầu
Kiền hoàng vẫn mờ mịt, vấn đề là hắn không rõ vợ chồng bọn họ đang diễn
tuồng xiếc gì, nhưng đồng thời, hắn cũng thấy rất kì quái, tiểu vương
gia Long Diệc Hân lại cũng có lúc cười to như thế, đúng là rất hiếm khi
thấy được, xem ra, nghĩa muội này của hắn thật sự ảnh hưởng không nhỏ
đến tên này a, hắn có chút hài lòng.

Khúc Hàn Lâm ngồi ở trên ghế, bực mình xoay qua xoay lại, trừng mắt nhìn Ngọc Phi
yên đến Mục Cảnh Thiên cũng bị hoảng sợ, Khúc Hàn Lâm đối với Long Diệc
Hân bất mãn, đột nhiên lại nghe được tiếng cười của hắn khiến ông hốt
hoảng, con gái ông nói gì với hắn sao, vui như thế sao, Mục Cảnh Thiên
lại thấy như mình đang bị dọa, nếu không phải tận tai nghe được, hắn
thật không tin, người phát ra tiếng cười sảng khoái thoải mái kia chính
là Long Diệc Hân luôn luôn lạnh lùng và trầm tĩnh, điều này khiến cho
hắn kinh ngạc đến ngây người.

Ngọc Phi yên cũng không vừa lòng, lấy tay vén tấm màn sa trên nón Long Diệc Hân lên, hé lộ khuôn mặt tuyệt đẹp hại nước hại dân, có một không hai trước mắt
mọi người, chớp mắt, tiếng hít vào thở ra vọng khắp xung quanh.

Kiền hoàng

bình tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt thế dung nhan, điên đảo chúng
sinh kia, trong lòng thầm khen ngợi, danh hiệu “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam
tử” dành tặng hắn hoàn toàn xứng đáng, kỳ thật, nếu nói hắn đẹp thì thật chẳng khác nào chê bai hắn, bởi vì, mấu chốt là không có từ ngữ nào có
thể diễn tả được hắn.

Khúc Hàn Lâm chỉ nhìn thấy một bên, trong lòng đã hoảng tựa như khiếp sợ, dung nhan
như thế chẳng khác nào thần tiên, khuôn mặt này, nếu lộ ra ngoài thì
đúng là tai họa cho dân chúng nha. Khó trách hắn lúc nào cũng đội mũ sa, thì ra là để chặn bớt phiền toái. Long lão nhân như thế nào lại sinh ra được một đứa con yêu nghiệt như vậy, sao con gái ông lại gả cho một
người thế này chứ, tai họa a!

Bỗng nhiên,
nàng thấy được bao ánh mắt mơ ước đang ở trên người tướng công nhà nàng, nhanh như chớp, Ngọc Phi Yên lại buông tấm hắc sa xuống, che lại tuyệt
thế dung nhan của tướng công nhà nàng, nàng cả đời thông minh, bỗng
nhiên lại quên tâm tư của nghĩa huynh nàng đối với tướng công mình, thế
này mà tướng công nàng còn cười được, nàng lấy tai đánh vào người hắn
một cái.

“Không được cười!”

Nàng muốn đứng lên, lại bị tướng công nha nàng ôm chặt vào trong lồng ngực, không nhúc nhích được.

Long Diệc Hân rốt cục cũng cười đủ, vẫn tựa đầu trên bờ vai nàng, khóe môi cong cong.

“Phi Yên, nàng phải tin tưởng ta”

Không cần hoài nghi vấn đề kia có đúng hay không, cái đó, không có ý nghĩa gì.

“Nhưng mà ——”

Ngọc Phi Yên lại mấp máy môi, nàng nghe được, hoàng đế nghĩa huynh nàng muốn hắn trở về, hơn nữa, nhìn ánh mắt hắn sâu thẳm, hun hút như thế nàng không
hiểu, không khỏi suy nghĩ lung tung …

“Nếu nàng muốn đùa cũng không phải không được, chỉ cần nhớ rõ, không nên tưởng thiệt là tốt rồi”

Long Diệc Hân thì thầm vào tai nàng, hắn chỉ hy vọng nàng có thể hiểu được.

Ngọc Phi Yên nghe hắn thì thầm, tuy rằng không hiểu, nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nếu hắn nói thế thì nàng sẽ tin.

Những người
khác không biết nàng và hắn nói gì, nhưng mơ hồ đoán được đó cũng không
phải là chuyện tốt gì, mà việc này, bọn họ nên ít nhúng tay vào sẽ tốt
hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận