Edit + beta: hkanvhan.
"Đây là hạng mục đấu thầu trực tuyến mà nhà họ Diệp đang muốn có được, nếu Thẩm Mạn có nó thì có thể ổn định địa vị của bà ở công ty, còn không thì..."
Không cần Lục Việt nói rõ, Diệp Húc cũng đã mường tượng được kết quả. Hội đồng quản trị vốn đã có ý kiến với Thẩm Mạn, gần đây bà lại để Diệp Hoán dần tiếp quản công việc của bà, mấy lão cổ đông ở hội đồng quản trị sao lại chịu để Diệp Hoán bò đến trên đầu bọn họ được, dạo này luôn nhìn chằm chằm động thái hai người, hận không thể bắt được nhược điểm.
Dù là Thẩm Mạn hay Diệp Hoán thất bại, đều là hình ảnh mà Lục Việt muốn thấy.
"Tôi có thể cung cấp một khoản tiền giúp anh bắt được hạng mục kia." Lục Việt hào phóng nói: "Khoản tiền này xem như quà gặp mặt cho việc hợp tác giữa tôi và anh được không?"
Số tiền này không hề nhỏ đâu! Nếu là để hãm hại anh thì Lục Việt không cần phải làm như vậy. Đánh giá của Diệp Húc về Lục Việt lại tăng thêm một bậc, đồng thời cũng càng cảnh giác với anh ta.
"Diệp Hoán có được người bạn như anh làm tôi rất là đồng cảm." Diệp Húc nói.
"Hợp tác vui vẻ chứ?" Lục Việt nâng lên chén rượu.
" Ừ, hợp tác vui vẻ." Cụng ly, hai người ấp ủ tâm tư thầm nghĩ: "Xử lí xong Diệp Hoán thì người tiếp theo sẽ là anh."
*
"Nhìn cái gì đấy?" Cố Vấn Vi quơ quơ tay trước mặt Đồng Linh, "Sao lại ngẩn người thế kia?"
Đồng Linh thu lại tầm mắt, nhẹ nhàng cười: "Không có gì, chỉ là cảm thấy sắp có trò vui để xem rồi."
"Trò vui gì?" Cô Vấn Vi nhớ lại việc vừa xảy ra, bất đắc dĩ nói: "Cô muốn tôi nói gì về cô đây hả, cô sao mà không lo lắng chút nào hết vậy!"
Đồng Linh ngờ vực chớp chớp mắt, "Tôi phải lo cái gì?"
"Nhà họ Tống chứ gì nữa!" Cố Vấn Vi không ngờ Đồng Linh không suy tính gì cả, cô cũng bối rối thay, "Cô đắc tội với thiếu gia nhà họ Tống như vậy, bà Tống nhất định sẽ gây rắc rối cho cô!"
"Cô nghĩ là chuyện này sẽ suôn sẻ trôi qua hay sao? Nhà họ Diệp coi trọng cô thì không sao, nhưng nếu không coi trọng cô thì nhà họ Tống muốn dạy cho cô một bài học cũng rất dễ đó!"
Đồng Linh tỏ vẻ giật mình: "Bà Tống sao lại so đo với lứa sau như tôi? Hơn nữa tôi không ở bên con trai bà không phải là hợp với ý bà sao?"
"Ý của người ta không phải như vậy đâu." Cố Vấn Vi lắc đầu, chỉ cho cô thấy bằng tư cách của một người trong giới hào môn: "Bà ấy không muốn hai người ở bên nhau là một chuyện, còn cô ở yến hội không giữ mặt mũi cho bà ấy lại là chuyện khác. Cô nói xem cô từ chối con trai bà ấy ngay tại yến hội nhà họ Tống, có phải làm cho bà ấy mất hết mặt mũi không?"
"Bình thường cô ăn nói khôn khéo lắm mà, sao dính vào yêu đương là hồ đồ vậy? Từ chối cũng không biết đường từ chối uyển chuyển một chút, lại còn là vì tên khốn Diệp Hoán, đúng là không đáng mà!"
Cố Vấn Vi đầy bụng tức giận, dễ thấy cô không có chút thiện cảm nào với Diệp Hoán.
Đồng Linh đương nhiên biết cô từ chối tệ thế nào, trận mâu thuẫn này có lẽ đã không xảy ra, Tống Tinh Dập nghe lời như vậy, muốn dỗ dành cậu ta cũng rất dễ. Nhưng cô sao phải làm vậy? Cô muốn trận mâu thuẫn này càng lớn càng tốt, đến Cố Vấn Vi cũng lo lắng cho cô, tức là cách làm này rất có hiệu quả.
"Tôi rất tán thành những lời của tiểu thư Cố."
Đêm nay có lẽ là Đồng Linh quá nổi bật, lục tục có người kéo đến đáp lời.
Người phụ họa cho Cố Vấn Vi không phải ai khác mà chính là đám "hồ bằng cẩu hữu*" của Diệp Hoán trong cốt truyện, bọn họ với Dư Ngữ Nhu có mối quan hệ khá thân thiết, cho nên mỗi lần gặp thế thân là cô lại châm chọc mỉa mai một hồi.
(Hồ bằng cẩu hữu: Bạn xấu, bạn tồi.)
m577 biết hết chân tướng:【...... Bọn họ đúng là muốn chia rẽ cô với Diệp Hoán. 】
Nhưng mà mục đích không phải là để trút giận cho Dư Ngữ Nhu mà là để tán cô... m577 cố nhịn không nói ra câu này.
Không cần cô tự mình đi tìm mà vẫn có thể thực hiện cốt truyện, đúng là tuyệt vời, Đồng Linh chờ bọn họ mở miệng.
Được Đồng Linh nhìn chăm chăm, mấy cậu ấm hào môn kia đỏ mặt kì lạ.
Người nói chuyện đầu tiên là Tưởng Thần Duệ, tuy ngoại hình cậu ta không bằng Diệp Hoán, nhưng cũng được mọi người khen rằng đẹp trai, giờ phút này cậu cầm ly rượu, trên mặt là nụ cười tiêu sái, "Cô Dư đúng là rất khác với chị cô."
"Rất khác?" Đồng Linh hỏi: "Chẳng lẽ không giống chị ấy chút nào sao?"
"Giống là ở ngoại hình, còn những mặt khác thì khác hoàn toàn với Ngữ Nhu." Tưởng Thần Duệ biết câu tiếp theo mình định nói sẽ làm phật ý người phụ nữ xinh đẹp ưu nhã này, nhưng để giúp cô ấy thoát khỏi cặn bã, Tưởng Thần Duệ dù có làm phật ý người ta vẫn phải nói: "Ngữ Nhu với Diệp Hoán là cặp uyên ương ân ái, trong lòng Diệp Hoán chỉ có Ngữ Nhu thôi, cô Dư đây hà cớ gì phải chen vào tình cảm giữa hai người họ?"
"Ngữ Nhu với Diệp Hoán rất xứng đôi, Dư Linh cô đừng treo mình trên một thân cây nữa." Một người bạn khác là Hoằng Tuấn cũng khuyên nhủ: "Diệp Hoán trước kia luôn dẫn theo Ngữ Nhu, tình cảm của cậu ta với Ngữ Nhu là thế nào bọn tôi đều biết rõ cả, giữa bọn họ không có chỗ cho người khác xen vào đâu."
Đồng Linh nhíu mi: "Các anh là... Bạn của Diệp Hoán à?"
"Quên chưa giới thiệu, tôi là Tưởng Thần Duệ." Tưởng Thần Duệ chìa tay với Đồng Linh, "Rất vui được gặp em."
"Tôi là Hoằng Tuấn!"
"Tôi là Trương Tu Mậu."
"Tôi là......"
Đám người này từng người tự giới thiệu rồi bắt tay với Đồng Linh.
Cố Vấn Vi ở bên cạnh nhìn mà khóe mắt giật giật: "Các anh quên ở đây còn có tôi nữa à?"
"Làm sao quên được đại tiểu thư Cố." Tưởng Thần Duệ cười nói: "Không phải là chúng tôi với cô đã quá quen rồi sao, đâu cần giới thiệu tên họ nữa."
Cố Vấn Vi bĩu môi: "Tôi thấy mấy người rắp tâm bất lương thì có..."
"Sao lại như thế được?" Tưởng Thần Duệ quay lại chủ đề chính, "Làm bạn của Diệp Hoán, bọn tôi thật lòng muốn khuyên cô Dư, cô với Diệp Hoán không hợp nhau đâu..."
Không quan tâm đến bọn họ nghĩ gì, có thể ngăn cản Đồng Linh làm chuyện ngu ngốc thì tất nhiên là chuyện tốt, Cố Vấn Vi cũng không so đo những cái khác nữa, cô với mấy người bạn của Diệp Hoán cùng nhau công kích việc Đồng Linh làm thế thân.
Đến khi Đồng Linh vất vả nghe xong bọn họ lải nhải, cô như chết lặng.
Cô lấy cớ đi toilet, tránh xa bọn họ, kể khổ với hệ thống: "Tôi hi sinh vì cái cốt truyện quá nhiều! Còn thảm hơn nữ phụ pháo hôi trong cốt truyện, tôi chưa từng thấy qua đám người nào luyên thuyên nhiều như vậy!"
"Đàn ông đúng là ồn ào, như 500 con vịt vậy!"
m577 lần đầu tiên nhìn thấy Đồng Linh chịu khổ, vui sướng khi người gặp họa mà nói: 【 muốn trách thì trách cô diễn quá thật, làm cho bọn họ đều nghĩ rằng cô hết thuốc chữa, muốn cứu cô thoát khỏi dầu sôi lửa bỏng! 】
"Làm quá tốt là lỗi của tôi sao?"
m577 đang định phỉ nhổ câu nói không biết xấu hổ này thì bỗng với tư cách là hệ thống, nó nhạy bén phát hiện được điều bất thường, nó vội vàng nhắc nhởi: 【 ký chủ, hướng 6 giờ có người đang theo dõi cô! 】
"Tôi biết." Đồng Linh chậm rì rì đến toilet trang điểm, ra khỏi cửa không chút phòng bị người bên ngoài, "Ra tay gấp gáp như vậy, không biết là chủ đích của bà Tống hay là chó con đáng yêu kia của tôi đây."
Một chiếc khăn ướt bịt kín mũi Đồng Linh, mùi ngọt hăng nồng lan tỏa, Đồng Linh nín thở, nhắm hai mắt, eo mềm nhũn, theo đó ngã xuống.
Người sau lưng cẩn thận tiếp được Đồng Linh ngã xuống, không nói tiếng nào, nâng cô dậy rồi đi vào hành lang mà không ai để ý tới, đi vào sâu bên trong đó.
Đại sảnh phòng tiệc, Tống Tinh Dập nghiêng người sang nghe người bên cạnh bẩm báo, gương mặt vô cảm xúc giãn ra một nụ cười, ấy là nụ cười đầu tiên của cậu trong tối nay.
"Ba mẹ, con thấy không được khỏe lắm, con đi trước đây." Tống Tinh Dập để lại những lời này rồi vội vàng rời khỏi phòng tiệc.
Ông Tống hơi lo cho tình hình của con mình: "Tinh Dập nó sẽ không sao chứ?"
Ánh mắt Bà Tống lập lòe, trấn an: "Không sao đâu, nó đã ở đây nãy giờ, lâu như vậy là rất khó rồi."
"Ai...... Tối nay Tinh Dập hiểu chuyện quá," Ông Tống ngẫm lại sự việc xảy ra khi nãy, đau lòng cho con mình, "Chỉ tiếc cô Dư kia lại thích con nhà họ Diệp, không thì cũng rất xứng đôi với Tinh Dập nhà mình."
Bà Tống nhẹ giọng cười: "Nói không chừng cuối cùng cô Dư lại về với nhà Tống chúng ta."
"Chỉ xem Tinh Dập có nắm chắc hay không thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...