May mắn là ngôi nhà này không lớn, nàng nhanh chóng tìm được cạnh cửa rồi nhẹ nhàng mở ra.
Vừa bước ra khỏi cửa, ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Úc Ly ngẩn ngơ.
Nàng ngơ ngác ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao, cảnh tượng mà trong thời kỳ mạt thế không bao giờ thấy được, nó không chỉ rộng lớn mà còn mênh mông vô bờ, khiến lòng người chấn động.
Sau mạt thế, bầu trời bị khói mù che phủ, mọi người đã rất lâu không thấy được cảnh mặt trời, mặt trăng cùng sao trời.
Để sống sót, con người phải tập trung phát triển khoa học kỹ thuật, xây dựng thành phố bằng sắt thép để sống an toàn, trong thành phố có mặt trời cùng mặt trăng nhân tạo, nhưng giả vẫn là giả, không thể thay thế được cái thật.
Nhiều thế hệ trước đã từng chứng kiến mặt trời, mặt trăng cùng sao trời, họ đều cảm thấy buồn bã cùng tiếc nuối.
Trước kia Úc Ly không hiểu.
Bây giờ, nàng cuối cùng đã hiểu được nỗi buồn và đau khổ của những người ở thế hệ trước.
Sau một lúc lâu, Úc Ly nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục mò mẫm vào bếp, sau khi tìm thấy một lu nước liền dùng gáo múc nước uống.
Lúc này nàng không còn quan tâm đến việc uống nước lã có hại ra sao, chỉ cảm thấy nếu không uống nước thì cổ họng nàng sẽ cháy rát, cả cơ thể cùng ý thức đều như bị thiêu đốt.
Nước chảy qua cổ họng rồi xuống bụng, tạm thời làm dịu đi cơn khát kinh khủng.
Úc Ly liếm môi, cảm nhận vị nước ngọt ngào, không có mùi thuốc tẩy hay hóa chất khó chịu.
Nàng cúi đầu, rót thêm vài ngụm nước trong.
Thấy bụng đói cồn cào, nàng mới nhớ lại lúc chạng vạng bị đưa đến Phó gia, Úc gia đã ném nàng vào cái gọi là tân phòng của Phó Văn Tiêu.
Chu thị có lòng tốt nên đã mang đến cho nàng một bát cháo gạo lức loãng.
Nhưng lúc đó, cơ thể nguyên chủ không khỏe nên chỉ ăn được vài miếng rồi nằm xuống.
Giờ đây, khi đã trở thành Úc Ly, nàng chỉ cảm thấy đói lả.
Úc Ly không ngờ rằng có ngày mình sẽ uống nước để no bụng.
Dù sinh ra trong thời mạt thế nhưng nàng rất ít khi đói bụng, chỉ có một điểm là thức ăn không ngon, không phải dịch dinh dưỡng có vị quái dị thì sẽ là lương khô thô ráp, tóm lại những thứ này chỉ để no bụng mà không chú trọng hương vị gì.
Nàng nhớ lại bát cháo gạo lức buổi chiều, cảm thấy thật ngon miệng.
Lúc này, Úc Ly nghe thấy tiếng cửa phòng bên phải mở ra.
Nàng không động đậy, vẫn tiếp tục uống nước từ gáo.
Không lâu sau, tiếng bước chân đến cửa bếp, một giọng nói vang lên: “Ly…Ly Nương, con đang làm gì vậy?”
Chu thị mang đèn dầu ra, ban đầu bà lo lắng cho tiểu nhi tử đang hôn mê trong phòng, không biết liệu việc xung hỉ có hiệu quả không.
Khi ra cửa, bà nghe thấy tiếng động từ bếp nên liền đến xem rồi thấy cảnh tượng này.
Bà nói: “Ly Nương, con khát sao? Trên bàn có nước sôi để nguội đấy.”
Giọng Chu thị nhẹ nhàng mềm mại, nghe là biết người có tính tình dịu dàng.
Bà mang đèn dầu vào rồi đặt lên bàn, lại lấy một cái chén gốm thô, rót cho nàng một chén nước sôi để nguội.
Mặc dù đã uống đầy bụng nước, Úc Ly vẫn không từ chối khi Chu thị rót thêm nước cho nàng.
Đây là nước sạch, không bị ô nhiễm, không có mùi vị gì, uống rất ngon.
Chu thị thấy Úc Ly cầm chén gốm thô nghiêm túc uống nước thì không khỏi cảm thấy buồn cười.
Có lẽ do ánh sáng trong phòng không tốt, bà nhìn thấy trên mặt Úc Ly có một biểu cảm thành kính, như thể chén nước đó là quỳnh tương ngọc dịch, vô cùng ngon lành.
Khi Úc Ly uống xong, Chu thị hỏi: “Còn muốn nữa không?”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...