“Thương thiếu gia, ngài lại bị thương!” Trong vườn trồng trọt hẻo lánh, tiểu cô nương trong mắt có lo lắng, tự động lấy ra thuốc trị thương trong lòng giúp bôi thuốc lên tất cả vết thương to nhỏ trên người nam hài nằm trong bụi hoa. Từ sau khi quen biết Thương thiếu gia, nàng đã có thói quen mang theo thuốc trong người
Mở mắt nhìn nàng một cái, nam hài lặng im không nói, tuy vậy vẫn mặc nàng bôi thuốc trên người mình, thỉnh thoảng còn phối hợp lật người, nâng tay, để nàng tiện xử lý vết thương.
Hắn im lặng, tiểu cô nương cũng không quan tâm, tự ý giúp hắn bôi thuốc, cái miệng nhỏ nhắn đầy khó hiểu. “Vì sao môn chủ đánh thiếu gia đến đầy người thương tích thế? Như vậy rất đau, không phải sao?” Nghĩ đến nếu bản thân hai ba ngày liền có vết thương mới, vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại tới, trên người cả năm đều đau nhức, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhịn không được co lại.
Khi nàng ở trong bếp giúp thái rau, không cẩn thận bị một vết thương nho nhỏ ở tay, nàng đã đau mấy ngày a! Vết thương trên người Thương thiếu gia không biết lớn hơn nàng bao nhiêu lần, đau đớn khẳng định nhiều hơn nàng thật nhiều thật nhiều.
“Nghĩa phụ là huấn luyện ta, dạy ta võ công.” Cuối cùng, nam hài thản nhiên lên tiếng.
“Học võ công nhất định phải biến thành toàn thân thương tích sao?” Tiểu cô nương buồn bực. “Diễm Dao tiểu thư cũng học võ công, nhưng mà, từ trước tới giờ môn chủ chưa từng làm tiểu thư bị thương a!”
Nam hài nghe vậy lại trầm mặc, vẻ mặt lạnh như băng.
Thấy thế, tiểu cô nương có chút sợ hãi, lo lắng có phải mình nói sai rồi hay không. “Thương thiếu gia, ngài tức giận sao?”
Lắc đầu, nam hài chuyển đề tài, khuôn mặt lạnh lùng mơ hồ có một tia bất mãn. “Vì sao gọi ta Thương thiếu gia? Trước kia ngươi đều kêu tên ta.”
“À......” Bôi thuốc xong, vẻ mặt vô tội ngồi bên cạnh hắn, tiểu cô nương đếm đếm ngón tay mình thấp giọng trả lời.
“Đại nương ở phòng bếp lần trước sau khi nghe chúng ta nói chuyện, bà trách ta nói Thương thiếu gia là nghĩa tử của môn chủ, là chủ tử địa vị cao cao tại thượng, A Tô chỉ là hạ nhân giúp rửa rau trong bếp, không thể không có tôn ti gọi thẳng tên ngài, phải kêu ngài là Thương thiếu gia mới được......”
Chủ tử? Khóe miệng nam hài đột nhiên nhếch lên một nụ cười châm biếm. So với người bên ngoài, hắn cùng môn chủ chẳng qua chỉ hơn một cái danh nghĩa phụ tử mà thôi.
Trên thực chất, hắn nhiều nhất chỉ là nô tài được huấn luyện để thành sát thủ đẳng cấp trong tương lai bán mạng cho nghĩa phụ, cùng nàng có gì khác nhau?
“Về sau ngươi cứ gọi tên ta, đừng quan tâm đại nương trong bếp nói gì.” Nam hài hừ nói, không thích nghe nàng gọi hắn là cái gì Thương thiếu gia.
“Không được! Đại nương sẽ mắng......” Tiểu cô nương rất khó xử.
“Vậy về sau trước mặt người khác ngươi vẫn gọi ta là Thương thiếu gia, khi chỉ có hai người chúng ta, phải sửa lại gọi tên ta.” Không muốn nàng bị chỉ trích, lui một bước suy nghĩ phương pháp đẹp cả đôi đường.
“Được!” Đã có cách giải quyết, tiểu cô nương mỉm cười, vui vẻ cực kỳ.
**************************
Dù sao cũng là tháng sáu Tây hồ, phong cảnh thật không giống bốn mùa.
Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.
Ven bờ Tây Hồ xinh đẹp rực rỡ, liễu rũ như bông, thuyền nhỏ nhẹ lướt, sơn quang thủy sắc thanh tú lóng lánh cả một hồ, thi từ của bao nhiêu giai nhân danh sĩ càng trang điểm cho nó kiều diễm động lòng người.
Ngày hè, sau giờ Ngọ mưa to tầm tã, lá hoa rì rầm náo động, thiên hình vạn trạng uyển chuyển múa cùng mưa bụi. Ven hồ, tửu lâu buôn bán thịnh vượng, rất nhiều khách nhân ùa vào trú mưa, trong lúc nhất thời tiếng động ầm ỹ náo nhiệt vô cùng, tiếng tiểu nhị la to rồi lên xuống loay hoay vô cùng.
