Bên cạnh nhã phòng có một cảnh thật không kém phần quỷ dị.
Hai nữ tử đứng sát vách tường, cùng nhìn vào một cái lổ nhỏ, tranh giành nhau xem.
“Tranh Tranh cho ta xem một tí”
Nữ tử áo tím lôi kéo nữ tử áo xanh, nàng ấy đã nhìn một hồi lâu, giờ đến lượt nàng chứ!
Nữ tử áo xanh quay đầu lại, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói ma mãnh.
“Không cần nhìn”
Nói xong
liền kéo nữ tử áo tím đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn thấy vẻ mặt
bất mãn của nữ tử áo tím thì giải thích “Ngươi muốn xem người ta làm
việc khuê phòng sao?”
Nữ tử áo tím nhún nhún vai, khóe môi cong lên “Vậy cũng không thể là không”
Nữ tử áo xanh bật cười, biết ngay là nàng sẽ nói như thế.
“Mấu chốt là người ta đã buông màn xuống, ngươi có nhìn cũng không thấy được gì!”
Vừa nghe
được lời ấy, nữ tử áo tím liền bày ra khuôn mặt tiếc hận, thật hiếm khi
bắt gặp được một cảnh xuân cung đồ sống động, thế mà lại không thể xem
được!
Hai nữ tử
này đúng là Ngọc Phi Yên và Vân Tranh, các nàng tới đây để xem náo
nhiệt, không nghĩ tới Mạc Lục lại đến được nơi này nhanh như vậy, xem ra là các nàng đã đánh giá thấp nàng ấy.
Không phải Phi Yên nữ thần y đang nghỉ ngơi sao???
Ha ha, kỳ
thật là nàng cũng muốn nghỉ ngơi một chút, hơn nữa thật sự nàng cũng nên nghỉ ngơi, nếu không phải bị Mạc Lục náo loạn thì nàng đã ngủ quên suốt đêm rồi, cho nên khi Mạc Lục vừa mới rời đi, nàng liền trấn an Thanh
Nhi ngủ rồi sau đó lén lút chạy ra Trúc Uyển tìm Vân Tranh, hai người
cùng nhau đến thanh lâu này để xem chuyện tốt mà hai nàng làm.
Hai nàng đã
sớm có kế hoạch là sau tiệc rượu sẽ hạ xuân dược chú rể Hác Xích rồi đem tới Thanh Ba Lâu, Mạc Lục không thấy Hác Xích trở về khẳng định sẽ đi
tìm hắn, về phần nàng ấy có thể tìm được hắn hay không thì còn phải xem
vận khí của hắn và nàng ấy.
Nếu tìm được thì tất nhiên sẽ rất vui mừng, nếu tìm không được thì phải để cho Xích
đại kỳ chủ chịu một đêm tra tấn của Nhiếp hồn thuật rồi!
Xem ra vận
khí của Mạc Lục không tồi, đã tìm được chú rễ, cuối cùng thì đêm động
phòng hoa chúc cũng diễn ra, thật không có uổng công sống!
Hai người là cặp đôi đầu tiên động phòng hoa chúc ở trong thanh lâu, mở ra một tiền lệ vui vẻ!
Phi Yên tin chắc rằng Mạc Lục sẽ nhớ kỹ chuyện này, vì hôn lễ của nàng ấy thật có rất nhiều màu sắc nha!
“Chúng ta cần phải đi thôi”
Vân Tranh đề nghị, nếu không đi, nàng sợ chủ tử phát hiện thì các nàng sẽ thật thảm.
Hiểu được
suy nghĩ của nàng, Ngọc Phi Yên gật gật đầu, các nàng nhất định phải trở về trước khi tướng công nhà nàng phát hiện ra.
Nói đi là
đi, nhưng mà vừa mới mở cửa phòng ra, một bóng người đập vào mắt các
nàng, hai người sợ hãi, lập tức lùi lại vào trong.
“Thanh Ảnh huynh?”
“Thanh Ảnh?”
Sao hắn lại đến đây?
Nếu hắn đến đây, vậy ——-
Ngọc Phi Yên cùng Vân Tranh nhìn nhau, lập tức sau lưng hai người đều phát lạnh.
Thanh Ảnh nhìn thấy các nàng hoảng sợ như là đang gặp phải kẻ địch mạnh, không khỏi buồn cười.
“Yên tâm, chủ tử không có tới”
Câu nói đầu tiên của hắn làm hai người an tâm.
Hai người cùng nhau trừng mắt nhìn Thanh Ảnh, không phải hắn vừa hù dọa các nàng sao?
“Vậy ngươi tới làm gì?”
Thanh Ảnh cười đến cực kỳ cà lơ phất phơ.
“Bắt chước các ngươi a”
Ngụ ý của hắn là, hắn cũng đến đây xem diễn mà!
Ngọc Phi Yên cùng Vân Tranh lại nhìn nhau, cả hai đều thấy được trong mắt đối phương sự hoài nghi.
Ngọc Phi Yên tiến lên từng bước, đưa tay khoát lên vai của Thanh Ảnh.
“Nói thật ram au, có phải Thanh Ảnh huynh tới theo dõi chúng ta hay không?”
Thanh Ảnh ngượng ngùng cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Vân Tranh cũng đi qua một bên, đưa tay lên khoát vai bên kia của hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ nhẹ nói:
“Có phải chủ tử kêu ngươi đi theo chúng ta hay không?”
Thanh Ảnh cứng đờ không thốt nên lời, hắn biết mình không thể gạt được hai người này, nên đành gật gật đầu.
Ai kêu các nàng quậy phá như vậy, chủ tử lo lắng nên mới bảo hắn đi theo.
Hắn cũng đâu có muốn tới đây!
Bây giờ hắn
nhận ra, hai nữ nhân này thật là khủng bố, chuyện gì cũng dám làm, đúng
là các nàng đã hạ dược Hác Xích rồi đem tới thanh lâu.
Về sau hắn
nhất định phải cách xa các nàng, tránh đến lúc hắn không cẩn thận, lúc
đó cho dù hắn có kêu trời thì trời cũng không biết, kêu đất thì đất cũng không nghe, gõ cửa thì không ai giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, hắn có cảm giác mồ hôi lạnh phía sau lưng mình túa ra như tắm, da đầu run lên.
Hắn nhìn hai nữ tử trái phải, tươi cười nịnh nọt.
“Hai vị cô nãi nãi, chúng ta có thể rời đi bây giờ hay không?”
Chủ tử đang chờ, bọn họ nên sớm trở về.
Ngọc Phi Yên và Vân Tranh trong lòng có chút bất an, cùng nhau gật đầu, dù sao cũng đến lúc các nàng rời đi.
Hiện tại các nàng đang nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng sắp xảy ra.
******
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...