Diệu Trúc Âm và Huyền U liếc mắt nhìn nhau, nha đầu này ấy thế mà đã học xong “Tiên nhân hồn” sao?
“Tiên nhân
hồn”, chính là thượng cổ khinh công đã thất truyền từ lâu, do Diệu Trúc
Âm có cơ duyên nên mới may mắn có được, đương kim võ lâm chỉ có Long
Diệc Hân luyện thành mà thôi, thế mà nha đầu trước mặt này nói là đã học xong “Tiên nhân hồn” ư?
Sao nha đầu này lại có thể học được chứ?
Bí kíp “Tiên nhân hồn” đã sớm không còn tồn tại trên thế gian này nữa.
Ngọc Phi Yên không ngại nói nhiều để giải thích nghi hoặc trong lòng của họ, mĩm
cười gian manh, tinh thần nàng như bay bỗng trên mây.
“Ta học được từ Long Diệc Hân, nhưng vừa mới học đã bị hắn phế đi”
Hai người càng thấy khó hiểu hơn, Ngọc Phi Yên và Long Diệc Hân gặp nhau từ khi nào?
“Ngươi học được từ khi nào?”
Diệu Trúc Âm chau đôi mày xinh đẹp lại, nàng chưa bao giờ nghe Long Diệc Hân kể qua chuyện này.
“Mười năm trước đây” – Ngọc Phi Yên trả lời.
“Long Diệc Hân phế võ công ngươi?”
Mày kiếm
trên khuôn mặt Huyền U cũng nhíu chặt, đứa nhỏ kia sao lại làm như thế,
mười năm trước đây tiểu nha đầu này chỉ mới vài tuổi mà thôi.
“Đúng vậy, bởi vì hắn nói muốn xem một võ học kì tài khi bị mất hết võ công thì sẽ như thế nào?”
Bây giờ tướng công nhà nàng không có ở đây, nàng nói ẩu tả thế nào mà chả được.
Đôi mày Diệu Trúc Âm giãn ra, nhìn Ngọc Phi Yên, Long Diệc Hân không phải là người
không hiểu chuyện, tính tình hắn từ nhỏ đã không giống những người khác, việc của người khác hắn không quan tâm cũng không chen vào, thế thì tại sao lại có thể vô lý phế đi võ công của Phi Yên được, khẳng định là có
nguyên nhân khác.
Ngọc Phi Yên hiểu được biểu hiện của Trúc Âm, đoán biết được suy nghĩ của nàng ấy, nàng cũng không giận mà chỉ mĩm cười.
Bất thình lình, Huyền U bắt lấy cổ tay nàng bắt mạch.
Phàm là những người luyện võ đều hiểu biết về kinh mạch.
“Ngươi?”
Sau khi bắt mạch xong, hắn tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, sau đó lại tràn đầy tiếc hận, trong lòng không khỏi tiếc nuối khôn nguôi.
Ngọc Phi Yên quả nhiên là võ học kỳ tài trăm năm khó gặp, nhưng mà cũng là người có tàn mạch mà trăm năm nay không ai có.
Người có tàn mạch không thể luyện võ, nhất là không thể luyện tập nội công, nếu tập
võ, khi nội công được thăng tiến thì mạch đập cũng sẽ bị tổn thương dần
theo, công lực càng cao thì kinh mạch bị tổn thương càng nặng, mà trong
cơ thể nha đầu này không có một chút nội lực nào, kỳ kinh bát mạch lại
bị một thủ pháp đặc thù che lại, thủ pháp kia đúng là của Long Diệc Hân. Xem ra là do hắn ta đã phát hiện ra tàn mạch của nha đầu này cho nên
mới phế đi võ công của nàng, phong bế kinh mạch nàng, như vậy quả thật
là chỉ cần một chiêu mà xóa đi tất cả, nhưng cũng thật đáng tiếc cho võ
học kỳ tài trăm năm khó gặp này a.
Tinh thần Ngọc Phi Yên vô cùng vui vẻ, nhìn hắn cười “Thế nào, mạch tượng rất kỳ lạ có đúng không?”
Thử hỏi, trên thế gian này có ai có kinh mạch kỳ lạ như nàng.
Huyền U nhìn thái độ lạc quan của nàng thì bội phục vô cùng.
Lòng dạ của
nàng rất rộng rãi, thật hiếm thấy vô cùng, huống chi nàng chỉ là một
tiểu nữ oa chưa trãi nghiệm cuộc sống nhiều, thế nên hắn đối với nàng có vài phần kính trọng.
****
Tổ chức Phi Vũ Lâu tọa lạc trên một ngọn núi cao, hôm nay nghênh đón một vị khách lạ.
Nữ tử này bề ngoài kiêu ngạo, thái độ kênh kiệu.
Nàng bất mãn đánh giá nam tử đeo mặt nạ đang ngồi trên chiếc ghế dài, cảm thấy lạ
lùng, không hiểu vì sao người này lại đeo mặt nạ, mà ngay cả ánh mắt của hắn như thế nào nàng cũng không thể nhìn thấy được, khiến cho nàng
không khỏi hoài nghi, làm thế nào để hắn lộ diện đây?
“Ta chính là người mốn thực hiện giao dịch với ngươi”
Hắn không phải rất muốn gặp nàng sao, nàng đã đến đây rồi.
Nam tử đeo
mặt nạ ngồi trên chiếc ghế dài băn khoăn suy nghĩ, có thể dám đến Phi Vũ Lâu này thì nữ tử này quả thật không hề đơn giản.
“Tiểu thư đã biết được qui củ của Phi Vũ Lâu ta hay chưa?”
Người nàng
muốn giết cũng không phải là người thường, hoàng kim hay bạc trắng cũng
không thể trả đủ, nếu dùng thân thể nàng để trả thì hắn còn cảm thấy
hứng thú một chút.
“Các hạ muốn như thế nào?” – Giọng nói nữ tử lộ vẻ bất mãn.
Nam tử đeo
mặt nạ bỗng nhiên cười ha ha, không khí trong đại sảnh bỗng nhiên biến
hóa kỳ lạ, tràn ngập quỷ dị, nói không nên lời.
Nữ tử như muốn bịt lỗ tai của mình lại, nàng không thể nào chịu đựng được thanh âm chói tai kia.
“Ngươi nói bản lâu chủ muốn như thế nào đây?”
Giọng nói trêu tức của hắn khiến nữ tử nhíu mày.
Hít một hơi thật sâu, nữ tử dứt khoát cởi hết quần áo của mình ra —-
Vì đạt được mục đích, nàng không tiếc thân thể mình.
Từ nhỏ nàng đã được giáo dục rằng, thân thể nữ nhân là một thứ vũ khí được xếp hạng lợi hại nhất, là lợi thế số một.
Nhưng mà,
chờ đến khi nàng cởi hết quần áo, kiêu ngạo đứng ở trong sảnh thì nam tử đeo mặt nạ chỉ liếc mắt nhìn một cái khiến cho nữ nhân này tức chết mà
không nói được lời nào —
“Bản lâu chủ chưa bao giờ có hứng thú đối với thân thể của nữ nhân”
“Ngươi!”
Sự kiêu ngạo trên khuôn mặt nữ tử rốt cục cũng tan biến, trên khuôn mặt xấu hổ là một nụ cười tràn đầy phẫn nộ.
“Nhưng mà —-”
Nam tử đeo mặt nạ thấy nàng không còn kiêu ngạo nữa nên giọng nói thể hiện sự hưng phấn, nhưng thật bất ngờ —-
“Thuộc hạ của ta có lẽ sẽ có hứng thú với thân thể ngươi”
Hắn vẫy tay một cái, ngay lập tức có vài nam tử hàm hồ như lang sói xuất hiện trước mặt.
“Ngươi dám”
Giọng nói của nữ tử có chút run rẩy, nàng không thể tin được mình lại gặp tình huống thế này.
Nam tử đeo
mặt nạ cười càng lúc càng càn rỡ, trên mặt hắn thể hiện sự khinh thường, nàng có tư cách gì bày ra bộ mặt kiêu ngạo đối với hắn, không biết là
hắn rất muốn xé tan thân thể nàng ra sao?!
“Nếu ngươi muốn bản lâu chủ đáp ứng vũ nhục ngươi, ngươi phải trả giá rất đắt”
Giọng nói
như ma quỷ từ dưới địa ngục truyền đến, in sâu vào trong tâm trí của
nàng, nàng hoảng sợ tột cùng khi thấy bọn nam tử như lang hổ kia từ từ
bước đến gần mình, nàng muốn chạy trốn nhưng mà giờ phút này đã quá
muộn.
“Á—”
Nam tử đeo mặt nạ thờ ơ.
Hắn chưa bao giờ cho phép người khác cò kè mặc cả với mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...