Trong lúc mưa lất phất, cánh cửa sổ lầu hai của một tửu lâu nào đó lộ ra hai bàn tay, một ngăm đen, một trắng nhỏ.
“Mưa Tây Hồ.” Kéo cánh tay trắng thuần nhỏ bé vươn ngoài cửa sổ đón mưa, đôi mắt đen thẫm của Huyền Thương không rời khỏi nụ cười trên mặt nàng. Đối với việc nàng vì mắt mù mà không thể thưởng thức cảnh đẹp, từ trong đáy lòng hắn có thật sâu thương tiếc, chỉ có thể dùng mọi cách khác để nàng cảm nhận.
“A......” Môi nở nụ cười, phát hiện mưa trong veo đã đầy lòng bàn tay, nàng thật cẩn thận rút tay về, môi áp xuống uống nước mưa lạnh lẽo trong tay, lập tức cười càng thêm vui vẻ. “Có mùi hoa sen!”
Biết là vừa rồi mình mới hình dung cảnh trí hoa sen nở rộ xinh đẹp đầy hồ cho nàng nghe mới khiến nàng có ảo giác lãng mạn này, nếu không, mưa thiên hạ không phải đều giống nhau sao, làm gì có chuyện mưa Tây Hồ còn có mùi hoa sen chứ?
Song, Huyền Thương cũng không hắt nước lạnh vào mặt nàng, chỉ không tiếng động khẽ nhếch môi, cẩn thận múc một muỗng cơm bát bửu đưa vào trong miệng nàng. “Ăn chút cơm bát bửu lá sen, khẳng định so với mưa của nàng còn thơm hơn.”
Nghe vậy, A Tô biết hắn là cố ý phụ họa lời nói ngu ngố của mình, trong lòng không khỏi cảm động, nhưng vẫn có chút thẹn thùng đỏ mặt. “Muội tự ăn được, huynh đừng đút muội.” Nam nhân này quả thực coi nàng là trẻ con, đặc biệt chiếu cố nàng.
“Ừm.” Nhẹ ừm một tiếng xem như trả lời, tuy rằng không đút nàng, nhưng động tác giúp nàng chia thức ăn lại không hề ngừng.
Lẳng lặng ăn mỹ vị trong bát hắn không ngừng gắp vào, một hồi lâu sau, hai người đều đã ăn no, khi đang uống trà nóng, hai đại hán mang theo đao kiếm ngồi vào bàn cách vách, vừa thấy đã biết là nhân sĩ giang hồ, vừa mới ngồi xuống, tiếng thô to không chút che giấu đã vang lên --
“Hừ! Ta nói ‘Câu Hồn Tu La’ kia nhất định đã đến chỗ Diêm Vương lão gia báo danh!” Đại hán mặt chữ quốc (Chữ quốc:国) rót một chén rượu lớn, vừa uống vừa nói với đồng bạn những đại sự gần đây phát sinh trên giang hồ.
“Sao lại nói vậy?” Đại hán mày rậm vội vàng tra hỏi, tin tức có chút không thông.
“Huynh đệ, ngươi chẳng biết gì cả!” Chắc chắc lưỡi, đại hán mặt chữ quốc bộ dạng giang hồ vạn sự thông (biết rõ mọi chuyện trên giang hồ) đắc ý, lớn tiếng nói đại sự oanh động mấy ngày trước đây mình nghe được. “Nghe nói Huyền Cực Môn hạ lệnh truy sát, thề phải lấy được thủ cấp của hữu hộ pháp ‘Câu Hồn Tu La’ đã phản môn vào tay, thậm chí còn có lời đồn, bất luận người nào, chỉ cần đem đầu của ‘Câu Hồn Tu La’ đưa tới Huyền Cực Môn, có thể được thưởng vạn lượng hoàng kim.”
“Việc này thật thú vị! Sát thủ đứng đầu bị đuổi giết, tổ chức sát thủ chuyên thu tiền ủy thác giết người lại đưa ra tiền thưởng treo giải thưởng nhờ võ lâm nhân sĩ giúp bọn họ giết người, thật đúng là giang hồ nhất đại kì sự (Chuyện kì lạ nhất trên giang hồ)!” Đại hán mày rậm nhịn không được cười nhạo ra tiếng.
“Còn không phải sao!” Đại hán mặt chữ quốc gật đầu phụ họa, miệng còn hước cười chế nhạo. “Có điều giá trị của ‘Câu Hồn Tu La’ thật đúng là cao, không biết Huyền Cực Môn trước kia có tiếp nhận việc ‘làm ăn’ có giá cao như vậy hay không?”
“Tiền thưởng khổng lồ như thế, còn sợ không có nhân sĩ hắc bạch lưỡng đạo tham lam, gia nhập hàng ngũ đuổi giết hay sao? Hơn nữa cũng có không ít kẻ quan cao chức trọng, võ lâm danh sĩ chết dưới tay ‘Câu Hồn Tu La’, kẻ thù không kể hết, người người đều chờ báo thù rửa hận a!
“Ta thấy sát thủ đứng đầu hai tay dính đầy máu tanh này chỉ sợ tương lai rất khó khăn, đầu trên cổ khó giữ được chỉ là vấn đề sớm muộn.” Đại hán mày rậm rung đùi đắc ý nói, cũng không xem trọng tương lai mỗ sát thủ sẽ có bao nhiêu tươi đẹp!
Dù sao lúc trước ‘Câu Hồn Tu La’ mặc dù bị nhân sĩ bạch đạo thống hận, muốn giết cho thống khoái, nhưng vì hành tung khó lường hơn nữa còn có “Huyền Cực Môn” thần bí kỳ dị, không phải người trong môn không biết hang ổ ở chỗ nào làm chỗ dựa, tạo điều kiện cho hắn sau khi hoàn thành nhiệm vụ tu dưỡng, không bị kẻ thù đuổi giết quấy nhiễu.
Nhưng hôm nay ngay cả người trong nhà cũng muốn diệt hắn, dưới sự đuổi giết của hắc bạch lưỡng đạo, thiên hạ há còn có chỗ cho hắn dung thân?
Nghe vậy, đại hán mặt chữ quốc cười giễu, vẻ mặt không đồng ý. “Việc này rất khó nói! Ngươi nghĩ lại xem, ngoại trừ Huyền Cực Môn, còn có người nào biết rõ ‘Câu Hồn Tu La’ họ gì tên gì, diện mạo như thế nào? Không có, đúng không? Hắn đi về như điện, thủ pháp giết người đặc thù là một kiếm đâm thẳng vào tim, ngoại trừ người chết dưới tay hắn cùng người đối mặt đánh nhau với hắn, còn có ai biết diện mạo thật của hắn? Ngay cả ngoại hiệu ‘Câu Hồn Tu La’ này cũng là do người trong giang hồ rảnh rỗi giúp hắn đặt ra!
“Một sát thủ thần bí đến cực điểm như vậy, ngoại trừ người trong Huyền Cực Môn biết rõ lai lịch của hắn, những người khác nào biết hắn là ai? Nói không chừng giờ phút này hắn đang ở bên người chúng ta, chúng ta cũng không biết đâu! Cho nên nói a, hắc bạch lưỡng đạo muốn lấy đầu của hắn, nói dễ hơn làm! Ta thấy hãy để cho Huyền Cực Môn tự đấu tranh nội bộ, chém giết đến một mất một còn, chúng ta phụ trách nghe một chút tin đồn, từ từ đợi xem trò hay này phát triển là đủ rồi!” Dứt lời, lại ừng ực ừng ực uống hết một chén lớn rượu mạnh.
“Nói như vậy cũng đúng......” Đại hán mày rậm cảm thấy bằng hữu nói cũng rất có đạo lý.
“Cho nên nói a......”
Đại hán mặt chữ quốc tiếp tục cao giọng khoác lác, giọng lớn như vậy không sợ người khác nghe thấy, phiêu lãng tiến vào trong tai Huyền Thương cùng A Tô ở bàn bên cạnh......
Không nghĩ tới môn chủ ngoan tuyệt như thế, thật sự muốn giết chết Huyền Thương...... A Tô vẻ mặt sợ hãi, tay nhỏ bé bất tri bất giác nắm chặt.
“A Tô!” Bỗng dưng, bàn tay ngăm đen đặt lên người nàng, nhìn thấu lo lắng của nàng, Huyền Thương thấp giọng kiên định cam đoan nói:
“Chúng ta sẽ không có việc gì!”
“A.” Giật mình hoàn hồn, nàng vuốt trán, tay nhỏ bé nhẹ nhàng cầm tay hắn, cũng thấp giọng khẽ hỏi: “Thương thế của huynh......”
“Tốt lắm!” Biết nàng muốn hỏi cái gì, Huyền Thương rất nhanh trả lời, tiếng nói trầm thấp vững vàng, không còn chứng khí hư vì bị nội thương chưa lành của vài ngày trước.
Từ đêm đó sau khi thoát khỏi đuổi giết, bọn họ đến ở một khách điếm nhỏ không làm người khác chú ý chuyên tâm dưỡng thương. Sau khi liên tiếp mấy ngày vận công theo khẩu quyết mà nàng học thuộc, nội thương vốn trầm trọng rất nhanh liền hồi phục, làm cho người ta không thể không tò mò Tiết gia gia dạy nàng đến tột cùng là bí pháp nội công của môn phái nào, lại ảo diệu huyền bí đến như thế?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...