“Cảnh Thiên!”
Nghĩ đến vừa rồi mình chỉ vừa mới mở miệng nhắc đến người này, thì ngay lập tức
người này liền xuất hiện trước mặt nàng, khiến Ngọc Phi Yên bị kích động vạn phần, nàng ôm chặt lấy nam nhân trước mặt mình, chôn đầu vào trong
lồng ngực của hắn, thật sự rất lâu rồi họ không gặp được nhau.
“Khả Nhân, nhớ ta nhiều như vậy sao!?”
Mục Cảnh
Thiên đột nhiên xuất hiện, trên môi lộ ra một nụ cười tươi mát dịu dàng, chan chứa yêu thương, đôi mắt đào hoa tràn ngập vui sướng, muội muội
hắn đã lâu rồi không gặp được, trong lòng hắn nhớ nàng đến tột cùng. Đều là do Long Diệc Hân mà, tự nhiên hay ghen ăn ghen ở, không biết hắn và
Khả Nhân chỉ là huynh muội thôi sao, cư nhiên lại can thiệp vào quan hệ
tình cảm của huynh muội hắn, khiến hắn thật bất đắc dĩ không phục tí nào hết!
“Chẳng lẽ huynh không nhớ ta, thời gian qua huynh chạy đi đâu, ta hỏi thiệt nhiều người nhưng không một ai nói cho ta biết hết”
Điều này làm cho nàng rất là buồn bực, nàng không có chút danh tiếng nào hết hay
sao, ngay cả việc nhỏ như thế mà cũng không ai trả lời cho nàng biết.
Mục Cảnh
Thiên dùng tay gõ lên chiếc trán trắng ngần của nàng một cái, lập tức
Ngọc Phi Yên hô đau, khiến hắn cảm thấy thật vui vẻ.
Không ai nói cho nàng biết hắn đi đâu là chuyện rất bình thường, thứ nhất, đó là
mệnh lệnh của Long Diệc Hân; thứ hai, hắn đi tặng quà cho Hoàng hậu cũng là chuyện riêng của Long Diệc Hân, nên dĩ nhiên chuyện này rất ít người trên Phi Long Sơn biết được, cho dù có biết cũng không ai dám nói với
nàng, ngẫm lại thì không phải địa vị của nàng ở Phi Long Sơn rất cao
sao, nếu nàng biết mà không đi náo loạn mới là chuyện lạ?!
“Không phải
là huynh không muốn cho ta biết sao, huynh không sợ con ta về sau sẽ tìm huynh tính sổ à?” – Ngọc Phi Yên trừng mắt liếc hắn một cái.
Con nàng?
Con ngươi
đào hoa của Mục Cảnh Thiên hiện lên nét trêu chọc, nàng khẳng định trong bụng nàng đã có con, hắn cách xa nàng một chút để có thể nhìn chằm chằm vào chiếc bụng nhỏ bé của nàng.
“Khả Nhân, đã ba tháng rồi sao bụng của muội không nhô ra tí nào hết?”
Hơn nữa,
hình như muội muội hắn cũng không có béo lên chút nào, ngược lại còn bị
gầy đi, làm cho hắn cảm thấy đau lòng nha, hắn lấy bàn tay to của mình
vuốt vuốt chiếc bụng bẹp lép của nàng.
“Khụ khụ ——”
Những tiếng ho khan đồng thời vang lên.
Mục Cảnh
Thiên không cam lòng liếc mắt nhìn vẻ mặt giảo hoạt của thuộc hạ mình,
trên mặt hắn lập tức hiện ra một nụ cười rất hiền hòa.
“Tranh muội muội bị gì thế?”
Dám quấy rầy hắn chào hỏi tiểu Diệc Hân sao?
“Không có việc gì, Cảnh Thiên ca ca chỉ tương thân tương ái cùng Phi Yên thôi, không nghe chúng ta gọi huynh sao?”
Giọng nói
dường như mang vẻ trêu chọc lại dường như mang chút hờn giận, hắn liếc
mắt nhìn nàng một cái thì biết ngay là nàng đang muốn lãng tránh nói
sang chuyện khác.
Nàng không
thể không nhắc nhở hắn nha, bởi vì nàng biết đang có người nhìn hắn bằng cặp mắt bốc hỏa, chả lẽ hắn không cảm nhận được là có người theo dõi ư, nàng thật có chút lo lắng cho hắn, nhưng mà nàng rất ngạc nhiên, không
biết những người kia là ai đây?
Nàng làm như lơ đãng, quét mắt nhìn về hướng tầm mắt của những người ấy, thấy bọn họ đang ở trong nhã phòng đối diện, cánh cửa nơi đó chỉ khép hờ.
Những người ở đó là ai?
Kỳ thật Mục
Cảnh Thiên cũng cảm nhận được có vài ánh mắt đang nhìn mình, nhưng ngoại trừ Long Diệc Hân thì ai lại có phản cảm đối với cử chỉ của hắn thế?
Hắn ngưng
tiết mục chào hỏi tiểu Diệc Hân, đem Ngọc Phi Yên ngồi xuống bên bàn,
còn mình thì ngồi xuống trước mặt Vũ Thanh Ba, mĩm cười, dịu dàng ôm nữ
tử này vào trong lồng ngực mình, hôn nhẹ lên mái róc của nàng, cảm thấy
vui vẻ khi nữ tử trong lồng ngực mình thẹn thùng.
“Tranh muội muội có muốn ta ôm hôn một cái không?”
Hắn nhìn Vân Tranh nháy mắt mấy cái, cố tình trêu chọc nàng.
Vân Tranh nhướng mi lên, cười vô cùng sảng khoái.
“Huynh dám sao?”
Nếu hắn dám hôn nàng, nàng sẽ lập tức khiến chủ tử ép hắn cưới nàng.
“Ta đâu dám, chỉ sợ ta hôn ngươi xong, ngươi sẽ phải bắt ta chịu trách nhiệm a”
Mục Cảnh
Thiên đương nhiên biết được hai tỷ muội này ở Phi Long Sơn là những
người không thể đụng vào được, hơn nữa nguyên tắc của hắn là không dính
đến những nữ tử ở nơi này.
Ngọc Phi Yên cảm thấy thật thú vị, không khỏi nói lên cảm khái “Tam ca cẩn thận thói ba hoa của mình, coi chừng không lâu sau sẽ bị báo ứng đấy”
Câu nói này chỉ thuận miệng mà thôi, không nghĩ tới lời này như một câu sấm.
“Khụ khụ!”
Vừa mới uống một ngụm ngước, Mục Cảnh Thiên bị lời nàng làm cho sặc sụa.
‘Ai da, Tam ca, sao huynh không cẩn thận gì hết”
Nàng một
chút áy náy cũng không có, mĩm cười tủm tỉm nhìn bộ mặt xấu hổ của Tam
ca nàng, ai kêu hắn không đủ bản lĩnh trấn định tinh thần chứ.
“Khả Nhân, vừa mới gặp lại muội liền làm tổn thương Tam ca”
Hắn thật bị
oan ức mà, nhận lấy chiếc khăn từ tay Thanh Ba lau khóe miệng mình,
trừng mắt liếc tiểu muội hắn một cái, câu nói kia của nàng làm cho hắn
nhớ tới tên Vũ, từ lần hạ gục hắn đến nay không gặp lại, hắn ta không có đuổi theo hắn đến đây…oái, đương nhiên là hắn không muốn hắn ta đuổi
theo đến đây, nhưng mà hắn có cảm giác tên này không có dễ dàng gì buông tha cho hắn.
“Có sao?”
Ngọc Phi Yên nhún nhún vai, nàng chỉ là nói ra những gì nàng thấy và nghĩ mà thôi,
nàng biết Tam ca nàng phong lưu thành tính, luôn luôn yêu thích hoa đẹp, nhưng mà tuổi trẻ trôi qua thật mau, nên phải biết nắm bắt cơ hội.
Vân Tranh cố nhịn cười, nhìn người cấp trên trực tiếp của mình đang thẫn thờ, đừng
trách nàng, thật sự có thể làm cho Ngọa Long đường chủ của Phi Long Sơn
thẩn thờ thật là hiếm thấy.
“Tranh muội muội, ngươi cũng có cùng suy nghĩ với Khả Nhân ư?”
Vẻ mặt Mục Cảnh Thiên như bị đả kích, tựa đầu vào vai của Vũ Thanh Ba.
Vân Tranh gật gật đầu, nàng đương nhiên là cùng Phi Yên chung một trận tuyến.
“Thanh Ba cảm thấy thế nào?”
Vì đả kích Mục Cảnh Thiên, nên nàng cũng muốn lôi Vũ Thanh Ba xuống nước.
Nhưng mà, nàng ấy chỉ cười nhạt, ánh mắt dịu dàng chứa chan tình cảm nhìn nam tử trước mặt mình.
Nhìn thấy thế, Mục Cảnh Thiên vô cùng đắc ý, ôm Vũ Thanh Ba cười ha ha, cuối cùng thì thơm lên môi nàng một cái.
“Thanh Ba của ta vẫn là tốt nhất”
Ngọc Phi Yên cùng Vân Tranh liếc mắt nhìn nhau, sau đó tiếp tục uống trà, tiếp tục dùng bữa.
Mục Cảnh
Thiên đột nhiên giành lấy đĩa rau trên tay nàng, đem viên sủi cảo thủy
tinh nàng vừa mới gắp vào chén nàng bỏ vào trong miệng mình, động tác
này chỉ là đùa giỡn nhưng hắn cảm nhận được áp lực nóng bức từ ánh mắt
của ai đó ở đâu đây.
Thú vị!
“Muốn ăn sao không tự mình gắp a?”
Ngọc Phi Yên nhìn miếng thức ăn trong miệng Tam ca, không khỏi bực mình, hắn dám
giật đồ ăn của nàng sao, không biết bây giờ nàng đang có mang, phải cần
bổ sung chất dinh dưỡng ư?
“Thức ăn được qua tay Khả Nhân gắp thì càng thêm ngon miệng”
Con ngươi đào hoa của Mục Cảnh Thiên lóe ra hàng ngàn hàng vạn nhu tình.
“Phải không?”
Ngọc Phi Yên vui vẻ, gắp một con tôm bóc vỏ rồi đưa đến trước miệng hắn.
Mục Cảnh Thiên mỉm cười lắc đầu, “Ăn không vô, bây giờ Khả Nhân cần phải bồi bổ, nên tự mình ăn đi”
Nói giỡn
sao, nếu hắn ăn con tôm này thì không thể tưởng tượng nổi một khắc sau
đó mình sẽ phát sinh chuyện gì, tuy rằng hắn không có nhìn thấy nàng ra
tay, nhưng mà hắn dám khẳng định, trên mặt con tôm này chắc chắn đã bị
hạ một trong mười thứ thuốc kỳ kỳ quái quái gì đó, vì cái mạng nhỏ của
mình, có bị đánh chết hắn cũng không ăn.
“Tam ca ăn cái này đi”
Nàng vẫn
không buông tha hắn, vẫn giơ cao đôi đũa như cũ, ai bảo hắn giành lấy
đĩa rau của nàng, đương nhiên phải nhận trừng phạt của nàng mới được.
Mục Cảnh
Thiên lần này đâm lao thì phải theo lao, muội muội hắn càng ngày càng
lợi hại, không lẽ có mang thì trở nên lợi hại hơn sao?
“Tam ca sao không nếm thử món này nha”
Ngọc Phi Yên gật gật đầu, tỏ vẻ nhường nhịn.
Ngay khi Mục Cảnh Thiên còn đang suy nghĩ không nên ăn con tôm được bóc vỏ kia thì
bỗng nhiên con tôm ấy bay vọt vào miệng hắn, chưa kịp nhai nuốt đã vọt
xuống yết hầu, chui tọt xuống bụng.
Hắn lập tức hóa ngây dại.
Mà ba người cũng ngây ngốc ra.
Ngọc Phi Yên nhìn đôi đũa trong tay, nàng không hề động đậy a, thật sự là không hề
động mà, nhưng mà con tôm kia tại sao lại có thể bay đến miệng Tam ca
nàng được?
Nàng nghi ngờ nhìn Vân Tranh, Vân Tranh cũng nghi ngờ nhìn nàng.
Ngay sau đó, hai người cùng nhìn nhau cười to.
Khẳng định là có người nhịn không được khi thấy Mục Cảnh Thiên đường chủ làm càn nên đã ra tay tương trợ.
Khuôn mặt
Mục Cảnh Thiên lúc này thật lụi bại, muốn phun ra nhưng lại phun không
được, con ngươi đào hoa hiện lên ánh lửa giận dữ, trừng mắt nhìn người
vừa mới đi lên lầu hai, sau đó liền tiu nghỉu.
Ngọc Phi Yên cùng Vân Tranh sau khi cười to thì cũng phát hiện có chút không thích
hợp, hai người đồng thời quay đầu nhìn lại, thấy một người toàn thân mặc y phục màu đen, đầu đội mũ sa y hệt Long Diệc Hân … cùng Thanh Ảnh đang cố nín nhịn cười đứng ở ngay cầu thang của lầu hai.
Oái?
Bọn họ sao lại đến đây, xem ra thì con tôm kia đã bị Long Diệc Hân giở trò quỷ.
Vân Tranh tỏ vẻ an ủi nhìn cấp trên của mình, hôm nay hắn thật xui xẻo rồi, nàng tin rằng, chủ tử nàng đã đứng ở đó rất lâu.
Ngọc Phi Yên vừa nhìn thấy tướng công nàng thì ánh mắt lập tức sáng ngời, ném đôi
đũa, chạy nhanh đến bổ nhào vào trong người hắn.
Ha ha, tướng công nhà nàng thật là thông minh sắc sảo nha, nàng còn đang nghĩ ngợi
làm cách nào để cho Tam ca nàng ăn con tôm đó, thì tướng công nàng đã
đem con tôm ấy bỏ vào bụng của Tam ca, đây không phải gọi là vợ chồng có cùng suy nghĩ sao?
“Thật sự là quá lợi hại.”
Chui vào trong mũ sa của hắn, nhìn hắn mĩm cười tràn đầy vui sướng hả hê.
Long Diệc Hân cúi đầu nhìn chiếc miệng đang mĩm cười của nàng, cũng không đè nén được, nên mĩm cười theo.
“Ăn no chưa?”
Một câu hỏi
thản nhiên chỉ như là buột miệng mà hỏi thôi, nhưng lại khiến Ngọc Phi
Yên cảm nhận được sự quan tâm của hắn, làm cho nàng càng thêm phấn khích vui vẻ.
“Các ngươi đến đây làm gì?”
Sau khi cười xong, nàng mới phát hiện có chút kì quái, nếu không có việc gì thì
tướng công nhà nàng rất ít khi rời khỏi Trúc Uyển, đã có chuyện gì xảy
ra sao?
Ánh mắt nàng chợt lóe sáng lung linh, tràn ngập tò mò, trên mặt cũng không kém phần hiếu kỳ rạng rỡ.
Long Diệc
Hân cười nhưng không nói, dùng một tay ôm thắt lưng của nàng, chậm rãi
đi đến chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, ngồi vào vị trí của nàng khi nãy, đặt
nàng ngồi trên đùi của mình.
Động tác này khiến Mục Cảnh Thiên bị kích động, hắn nhớ rất rõ trước khi hắn rời đi, quan hệ của hai người này còn chưa có chút gì tự nhiên thân mật như thế này mà?!
Nhưng mà, thật không ngờ, động tác này không chỉ kích động một mình Mục Cảnh Thiên mà thôi —–
Rầm!
Cánh cửa của nhã gian đối diện bị mở bung ra mạnh mẽ.
“Khúc Lưu Vân, ngươi muốn chọc ta tức chết phải không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...