"Đàn anh đừng có cản tôi" - Trang Lộ nhìn Ôn Trác bằng đôi mắt rực lửa.
Ôn Trác khẽ cau mày, như đang hơi suy tư: "Đàn em, bọn họ là người yêu, tính tình Chương Khôn Vinh không xấu, anh ấy có chừng mực".
Ánh mắt của Trang Lộ khi nghe Ôn Trác nói xong thì lạnh đi, nàng vô cùng nghiêm túc nhìn vào mắt Ôn Trác, phát hiện hắn đúng thật là nghĩ như vậy.
Lần đầu tiên! Lần đầu tiên làm nàng có cảm giác không quen biết Ôn Trác, nam sinh trước mặt này không nhận ra rằng cái gọi là bạo lực mà bạn trai gây ra trên người bạn gái mình, chỉ biết gửi hy vọng vào kẻ vũ phu sẽ tự kiềm chế mình. Hay nói cách khác, từ đáy lòng hắn cũng đồng tình với sự căm phẫn của chàng trai, Trang Lộ liền nhớ đến đoạn cuối trong bài《Cô gái trong gương 》
—— Dù em xong việc
Cuối cùng đón nhận vẫn là cái chết,
Em à
Dù là thời Kinh Thi
Hay là thời nhà Đường
Thì có khác gì nhau đâu?
Lúc trước nàng đọc bài thơ này, vẫn luôn suy ngẫm từ góc độ của người phụ nữ. Quyền tự do kể từ lúc sinh ra của người phụ nữ nên là sự tự do về mọi thứ, tự do bước ra khỏi những khuôn khổ của bản thân, bởi vì rào cản lớn nhất hiện nay chính là do sự ràng buộc của người phụ nữ đối với chính họ.
Vì lẽ đó, con gái hãy biết yêu lấy mình, đừng hối tiếc, dùng sự độc lập của mình để gánh vác trách nhiệm của bản thân, đừng nên khuất phục sự yếu đuối của tinh thần. Không hèn nhát, càng không cần nghe quá nhiều lời chỉ bảo của người khác, sống một cuộc sống chân thật, tự trọng, và luôn hoàn thiện bản thân từng ngày.
Nhưng giây phút này, cánh tay gầy yếu Thái Tịnh đang ôm lấy mình, cuộn tròn lại nhưng làm sao cũng không tránh né khỏi nắm tay mạnh mẽ của nam thanh niên, có làm sao cũng không trốn thoát được lực đang xé rách quần áo mình.
Cô ấy rên rