Mỹ Nhân Phu Quân

Ngọc Phi Yên bị Long Diệc Hân lôi đi, khi phục hồi tinh thần lại thì mới biết tướng
công nhà nàng mang nàng trở về phòng, nhưng không phải phòng nàng mà là
phòng tướng công nàng… trong nhất thời nàng có chút giật mình hoảng hốt. Nơi này vài ngày trước đây là nơi Trúc Âm ở, phòng nàng và phòng tướng
công nàng cách nhau một vách tường, nhưng mà từ khi Thanh Nhi đến đây
nàng và Thanh Nhi ở cùng một phòng, còn về tướng công nàng cũng không
biết hắn ở đâu, trong Trúc Uyển có phòng rất nhiều, chắc hẳn là hắn đã
chọn một phòng nào đó.

Hôm nay
Huyền U đã đến, khẳng định Trúc Âm tỷ đã dọn đến phòng khác, cho nên
tướng công nàng trở về phòng của hắn, nàng biết chắc rằng hắn chỉ quen
ngủ trên chiếc giường của mình mà thôi, ở nơi khác sẽ ngủ không ngon
giấc, bởi vì khi hắn ở trên giường nàng ngủ, hắn cũng ngủ không được
ngon.

Nghĩ đến đây nàng che miệng cười trộm, lớn như vậy mà lại kén chọn giường, khó trách hắn rất ít khi ra ngoài.

Long Diệc Hân chau đôi mày kiếm lại, nhìn biểu tình của nàng thì biết nhất định trong lòng nàng đang cười hắn.

Nhưng mà, kén chọn giường ngủ cũng mắc cười sao?!

Cởi áo khoát treo lên bình phong, hắn đi đến ngồi trên giường tháo giày ra.

Ngọc Phi Yên nhìn thấy hắn chuẩn bị đi ngủ thì xoay người định rời đi.


“Đi đâu vậy?”

Khi thanh âm ôn nhuận vang lên bên tai nàng cũng là lúc thân thể tướng công nàng
chạm vào phía sau lưng nàng, nàng quay đầu nhìn hắn mĩm cười.

“Trở về phòng nghỉ”

Nói xong còn ngáp một cái, chịu sức ép lâu như vậy nàng thật là mệt mỏi.

Bỗng nhiên nàng cảm giác được lưng mình bị căng ra, ngay sau đó thì người nàng đã được đặt trên giường.

Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt nàng hơi nóng lên, miệng lắp bắp nói —–

“Thanh Nhi sẽ lo lắng”

Nhưng mà vừa nói ra thì nàng đã biết mình phạm sai lầm rồi, không khí đang hiền hòa
trong nháy mắt trở nên quỷ dị, đôi mắt phượng sáng ngời kia bỗng nhiên
tràn ngập sương mù, không biết là như thế nào khiến nàng hoảng hốt.

“Ta…ta muốn nói —–“

“Thanh Nhi quan trọng nhất?”

Tiếng nói ôn nhuận của Long Diệc Hân lúc này bỗng mọc đầy gai góc.

“Cái kia ——”

“Ta là trượng phu của nàng”

Oái?

Không tự chủ được nàng gật gật đầu, hắn là trượng phu của nàng nhưng mà thế thì như
thế nào? Nàng suy nghĩ thật nhanh, chỉ trong chốc lát dường như là hiểu
được, nhưng đánh chết nàng cũng không tin như vậy.

Không phải là tướng công nhà nàng ăn dấm chua Thanh Nhi chứ?!

Lại liếc mắt nhìn biểu tình trên khuôn mặt hoàn mỹ kia, trong ánh mắt phượng sáng
ngời không có chút cảm xúc, trong không khí lại chẳng có mùi thơm, trong lòng nàng càng thêm chắc chắn.

Nhanh như chớp nàng vòng tay ôm cổ tướng công mình, đem khuôn mặt bé nhỏ tựa vào vai hắn, trên môi cong cong nụ cười trộm.


Ngàn vạn lần không thể để cho hắn phát hiện nàng đang cười.

“Tướng công, ta có bao giờ nói qua ta thật thích chàng hay chưa a?”

Hiện tại
nàng phát hiện tướng công nhà nàng vô cùng đáng yêu, thật sự khiến cho
nàng không thể buông tay, nàng thề, sau khi sinh được bé con, nàng nhất
định phải quải hắn đi du sơn ngoạn thủy cùng nàng.

Long Diệc Hân đè nén hơi thở gấp ráp của mình lại, ánh mắt phượng lóe sáng trong chốc lát.

Đẩy hai tay
nàng ra, làm khoảng cách giữa hai người giản ra một tí, nhìn thấy rõ
nàng đang trộm cười, hắn hiểu nàng đang suy nghĩ cái gì không khỏi mỉm
cười theo.

Ghen thì ghen, hắn cũng không sợ nàng biết được.

“Tướng công, chàng thật là đáng yêu, ta thật thích chàng”

Nếu đã bị
hắn thấy được, Ngọc Phi Yên cũng thoải mái mà cười, vì tâm tình nàng
đang vô cùng hưng phấn, tướng công của nàng vì nàng mà ghen nói lên
trong lòng hắn nàng rất quan trọng, nàng thật sự vui vẻ!

Long Diệc Hân nhướng mày, như thế này cũng tính là thổ lộ sao?

Thê tử hắn
luôn tạo niềm vui và ngạc nhiên bất ngờ cho hắn, điều này làm cho tâm

tình hắn thật tốt, vì nàng nói thích hắn nên hắn không thèm để ý đến sự
tồn tại của tiểu nha đầu ở cách vách kia nữa, nhưng mà đó chỉ là tạm
thời, hắn hy vọng ngày mai Ngọc Phong Dương sẽ đến đem nha đầu kia mang
đi, thê tử hắn đặt tâm tư của mình trên người nha đầu kia nhiều quá.

“Đúng rồi, vì sao đêm nay tướng công không có trách cứ chúng ta?”

Long Diệc Hân cong khóe môi lên “Vì sao phải trách cứ các ngươi?”

Chỉ cần nàng đùa nghịch vui vẻ không để cho bản thân mình bị nguy hiểm là tốt rồi, hắn sao lại phải trách cứ bọn họ.

Ngọc Phi Yên dường như hiểu được nên không nói đến chuyện đó nữa.

Chuyện này khiến cho nàng và Long Diệc Hân ngủ cùng giường, nàng thì ngủ ở nơi nào cũng được, không giống như người nào đó.

Long Diệc Hân nhìn dung nhan người đang ngủ, trong lòng rất thỏa mãn.

Bỗng nhiên,
trên môi người đang ngủ say hiện lên một nụ cười tươi như hoa, hắn cũng
nở nụ cười theo, trong mộng nàng thực vui vẻ, đó là điều mà hắn luôn cố
gắng để làm.

Hắn hy vọng thê tử hắn vĩnh viễn giữ vững sự vui vẻ khoái hoạt, vĩnh viễn luôn toát ra sự tràn đầy sức sống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận