Mỹ Nhân Phu Quân

Ẩn Thành – Tường Long Trai.

Mục Cảnh
Thiên cùng Vũ Thanh Ba đi vào nhã gian để thương thảo việc điều tra
những chuyện tình gần đây, ban ngày là thời điểm Thanh Ba Lâu ngưng hoạt động, cho nên hai người liền hẹn nhau ở nơi này.

Đi theo Mục
Cảnh Thiên xuống núi còn có Ngọc Phi Yên và Vân Tranh, hai nàng đang
nhàm chán ngồi chờ ở đại sảnh, tuy rằng hai nàng biết bọn họ có chuyện
quan trọng cần thương thảo, nhưng mà, ngồi lâu ở một chổ đông đúc vẫn có chút nhàm chán.

“Này, lâu thế, sao bọn họ vẫn chưa có thương thảo xong?”

Ngọc Phi Yên hai tay chống cằm, nhìn lên lầu, hai người kia không phải đàm phán xong thì lên giường tiếp tục nữa chứ? Oái, tuy rằng không có giường, nhưng
mà theo nàng biết, làm cái chuyện đó thì không giường cũng có thể làm
được … Hơn nữa, Tam ca nàng là cao thủ tình trường, đối với những chuyện ấy, giống như cưỡi xe nhẹ đi trên đường quen thôi, tuyệt đối không có
vấn đề gì!!!

Vân Tranh
ngậm một miệng trà, cười vô cùng sảng khoái, hiện tại, nhiệm vụ của nàng là ở bên cạnh Ngọc Phi Yên, những chuyện trong tổ chức Phi Long đều để
lại cho người khác làm, mỗi ngày nàng chỉ cần sống vui vẻ phóng túng
theo Phi Yên mà thôi.

“Chúng ta lên đó nhìn đi”

Dù sao thì … hai người cũng thật nhàn rỗi, không bằng lên lầu xem như thế nào.

Ngọc Phi Yên gật gật đầu, nàng cũng đang có ý này, ai thèm quản bọn họ đang làm cái
gì, hai người bọn họ thiệt nhàm chán, cho nên muốn tìm một việc gì đó
làm, giảm bớt sự nhàm chán này …

Hai người
đang định đứng dậy, đã thấy trên lầu hai, ngay tại cầu thang xuất hiện
một đôi nam nữ rất đẹp, nam nhân toàn thân màu trắng, tuấn dật tiêu sái, phong lưu, phong tình vạn chủng; nữ nhân cũng một thân áo trắng, dáng
người yểu điệu, ánh mắt đượm nét ưu buồn, quyến rũ phong tình.

Nam tử kia
đang vịn chiếc eo nhỏ nhắn của nữ tử, từng bước chậm rãi đi xuống cầu
thang, đó thật sự là một hình ảnh xinh đẹp tựa như tranh, nam tuấn nữ
kiều, như đôi uyên ương tình lữ.

Nhưng mà, ở
Ẩn Thành, có ai lại không biết nữ tử xinh đẹp kia chính là lão bản nương của kỹ viện nổi danh nhất nơi này – Vũ Thanh Ba, nam tử phong lưu tiêu
sái kia chính là lãng tử tình trường – Mục đại công tử. Hai người họ tuy rằng rất xứng đôi vì nam tuấn, nữ mỹ … nhưng lại không phải là một đôi

vợ chồng ân ái.

Ngọc Phi Yên và Vân Tranh nhìn thấy họ xuống, trên mặt hiện ra sự thất vọng.

Mục Cảnh Thiên ôm mỹ nhân đi đến trước mặt các nàng, trên mặt lộ ra nụ cười tiêu sái làm điên đảo chúng sinh.

“Khả Nhân, Tranh muội muội chờ lâu chưa?”

Nhìn biểu
hiện các nàng, ắt hẳn là đang muốn lên lầu đây mà, cũng may là hắn dự
đoán trước được, ngừng hành động thân thiết cùng Vũ Thanh Ba, hắn tin
chắc, nếu hắn không đi xuống, hai nha đầu này chắc chắn sẽ lên xem
chuyện xấu của hắn.

Ngọc Phi Yên nhìn kỹ hai người trước mặt, trên cổ Vũ Thanh Ba có một vết màu đỏ sẫm, nàng không khỏi nở nụ cười, vì sao nàng lại hiểu Tam ca nàng đến thế
chứ?!

Mục Cảnh
Thiên nhướng đôi mày kiếm lên, buông cánh tay đang ôm chiếc eo của Vũ
Thanh Ba, vươn tay nâng cằm của muội muội mình lên, đôi mắt đào hoa híp
lại.

“Khả Nhân ghen tị?”

Ngọc Phi Yên chớp chớp đôi mắt “Ghen?”

Sao nàng lại phải ghen chứ, hắn đâu phải tướng công nhà nàng.

“Không phải
sao?”, Mục Cảnh Thiên mỉm cười, hai tròng mắt đào hoa lóe sáng, “Không
phải vừa rồi Khả Nhân định lên lầu tham quan sao?”

