Cho dù Lâm Dục có chậm chạp đến đâu thì lúc này cũng nhận ra rằng mình đã mắc bẫy.
Cậu dí tay vào đôi môi nóng bỏng đang sán tới, thẹn quá hóa giận nói: “Cậu lừa tôi!”
“Không lừa em.
” Hạ Trầm nắm lấy vòng eo gầy gò nâng lên, tiếng nói bị bịt lại nghe có vẻ nặng nề: “Em không cho tôi hôn, tôi thật sự rất khổ sở.
”
Đại não nhất thời không nghĩ nhiều, Lâm Dục nửa tin nửa ngờ buông tay ra, một lần nữa nhấn mạnh: “Lúc cậu bị thứ kia bám vào, tất cả mọi chuyện cậu làm đều là thân bất do kỷ, tôi thật sự chưa từng trách cậu.
”
Ánh trăng như bạc chiếu xuống từ ngoài cửa sổ, đôi mắt quen với bóng tối mờ mịt dần dần có thể thấy rõ đường nét của người trước mắt.
“Ừm.
” Hạ Trầm đáp: “Cho nên dù nó dùng cơ thể của tôi làm gì em, em cũng sẽ không ghét tôi đúng không?”
Lâm Dục hơi nhíu mày: “Thứ kia đã tan thành mây khói, nó sẽ không bám cậu nữa, cũng không có cơ hội làm gì đấy với tôi…”
“Lỡ đâu?” Hạ Trầm cười cười: “Tôi không nói nó thật sự có thể quay trở lại, chỉ đặt giả thiết vậy thôi.
”
Lâm Dục nghiêm túc suy nghĩ vài giây, lắc lắc đầu: “Không đâu.
”
Hạ Trầm im lặng một lát, lại hỏi: “Vậy nếu nó nhập vào người khác làm chuyện quá đáng với em, em cũng có thể tiếp nhận sao?”
Vừa nghĩ tới có thể sẽ bị người khác ôm hôn vuốt ve, thậm chí sẽ có tiếp xúc thân mật hơn thế, Lâm Dục không khỏi nhíu mày, giọng nói bất giác lạnh xuống: “Đương nhiên không thể!”
“Cho nên chỉ có dùng cơ thể của tôi làm những chuyện kia thì em mới không chán ghét đúng không?” Hạ Trầm nâng mặt cậu lên: “Vì sao vậy?”
Lâm Dục giật mình, lúng túng nói: “Bởi vì… Bởi vì…”
Trong đầu có đáp án mơ hồ chợt lóe lên rồi biến mất, nhanh đến mức cậu hoàn toàn không bắt được.
Hạ Trầm nhìn chằm chằm đôi mắt trong suốt xinh đẹp kia, dò hỏi: “Bởi vì cái gì?”
Dưới ánh mắt chăm chú của anh, Lâm Dục như đà điểu vùi mặt vào vai anh, hàm hồ trả lời: “Bởi vì là cậu mà…”
Thoáng chốc, trong đôi mắt đen u ám như có thứ gì đó cuồng loạn bốc lên, một lúc lâu sau mới khó khăn khôi phục bình tĩnh.
Hạ Trầm đặt tay lên gáy cậu, ngón tay vuốt ve làn da mềm mại: “Thì ra đối với em mà nói, tôi đặc biệt như vậy à…”
Lâm Dục bị sờ nên hơi ngứa, ngón tay túm lấy áo ngủ siết chặt.
“Em đối với tôi mà nói càng đặc biệt hơn.
” Hạ Trầm thở dài nói: “Tôi luôn cảm thấy, tôi là vì em mới có thể đi tới thế giới này, chúng ta đời đời kiếp kiếp đều là một thể…”
Trong lòng có suy đoán là một chuyện, nhưng chính tai nghe được lời tỏ tình giống như vậy, tim Lâm Dục đập nhanh hơn, từng tiếng khiến trước mắt cậu choáng váng như say xe, gần như mềm nhũn ngã lên người người kia.
Ngón tay thon dài dần dần hướng lên trên, Hạ Trầm xoa xoa vành tai đỏ ửng nóng bỏng: “Nếu dù có thế nào cũng không chán ghét tôi, vậy thử chấp nhận tôi nhiều hơn một chút, có được không?”
“Tôi…” Lâm Dục mở miệng mới phát hiện giọng mình vừa nhẹ vừa mềm, quả thực không giống giọng nói của cậu: “Tôi không biết…”
“Không sao.
” Hạ Trầm ôm cậu, giọng điệu mềm mỏng như nước: “Em không cần chấp nhận tôi ngay bây giờ, chúng ta cứ từ từ thôi.
”
“Ừm.
” Lâm Dục tâm loạn như ma đáp một tiếng, mềm nhũn đẩy người đàn ông dưới thân ra: “Hạ Trầm, tôi… Tôi muốn đi ngủ.
”
Lần này Hạ Trầm không ngăn cản cậu nữa, buông hai tay ra: “Được.
”
Lâm Dục lấy tay chống vào lồng ngực rắn chắc, xoay người lăn về vị trí của mình.
Hạ Trầm nghiêng người qua nhìn gáy cậu: “Ngủ ngon.
”
*
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dục tỉnh dậy trong vòng tay quen thuộc.
Đêm qua bất ngờ không kịp đề phòng nhận được lời tỏ tình như vậy, cậu vốn tưởng rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cả người được hơi thở dễ chịu hoàn toàn bao bọc, nằm trong chăn cũng ấm áp, cậu nhắm mắt lại không muốn rời giường.
Một lát sau, cậu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cẩn thận cầm lấy cánh tay đặt bên hông.
Cánh tay thon dài hữu lực từng chút từng chút nâng lên, ngay khi sắp thành công chợt lại phát lực, kéo tay cậu trở lại bên hông.
Thế này giống như cậu chủ động nắm tay người kia đặt trên eo mình.
Hạ Trầm siết chặt cánh tay ôm người vào lòng: “Sớm…”
“Sớm…” Lâm Dục đặt cằm trước ngực anh, nhỏ giọng nói: “Tôi phải dậy.
”
“Còn sớm mà, gấp cái gì?” Hạ Trầm cúi đầu, hít sâu mùi hương của cậu: “Ngủ thêm chút đi.
”
“Không được!” Lâm Dục không chút do dự từ chối: “Nếu bị cha phát hiện đêm qua tôi lại ngủ trên giường cậu, nhất định cha sẽ hiểu lầm.
”
“Hiểu lầm cái gì?” Hạ Trầm nâng mí mắt lên, dùng giọng nói trầm thấp lười biếng hỏi: “Hiểu lầm chúng ta đã làm…”
“Không có gì cả!” Trong lòng Lâm Dục biết miệng anh sẽ không nói lời đứng đắn, nhanh chóng cắt ngang lời anh: “Cậu buông tôi ra trước, tôi muốn về phòng của mình.
”
“Không buông.
” Hạ Trầm cúi đầu nở nụ cười: “Rõ ràng tối hôm qua chúng ta chẳng làm gì cả, cây ngay không sợ chết đứng.
”
Lâm Dục không thể thoát khỏi vòng tay của anh, dưới tình thế cấp bách cậu dùng đầu đụng vào cằm anh một cái.
“Ai…” Hạ Trầm hít một hơi.
Lâm Dục khựng lại: “Đau sao?”
Hạ Trầm nhíu mày: “Ừm.
”
“Đáng đời, ai bảo cậu không buông tôi ra.
” Nói thì nói vậy nhưng Lâm Dục vẫn có chút lo lắng: “Để tôi nhìn xem.
”
Kết quả vừa mới ngẩng mặt lên khỏi ngực anh, trên môi nhận được một nụ hôn.
Khóe mắt lẫn đuôi lông mày Hạ Trầm đều không giấu được ý cười: “Hôn một cái sẽ không đau.
”
Lâm Dục chớp chớp mắt, nhận ra mình lại bị lừa, tức giận dùng nắm đấm đấm vào ngực anh: “Hạ Trầm!”
“Tôi đây.
” Hạ Trầm đáp, thổi thổi bàn tay trước ngực mình: “Tiểu thiếu gia của tôi ơi, đừng đánh đau tay em.
”
Lâm Dục hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, nhanh chóng đứng dậy từ trên người anh, ngay cả gối cũng quên cầm đi ra ngoài.
Nhưng chuyện cậu lo nhất vẫn xảy ra, cậu ở cửa phòng mình gặp được cha cậu đang chuẩn bị gõ cửa.
Sáng sớm, hai cha con mắt to nhìn mắt nhỏ, nhất thời không ai nói gì.
“Chào buổi sáng, cha.
” Một lát sau, Lâm Dục không thể không mở miệng phá vỡ sự im lặng: “À thì… Con vừa lên sân thượng… Tập đánh võ.
”
“Tập đánh võ?” Lâm Chính Dương lộ vẻ kinh ngạc: “Võ gì?”
Lâm Dục căng da đầu nói bừa: “Một môn võ rèn luyện cơ thể…”
“Rèn luyện thêm quả thật có lợi với cơ thể của con.
” Lâm Chính Dương không nghi ngờ chút nào, ân cần dặn dò: “Nhưng rèn luyện cũng phải chú ý phương pháp, không thể vội vàng, biết chưa?”
Lâm Dục gật đầu: “Vậy con về phòng rửa mặt.
”
“Ừm.
” Lâm Chính Dương đi về phía cầu thang: “Tiện gọi Tiểu Hạ cùng xuống ăn sáng.
”
Lâm Dục âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vặn tay nắm mở cửa đi vào trong phòng.
“Tập đánh võ sao?” Lúc này, phía sau truyền đến một giọng cười trêu đùa: “Rõ ràng là đánh tôi mới đúng.
”
Lâm Dục dừng bước, xoay người nhìn anh: “Tôi đánh cậu đấy, cậu có ý kiến gì không?”
Tiểu thiếu gia họ Lâm hơi hếch cằm, thái độ kiêu căng cùng cố ý ngạo mạn làm cho người ta vừa nhìn đã ngứa ngáy khó nhịn.
Ánh mắt Hạ Trầm sâu thẳm, cúi người hành lễ quý ông: “Cực kỳ vinh hạnh.
”
*
Chớp mắt đến giữa tháng 12, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Từ khi giải quyết xong tà ma dây dưa dai dẳng với cậu, bóng ma đè lên người rốt cuộc được dẹp bỏ sạch sẽ, Lâm Dục mỗi ngày đều thoải mái tự tại.
Cùng lúc đó, mối quan hệ giữa cậu và Hạ Trầm cũng có biến hóa vô cùng vi diệu.
Khi hai người ở chung, không khí xung quanh mập mờ đến mức ngay cả người mù cũng nhìn ra được có gì đó không đúng, suýt nữa là có thể đâm thủng lớp giấy cửa sổ mỏng manh.
Bọn họ rất tự nhiên nắm tay ôm nhau trong bất kỳ trường hợp nào.
Có đôi khi Lâm Dục bừng tỉnh vào giữa đêm sẽ theo thói quen tìm kiếm vòng tay quen thuộc, giống như chỉ có ở trong lòng người kia mới có thể thật sự ngủ ngon.
Cậu càng ngày càng ỷ lại Hạ Trầm, sẽ đỏ bừng tai ngầm đồng ý cho đối phương thơm trộm, nhưng tiến thêm một bước thì không có.
Hạ Trầm là một người theo đuổi rất dịu dàng và săn sóc, ngoại trừ việc chăm sóc tỉ mỉ trong sinh hoạt hàng ngày, thỉnh thoảng anh còn cho cậu một vài bất ngờ nho nhỏ.
Ví dụ như tự tay làm một chiếc bánh ngọt bé xinh, hoặc là một đóa hoa hồng trắng mang theo sương mai buổi sáng thơm ngát.
Nhưng cậu thích cuộc sống bình yên như hiện tại, thích được người kia dịu dàng nâng cậu trong lòng bàn tay, thậm chí ngay cả hôn môi cũng tìm mọi cách khắc chế, môi chạm môi cũng không nhúc nhích.
Đêm giao thừa, Hạ Trầm đột nhiên nghĩ ra ý tưởng, đề nghị dẫn cậu đi câu cá bên hồ.
Mùa đông đi câu cá, cậu cảm thấy rất mới mẻ, gần như không hề suy nghĩ đã đồng ý.
Chạng vạng thứ sáu sau khi tan học, Lâm Dục ngồi ở ghế lái phụ, trong miệng ngậm kẹo mút nằm sấp bên cửa sổ xe mở nửa ngắm phong cảnh ven bờ.
“Không lạnh sao?” Hạ Trầm nghiêng mặt nhìn cậu: “Cẩn thận bị cảm.
”
“Không lạnh!” Lâm Dục quay mặt lại, chóp mũi lạnh đến đỏ bừng: “Lát nữa chúng ta sẽ câu cá trong hồ này sao?”
“Đúng vậy.
” Hạ Trầm khẽ cười nói: “Sao lại phấn khích thế này?”
Lâm Dục hít hít mũi: “Bởi vì tôi chưa từng câu cá, cũng chưa từng tới bờ hồ nào xinh đẹp như này.
”
Phạm vi hoạt động của cậu luôn rất hẹp, về cơ bản là chỉ giữa nhà và trường học.
Nhưng từ sau khi quen biết Hạ Trầm, dường như cậu đã đi rất nhiều nơi, tuy rằng cũng từng xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng may mỗi lần đều chỉ bị cả kinh chứ không nguy hiểm.
Chẳng bao lâu, chiếc xe đậu trước một biệt thự nhỏ kiểu Âu bên hồ.
Lâm Dục cởi dây an toàn ra định xuống xe, một bàn tay to với khớp xương rõ ràng vươn tới thay cậu sửa lại khăn quàng cổ.
Cậu vùi cằm nhọn vào trong khăn quàng cổ, hướng sang Hạ Trầm cong mắt cười, sau đó mở cửa xuống xe.
Hạ Trầm ý tứ không rõ “Chậc” một tiếng, đầu lưỡi dùng sức đụng hàm trên.
Sắc trời đã tối, ban đêm quá lạnh nên không thích hợp để câu cá, bọn họ dự định nghỉ ngơi một đêm ở biệt thự tiên tiến này.
Lâm Dục đem quần áo mang đến cất trên lầu hai, lúc xuống lầu phát hiện phòng khách đã chuẩn bị lò sưởi.
“Lại đây ngồi.
” Hạ Trầm ngồi bên lò sưởi ấm áp, vỗ vỗ chân mình.
Lâm Dục cũng không ngượng ngùng, cậu đi qua ngồi vào trong lòng người kia, vươn tay tới gần lò sưởi.
Bầu không khí rất yên tĩnh, trong lò sưởi thỉnh thoảng vang lên tiếng lách tách của lửa cháy, một lát sau, cậu thấy hơi buồn ngủ.
“Buồn ngủ sao?” Hạ Trầm nâng cằm cậu lên, hôn một cái vào đôi môi đỏ mọng.
Mí mắt Lâm Dục nửa nhắm nửa mở, giọng nói mềm mềm dính dính: “Tại sao lại hôn tôi…”
“Chưa ăn cơm tối nên không ngủ bây giờ được.
” Hạ Trầm cười khẽ một tiếng: “Còn buồn ngủ sao?”
Lâm Dục đẩy mặt anh: “Cậu phiền thật đấy…”
“Tôi phiền?” Hạ Trầm hơi nhướng mày, anh bắt lấy cổ tay mảnh khảnh, tiến lại gần hôn thêm một cái.
Đúng lúc Lâm Dục muốn nói chuyện, cánh môi mở ra, đầu lưỡi đỏ tươi hơi lộ một chút, như có như không đảo qua khe môi.
Ánh mắt Hạ Trầm tối sầm, hô hấp chợt trở nên nặng nề, nóng nảy cọ xát qua lại miết lấy đôi môi đỏ mọng, ý đồ xâm nhập ngày đêm suy nghĩ đến xuất thần.
Lúc này Lâm Dục thật sự không còn buồn ngủ, cậu mở mắt, giãy dụa ngửa ra sau muốn tránh đôi môi nóng bỏng kia: “Hạ Trầm… Bình tĩnh một chút, hơi đau…”
Cậu đã quen với sự dịu dàng của người kia, không thể chấp nhận nụ hôn đột nhiên trở nên mạnh bạo như này.
“Vì sao không cho hôn?” Hạ Trầm nắm chặt cằm cậu, lực tay nặng hơn một chút, trong giọng nói giống như bốc lên lửa giận.
Lâm Dục cố ý đáng thương nhìn anh: “Tôi, tôi đói bụng…”
Hạ Trầm nhắm mắt lại, lúc mở ra đã khôi phục sự dịu dàng như thường ngày: “Em lên ngủ một lát đi, nấu xong cơm tối tôi sẽ gọi em.
”
“Được.
” Lâm Dục ngồi dậy từ trong lòng anh, gẩy gẩy mái tóc hơi loạn, đi về phía thang gỗ.
Hạ Trầm đứng tại chỗ, con ngươi đen kịt thoáng chốc khuếch tán đến toàn bộ mắt, thoạt nhìn cực kỳ khiếp người.
Lúc này Lâm Dục đi đến góc lầu hai, một trận gió lạnh ập tới, cậu không khỏi rùng mình một cái, tìm xem cửa sổ nào không đóng.
Nhưng cậu nhìn xung quanh mới phát hiện cửa sổ biệt thự đã đóng chặt, căn bản không có khả năng để gió thổi vào.
Nhiệt độ càng ngày càng thấp, một cảm giác run rẩy quen thuộc hiện lên trong lòng, cậu như phản xạ có điều kiện xoay người chạy xuống dưới lầu.
Trong nháy mắt tiếp theo, sương đen lạnh lẽo dính dớp quấn lấy mắt cá chân cậu, đóng chặt cậu tại chỗ.
Tim Lâm Dục đột nhiên ngừng đập, cả người sởn tóc gáy, không dám tin mở to hai mắt.
“Bé ngoan, đã lâu không gặp.
” Đã vô số lần xuất hiện trong mộng lúc nửa đêm, giọng nói khàn khàn kia lại âm hồn bất tán vang lên: “Những ngày ta vắng mặt, em trải qua vui vẻ đến vậy sao?”
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...