Bọn họ rất ngạc nhiên, rốt cục thì người nào mới là Hác Xích, cuối cùng thì Mạc Lục có chọn đúng người hay không.
Ngọc Phi Yên cùng Vân Tranh liếc mắt với nhau, ánh mắt hai người dừng lại trên người Mạc Lục.
Thời gian
trôi qua cực nhanh, Mạc Lục vẫn còn đang do dự, môi dưới của nàng đã bị
cắn sắp chảy máu, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào da
thịt, toàn thân nàng đau đớn.
“Lục muội tử vẫn không chọn được?”
Ngọc Phi Yên thản nhiên mở miệng … sáu người chọn một người đâu có khó!
Ai da, xem đôi mắt to xinh đẹp của Lục muội tử long lanh ánh nước, không thể nào, muốn khóc sao?
Ngàn vạn lần đừng như vậy nha, nếu như vậy sẽ khiến nàng càng muốn trêu ghẹo nàng ấy thêm nữa…
“Ta biết rồi, Lục muội tử không muốn chọn, có đúng thế không?”
“Ta không có”
Mạc Lục trừng mắt liếc nàng, vì Xích ca nàng sẽ chọn đúng.
Nhưng mà thời gian trôi nhanh như bay, lòng của nàng vẫn chưa xác định được người nào mới là Xích ca.
Đột nhiên ——
“Tốt lắm, đã đến giờ”
Vân Tranh hảo tâm nhắc nhở.
Mọi người trong sảnh đều hướng tầm mắt nhìn về Mạc Lục, nàng vẫn còn chưa lựa chọn.
Mạc Lục liếc mắt nhìn mọi người, nàng quyết định dứt khoát, nhẹ nhàng nói.
“Sáu người này không có ai là Xích ca cả”
Mọi người đều sửng sốt.
Mạc Lục lặp lại thêm một lần nữa.
“Trong 6 người này không có ai là Xích ca”
Trên mặt Ngọc Phi Yên cùng Vân Tranh lộ ra nụ cười quỷ quyệt.
“Ngươi chắc chắn?”
Ánh mắt Ngọc Phi Yên láo liên, cười đến quái gở.
Mạc Lục hít một hơi thật sâu, trả lời như chem. Đinh chặt sắt “Ta chắc chắn”
“Không hối hận?”
“Tuyệt không hối hận.”
“Vậy được rồi”
Ngọc Phi Yên nhún nhún vai, vỗ tay một cái, sáu chú rể kia đều xốc khăn voan hồng lên.
Sáu khuôn mặt lạnh như băng giống nhau như đúc, hiện ra trước mặt mọi người.
Mọi người đều há hốc mồm, Mạc Lục cũng không khỏi ngây người.
Sáu Hác Xích?
Đây là giả,
đây chắc chắn là giả, cho dù có giống như Hác Xích, nhưng đôi mắt con
người không thể nào giả được, khó trách Phi Yên nữ thần y lại bắt bọn họ phải trùm khăn voan hồng.
Sáu Hác Xích kia thật ra không có ai là Hác Xích cả.
Hác Xích ở nơi nào a?
“Xích ca đâu?”
Mạc Lục tiến lên nắm lấy tay Ngọc Phi Yên, nàng lo lắng hỏi.
Ngọc Phi Yên nhìn ra đại sảnh, bĩu môi.
Mạc Lục quay đầu lại, nhìn thấy một nam tử ngang tàng một thân áo mãng bào màu đỏ bị hai thị vệ kìm tay tiến vào, tình cảnh ấy nhìn thế nào cũng không thấy
tự nhiên.
Mọi người đều mím môi mà cười.
Mạc Lục vẫn chưa thả lỏng người được, bước thật nhanh lên, đỡ lấy tay của nam tử kia.
Đây là Xích ca của nàng, không sai được.
Hai người cùng tiến lên hỉ đường.
Giờ lành đã đến.
Lễ quan cao giọng xướng lễ.
“Nhất bái thiên địa ——”
Hai người hướng ra phía ngoài quỳ lại.
“Nhị bái cao đường ——”
Hai người cung kính hướng về phía Diệu Trúc Âm đang ngồi, chưa kịp bái lạy đã bị một tiếng thét dài chắn ngang.
Mọi người đều bị kinh hãi, không ai có thể vượt qua được tất cả chướng ngại mà lên Phi Long Sơn, là ai có gan lớn như vậy?
Diệu Trúc Âm nghe được tiếng thét dài ấy, trong lòng run lên, khuôn mặt ôn như đang
cười hiền hòa bỗng chợt tắt, nhưng nàng lại khôi phục lại bình thường,
là hắn, hắn đã đến đây!
Thân ảnh Long Diệc Hân chợt bay vụt qua, biến mất trước mặt mọi người.
Trên mặt của Thanh Ảnh và Vân Tranh cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Ánh mắt Ngọc Phi Yên long lanh lóe sáng lên, nhìn về phía Thanh Ảnh và Vân Tranh mĩm cười đắc ý.
“Hắn đến đây”
Cá nướng của nàng đến đây!!!
Nàng lao nhanh ra khỏi đại sảnh, nhưng lại bị Thanh Ảnh và Vân Tranh giữ chặt lấy.
Nàng khó hiều quay đầu lại nhìn bọn họ, vì sao không cho nàng ra ngoài a?
Thanh Ảnh và Vân Tranh đồng thời cùng lắc đầu, nàng lao ra ngoài như vậy sẽ gặp nguy hiểm.
Biết bọn họ lo lắng, Ngọc Phi Yên đành phải bình tĩnh trở lại, nhìn lễ quan hô lên một tiếng “Tiếp tục”
Việc bái
đường không thể dừng lại nữa chừng a, tướng công của nàng đã ra ngoài xử lý nàng không cần tò mò những chuyện bên ngoài lúc này, dù sao người mà sốt ruột muốn gặp người kia cũng không phải là nàng, là Trúc Âm tỷ mà.
Nhìn người ta vẫn không có động tĩnh gì, nàng cũng không cần làm động gì hết!
“Nhị bái cao đường ——”
“Vợ chồng đối bái ——”
“Đưa vào động phòng ——”
Sau tiếng hét dài vừa rồi, hôn lễ vẫn được tiến hành tiếp tục.
Tuy rằng
trong lòng mọi người đều có nghi vấn, nhưng mà họ cũng biết chuyện kia
họ không quản được, việc riêng của khôi thủ đại nhân Phi Long Sơn không
cần bọn họ nhúng tay vào.
“Trúc Âm tỷ”
Bái đường xong, Ngọc Phi Yên đi đến trước mặt Diệu Trúc Âm, đỡ nàng đứng lên.
Diệu Trúc Âm mỉm cười nhìn nàng, biết được ý nghĩ của nàng.
“Ngươi nghĩ ta nên ra ngoài sao?”
Ngọc Phi Yên gật đầu, nàng thật đã nhiều ngày không được gặp Huyền U, cho dù có đi
ra ngoài nhìn thấy cũng không đủ, mấu chốt là Diệu Trúc Âm muốn gặp hắn
a, nàng chỉ là nhân dịp này ra ngoài mà nhìn thôi, nhìn xem tướng công
nhà nàng và Huyền U làm gì.
****
Dương liễu mùa thu thổi xào xạt, hương hoa Cúc ngào ngạt bay bỗng.
Phía sau của Phi Long Sơn, trên đỉnh núi xanh um có hai thân ảnh một đen một trắng đang đứng.
Gió nhẹ thổi phất phơ, bóng dáng hai người phiêu dật xuất trần.
Mặc dù khuôn mặt của nam tử áo trắng có vẻ tiều tụy, nhưng vẫn không giảm đi phong thái ôn nhã.
Nam tử áo
đen đầu đội mũ sa nên không không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng khí chất phiêu dật như thần tiên vẫn toát ra khắp người, khiến người ta không
thể không chú ý.
“Ngươi xuất hiện?” – Thanh âm ôn nhuận như ngọc, vô ba vô lãng
Nam tử áo trắng ngần chính là Huyền U, nhìn hắn không nói gì.
“Ngươi đã hiểu kỹ hết?”
Hắn ta đã đến đây để gặp hắn, chứng minh hắn ta đã suy nghĩ thật thông suốt.
Xem ra, hắn ta không có làm cho hắn thất vọng a.
“Nàng ở nơi nào?”
Thật lâu, Huyền U mới cúi đầu hỏi, hắn rất muốn gặp nàng, rất muốn nhìn thấy nàng, cho nên hắn đã đến đây.
Khóe môi
Long Diệc Hân dưới mũ sa cong lên, hiện ra một nụ cười tươi có chút quỷ
dị, muốn gặp Trúc Âm sao, thật dễ dàng, nhưng mà —–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...