Ngọc Phi Yên chơm chớp đôi mắt, chậm rãi đứng lên, thân hình mềm nhũn ngã vào trong
lồng ngực hắn, ngón tay thon dài vuốt ve trước ngực hắn, khuôn mặt hơi
ngẩng lên, ánh mắt long lanh chơm chớp, lấp lánh như đang dụ dỗ ai kia.

Mục Cảnh Thiên nhìn thấy thì sửng sốt một chút, ngay sau đó thì lập tức hoàn hồn, nha đầu này!

“Thật khó có được một Tam ca hiểu biết sâu sắc tiểu muội như vậy, trong lòng tiểu muội thật là tràn đầy cảm kích”

Tràn đầy cảm kích.

“Ha ha, ta đối với muội như thế nào sao muội lại không biết?”


Hắn nhìn nàng lớn lên từ bé, sao lại không biết tính tình của nàng.

Ngón tay
thon dài nhẹ nhàng xoa xoa hai má của nàng, tình cảm trong lòng lan tỏa
khắp toàn thân, hắn nhìn thấy tiểu nha đầu này từ bé cho đến lớn, đau
lòng nhìn nàng khi bé không có mẫu thân ở bên cạnh chăm sóc, tình cảm
này không thể nói thành lời, cảm giác trong lòng thật kỳ quái.

Vân tranh ở
bên cạnh, nhìn thấy hai huynh muội này không coi ai ra gì khiến nàng có
chút lúng túng, may mắn là chủ tử nàng không có ở nơi này, bằng không,
Mục đại đường chủ chắc chắn sẽ vô cùng thảm. Sao hắn lại bắt chước tính
nghịch ngợm của Ngọc Phi Yên chứ, bây giờ, Phi Yên không chỉ là muội
muội của hắn, mà còn là thê tử của chủ tử nàng, ai mà chẳng biết, chủ tử nàng là người hay ghen sao. Hắn đã bị chỉnh một lần, sao lại biết sai
mà vẫn phạm chứ, có phải không xem chủ tử nàng ra gì không, dường như
hắn cũng quên là nàng đang ở đây, không sợ nàng sẽ đi mach với chủ tử
nàng à?!

Vũ Thanh Ba
nhìn thấy cảnh này thì trong lòng lại có suy nghĩ khác, Phi Yên là tiểu
muội của Mục Cảnh Thiên, vị trí nàng ấy trong lòng hắn không ai thay thế được, đó là tình cảm thân thuộc của người trong nhà, là sự quan tâm,
tương thân tương ái mà một cô nhi như nàng chưa bao giờ cảm thụ qua, đó
cũng là tình cảm mà nàng khát khao từ bấy lâu nay, nhưng mà, nàng sẽ có
ư? Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lại có chút chua xót.

Trong mắt
hai huynh muội chỉ có hình ảnh của nhau, cùng nhau vui vẻ mà không biết
mệt, không thèm để ý đến ánh mắt nghi hoặc của mọi người xung quanh, bọn họ như thế thì sao nào, người khác nghĩ như thế nào đâu có liên quan gì đến bọn họ.

Trong lúc ánh mắt hai người còn quấn quýt nhau như keo sơn, giọng nói thanh thúy chợt vang lên ở đại sảnh —-

“Tiểu
Thiên, ngươi thật không ngoan, vì sao ở sau lưng ta, hết lần này đến lần nọ, đều cùng người khác huynh huynh muội muội thế?”

Lời nói vừa
dứt, một làn gió mát xẹt qua, Ngọc Phi Yên bị hất ngã qua một bên, may
mắn là lúc ấy được Vân Tranh đỡ lấy, bằng không nhất định đã ngã xuống
đất.

Mục Cảnh

Thiên bị ai kia ôm vào trong lồng ngực, người này có một đầu tóc đỏ hồng hiếm thấy, khuôn mặt như ngọc thạch, hai tay ôm chặt lấy Mục Cảnh
Thiên, vùi đầu hắn vào bờ vai to rộng của mình.

“Khả Nhân? Không có việc gì chứ?”

Mục Cảnh
Thiên bất chấp tất cả, đẩy mạnh tên này ra, khuôn mặt lo lắng hỏi tình
hình tiểu muội mình, thấy nàng lắc đầu, hắn mới yên lòng.

“Vũ, buông ra!”

Gần đây sao
hắn xui xẻo thế này, luôn có người đến tìm hắn làm phiền, lần nào cũng
liên lụy đến tiểu muội hắn, không phải bắt hắn mỗi lần đi ra ngoài đều
phải xem lịch đấy chứ?!

Hắn lạnh
lùng nhìn tên nam nhân đang ôm mình, lửa trong lòng dâng lên cuồn cuộn,
hắn ta đối với hắn như thế nào cũng được, nhưng nếu hắn ta làm bị thương tiểu muội mà hắn yêu thương nhất, hắn ta phải chết!

“Tiểu Thiên, ngươi không thể thoát được, ta sẽ không bao giờ để ngươi bỏ chạy nữa”

Vũ chôn
khuôn mặt mình trên bờ vai của Mục Cảnh Thiên, hình như hắn ta vô tình
nhìn thấy được một chút da thịt của Mục Cảnh Thiên, khiến hắn toàn thân
run rẩy, bên môi lại lộ ra một nụ cười khẽ mà tràn ngập ma ý, nhưng mà
không ai nhìn thấy được.

Mục Cảnh
Thiên hận đến nghiến răng nghiến lợi, đem hết sức lực đẩy tên nam nhân
này ra, nhưng không giống như những lần trước đây, tên này ôm hắn vô
cùng chặt, thật là muốn nhục mạ hắn mà.

“Cảnh Thiên ca ca, người kia là ai?”

Vân Tranh vô cùng thân thiết hỏi Mục Cảnh Thiên, nhưng giọng nói lại lộ ra ý lạnh,
tên này dám đẩy ngã Phi Yên, không thể tha thứ!

Ngọc Phi Yên nhìn Tam ca nàng, trong lòng có chút khó hiểu cổ quái, Tam ca nàng
đường đường là một nam tử hán, thế mà lại bị một nam nhân khác ôm chầm
lấy, nhưng mà, điều khiến nàng tò mò hơn chính là mái tóc đỏ hồng bồng
bềnh như ngọn lửa kia, ngọn lửa ấy như muốn thiêu đốt nhan sắc tuyệt đẹp của hắn ta, cũng kích thích tính tò mò của nàng, khiến trong lòng nàng
vô cùng ngứa ngáy, muốn chạm vào nó xem như thế nào.

Vũ Thanh Ba
khi nhìn thấy nam tử kia ôm Mục Cảnh Thiên trong ngực, tâm liền rớt
xuống đất lộp bộp … hai nam nhân này không phải quan hệ thân ái với nhau chứ!?

“Hắn không phải là người quan trọng, các ngươi không cần quen biết nhau”


Giọng nói
Mục Cảnh Thiên lạnh thấu xương tủy, hắn thật sự hối hận trước đây đã
cùng tên này làm giao dịch, nếu không như thế, hôm nay đâu có phát sinh
chuyện như thế này, hắn không hiểu được, tại sao mình lại hấp dẫn tên
biến thái này … làm thế nào để hắn ta bỏ ý định theo đuổi hắn … Ai … mặc kệ hắn đã làm gì tên này vẫn đuổi theo …

“Tiểu Thiên, sao ngươi lại có thể nói như thế chứ, sao ta không phải là người quan trọng đối với ngươi?”

Giọng nói thanh thúy như tiếng thạch ngọc va chạm nhau, lại lộ ra chút thương tâm che giấu bên trong.

“Vũ, ta khuyên ngươi, tốt nhất lập tức buông ra.”

Mục Cảnh Thiên chậm rãi nói, bây giờ hắn thật rất tức giận, tên này không nên đối với muội muội của hắn vô lễ như thế.

‘Tam ca, người này đối với huynh như thế nào không quan trọng, muội có thể sờ sờ đầu hắn một chút không?”

Ánh mắt Ngọc Phi Yên tràn ngập hứng thú, giọng nói như muốn giương cung bạt kiếm
vang lên cùng lúc, thật khiến cho người khác muốn té xỉu cho xong tất
cả, khuôn mặt tuấn tú của Mục Cảnh Thiên tối thui, hắn biết tiểu muội
nhà hắn luôn như vậy.

Vũ ghé vào tai Mục Cảnh Thiên, thì thầm “Tiểu nữ nhân này rất thú vị”

Hắn rất ít
khi cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân, nhưng mà vừa nãy nói chuyện với
tiểu nữ nhân kia, hắn lại cảm thấy rất hứng thú.

Thân thể Mục Cảnh Thiên cứng đờ, hung hăng trừng mắt liếc hắn ta, nếu hắn ta dám
xuống tay với muội muội hắn, hắn sẽ cùng hắn ta liều mạng.

“Xem ra, tiểu nữ nhân này chính là nhược điểm của ngươi nha”

Vũ cười rất khoái trá, Tiểu Thiên đối với tiểu nữ nhân này thật đặc biệt!

“Ta khuyên ngươi nên dẹp bò suy nghĩ trong đầu mình”

Nói xong,
tay liền cử động, rút Ngân Giao kiếm bên hông ra, Vũ nhìn thấy ý đồ của
hắn, đột nhiên lắc mình một cái, tới sát bên cạnh hắn.

Dung nhan của hắn bị bại lộ trước mặt bao nhiêu người.

“Yêu quái a!”

“Quỷ a!”

Trong nhất thời, đại sảnh Tường Long Trai chỉ còn lại vài người, tất cả đều bỏ chạy ra ngoài.

Vũ cười trào phúng, một đám ngu ngốc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận