Mỹ nhân ốm yếu

Nam Cung phủ đệ, Giang Nam.
“Thật kì quái!” Gió nhẹ lay động, dưới bóng cây, trên ghế đá, nữ tử nhợt nhạt thoải mái nằm trong ngực nam tử, cánh môi gợi lên nụ cười yếu ớt.
“Ừm?” Đáp nhẹ một tiếng, Huyền Thương xin lắng tai nghe.
“Nơi này thực sự rất quái lạ!” Lại cường điệu, A Tô bất giác điều chỉnh tư thế, thiếu chút nữa ngã xuống ghế đá, may mà cánh tay mạnh mẽ phía sau đã bảo vệ chặt chẽ. Sau khi xấu hổ nói lời cám ơn, nàng mới nhịn không được cười mở miệng, “Ngoại trừ tiểu viện chúng ta ở, nơi này nhiều người quả thực giống như cái chợ.”
Nghe tiếng cười nói mang máng từ viện cách vách theo gió bay tới, Huyền Thương vì nàng so sánh chính xác mà khẽ cười. “Không quen?”
“Cũng không phải, chỉ là cảm thấy nơi này đâu đâu cũng có tiếng người, tuy rằng muội nhìn không thấy, nhưng có thể tưởng tượng ra cảm giác chật kín người.” Thoải mái áp mặt vào cái cổ ấm áp, nàng vừa nghe hơi thở nam tính quen thuộc, vừa tò mò cười hỏi: “Danh môn thế gia đều giống Nam Cung phủ tân khách cả nhà như vậy sao?”
“Không phải!” Sau khi cúi đầu lướt nhẹ qua phấn môi, khiến khuôn mặt tái nhợt ửng đỏ xinh đẹp, hắn mới giải thích nghi hoặc của nàng. “Nam Cung thế gia này có Nam Cung Dịch được xưng là ‘võ lâm mạnh thường quân;, mới có thể náo nhiệt thành như vậy.”
Trên thực tế, hắn cũng vào ở Nam Cung phủ nhiều ngày, mới hiểu được danh hiệu “võ lâm mạnh thường quân” này thật sự là danh bất hư truyền, trong phủ thực khách quả là nhiều đến chen chúc sắp đổ khách phòng của Nam Cung gia.
May mà, Nam Cung Dịch coi như thông minh, liếc mắt một cái liền nhìn thấu cá tính không muốn cùng người lui tới của hắn, an bài riêng tiểu viện thanh tĩnh độc lập này để hai người bọn họ ở, không giống những người khác như vậy chen chúc trong một tòa khách viện, nếu không, chỉ sợ hắn đã sớm mang theo A Tô đến khách điếm, từ từ đợi vợ của bạn y đến.

Nghe vậy, nghĩ đến Nam Cung Dịch mấy ngày qua rất nhiệt tình, A Tô nhịn không được ý cười. “Thương, huynh rất ghét Nam Cung đại ca sao?”
“Không thể nói là ghét hay thích.” Không oán không thù, không ân không nghĩa, lấy đâu ra nhiều cảm xúc như vậy? Khó hiểu nhìn nàng ý cười dạt dào, Huyền Thương không giải thích được vì sao nàng lại hỏi như thế?
“Kỳ thật huynh không biết là Nam Cung đại ca rất thích huynh sao?” Mấy ngày qua, ngày ngày tai nghe người nào đó tha thiết hỏi han ân cần thân thiện; Lại thấy thái độ lãnh đạm của người bên gối, nhịn không được biện hộ cho người nào đó. “Huynh đối với Nam Cung đại ca thật sự rất lạnh nhạt, may mà Nam Cung đại ca không để ý.”
“Ta không có bị long dương chi phích (gay).” Giọng điệu lạnh lùng hờ hững, nếu là người không quen nghe xong, khẳng định sẽ nghe không ra ý tứ vui đùa của hắn.
Nhưng mà, trên đời này người hiểu hắn nhất chính là A Tô, lập tức, nàng bật cười. “Muội không có ý này, huynh cố ý xuyên tạc lời muội nói.”
Thích nhìn nụ cười vô ưu của nàng nhất, Huyền Thương vui vẻ, nhịn không được hồn xiêu phách lạc ngẩn người......
Nhìn không thấy ánh mắt thâm tình của hắn, A Tô cười, dịu dàng nói, “Kỳ thật Nam Cung đại ca đối với chúng ta vô cùng tốt, còn định mời người chẩn trị mắt của muội, chúng ta nên cám ơn huynh ấy, huynh đừng ra vẻ mặt lạnh lùng với huynh ấy.”
“Ngoại trừ nàng, ta đối với ai cũng đều là vẻ mặt này.” Trời sinh vẻ mặt không thân thiện với người khác, Huyền Thương từ chối cho ý kiến. “Nhưng mà, nếu hắn thực sự có thể tìm người chữa được mắt nàng, đến lúc đó bảo ta quỳ xuống lạy tạ, ta cũng không chút do dự.”
“A...... Huynh từ nhỏ đã vậy, nhất thời muốn huynh bỏ cũng thật sự là làm khó dễ huynh!” Khẽ cười nhạo, nghĩ đến hai mắt mình đã mù hơn mười năm, nàng không khỏi nao nao. “Thương, mắt của muội thực sự có thể hồi phục thị lực sao? Mười mấy năm không thấy gương mặt huynh, trong trí nhớ vẫn là bộ dáng khi huynh mười lăm tuổi, thậm chí...... Thậm chí mặt của huynh trong đầu có khi còn trở nên thật mờ nhạt. Huynh biết không? Muội vừa nghĩ đến liền nhịn không được sợ hãi......”

“Sợ cái gì?” Tiếng nói làm ách, ngực nổi lên từng trận thu đau.
“Muội sợ có một ngày, muội sẽ quên dáng vẻ của huynh, sẽ quên màu xanh thẳm của bầu trời là như thế nào, sẽ quên màu xanh biếc của cỏ tươi là như thế nào, sẽ quên rất rất nhiều cảnh vật xinh đẹp ra sao......”
“Không đâu!” Thẳng thắn ôm chặt nàng, Huyền Thương giọng điệu kiên quyết. “Nếu đại phu Nam Cung Dịch mời đến trị không hết mắt nàng, chúng ta liền tìm tất cả các danh y trong thiên hạ, cho đến khi mắt nàng thấy lại mới thôi!”
“Ừm.” Đầu lại vùi vào trong cổ, A Tô ảm đạm cười, không muốn nhắc nhở hắn, những năm gần đây, hắn đã mời đến rất nhiều danh y xem qua mắt của nàng, còn không phải đều bó tay hay sao.
Để tay lên ngực tự hỏi, kỳ thật nàng đối với việc mình có hồi phục thị lực không sớm đã không ôm hy vọng, chỉ là không muốn làm trái với tâm ý của hắn, mỗi khi hắn mời một vị đại phu mới đến, nàng đều giả vờ vui mừng mà phối hợp chẩn trị.
“A Tô, mắt nàng rồi sẽ có một ngày nhất định sáng lại!” Tựa hồ nhìn ra của nàng đã không còn hi vọng, Huyền Thương kiên định cam đoan lần nữa.
“Muội biết!” Khuôn mặt chôn trong cổ cười khẽ, thật cao hứng khi hắn vẫn có lòng tin như thế. “Chờ mắt muội sáng lại, muội muốn nhìn huynh già đi, nhìn con lớn lên, nhìn cháu chắt của chúng ta hầu hạ dưới gối, nhìn tất cả tất cả mọi thứ......”
“Được! Được......” Gắt gao ôm nàng, đau lòng cùng thương tiếc ngập lòng như muốn tràn ra. Mắt nàng mù là chuyện cả đời này đau nhất cũng là chuyện áy náy nhất của hắn!

“Ngốc quá!” Cảm nhận được cảm xúc kích động khác hẳn ngày thường của hắn, A Tô cười vỗ nhẹ lên khuôn mặt anh tuấn, nhịn không được ngẩng đầu lên mặt hắn, môi mềm nhẹ nhàng hôn xuống.
Không chút do dự, môi Huyền Thương lập tức che môi nàng, nồng tình tìm kiếm sự ngọt ngào trong cái miệng đỏ mềm mại. Nhưng mà, đang lúc người hữu tình dây dưa nóng bỏng, một trận cười trêu chọc không thức thời chợt vang lên --
“Ây da da! Không cẩn thận thấy vợ chồng hai người ân ái, thật sự là có lỗi, có lỗi! Ta đi, lập tức đi......”
Chỉ một thoáng, hai bóng người đang ôm nhau bỗng nhiên tách ra, A Tô thân mình còn chưa đứng vững hạ, nếu không có Huyền Thương đúng lúc bắt lấy, chỉ sợ đã ngã rồi.
“Nam, Nam Cung đại ca, huynh đến à......” Mặt đỏ lên để Huyền Thương đỡ dậy, A Tô nghe ra chủ nhân tiếng cười nhạo kia là ai, trong lòng xấu hổ không thôi. Trời ạ! Bọn họ thân thiết lại để người người ngoài nhìn thấy, không biết Nam Cung Dịch đã nhìn bao lâu?
“Đừng để ý sự tồn tại của ta, hai người có thể tiếp tục, ta lập tức đi! Trăm ngàn lần đừng khiến ta thành tội nhân bổng đánh uyên ương.” Cười cười cười, Nam Cung Dịch vẫn trưng ra mặt cười hòa nhã, nhưng lời nói lại đầy ý trêu đùa.
Nghe vậy, A Tô má phấn càng thêm nóng rực, mà khuôn mặt luôn lạnh lùng của Huyền Thương mặc dù vì kích tình mà nhiễm một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, nhưng đôi mắt đen sắc bén lại hung ác hướng về phía nam nhân không thức thời miệng nói muốn đi, chân lại không nhúc nhích kia.
Nam nhân nhàm chán này đã xem bao lâu? Thật làm cho người ta nổi nóng!
“Thương đệ, đệ đừng dùng hoả nhãn kim tinh trừng ta, vi huynh cũng cảm thấy sâu sắc có lỗi rồi!” Cười vừa tao nhã lại vô tội, khiến người ta không biết phải làm gì với hắn.
Hừ lạnh một tiếng, lười cùng nam nhân bề ngoài nhã nhặn bên trong vô lại hoàn toàn không khớp nhau này nói nhảm, trực tiếp hỏi thẳng: “Có việc?”

“Vài bằng hữu giang hồ tưởng tỷ thí với nhau một phen, đặc biệt đến mời đệ đi xem!” Hắn hỏi thẳng, Nam Cung Dịch cũng không lôi thôi.
“Không hứng......” Đột nhiên, bàn tay bị lén lút nắm chặt, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt cười yếu ớt của nàng, nhớ tới nàng vừa mới nói muốn hắn đối với Nam Cung Dịch hoà nhã một chút, nhất thời cứng rắn sửa miệng. “Cũng tốt!”
Vừa nghe câu tán thành của hắn, A Tô cười thật dịu dàng; Nhưng Nam Cung Dịch lại có vẻ có chút kinh ngạc, tựa hồ không đoán được y sẽ đáp ứng.
Trên thực tế, hắn chỉ là mượn việc này để đến nơi đây mà thôi, coi trộm bọn một chút họ, chưa từng hy vọng xa vời với tính tình của y mà đồng ý đến giúp vui.
“Như thế nào? Có vấn đề?” Thấy vẻ mặt Nam Cung Dịch có chút kỳ quái, Huyền Thương không khỏi nhíu mày hỏi.
Nếu thực sự có vấn đề, cần gì phải đến mời? Được rồi! Tốt nhất là có vấn đề, dù sao hắn cũng cũng không phải nguyện ý đi.
“Sao lại có vấn đề chứ? Đệ đáp ứng lời mời, ta cầu còn không được!” Vui sướng cười, Nam Cung Dịch vui vẻ đi phía trước, dẫn bọn họ đến nơi mọi người tỷ thí.
Thấy rõ tâm tình tốt của hắn, Huyền Thương mày nhăn càng chặt, vừa ôm A Tô, nhịn không được hỏi: “Ta đồng ý lại khiến hắn vui vẻ như vậy sao? Thật quái lạ!”
“A...... Có thể thấy được lúc trước huynh đã trưng ra bộ mặt như thế nào với người ta rồi! Cho đến giờ muội vẫn không hiểu được Nam Cung đại ca sao phải đối tốt với huynh như vậy? Hay là thực sự long dương chi phích mà coi trọng huynh?”
“......” Chỉ thấy nam tử lạnh lùng bị nữ tử trong lòng như cười như đùa đạp cho một cú mà biến thành không nói gì, chỉ có thể nhíu mày rậm vắt óc suy nghĩ mà vẫn không hiểu được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui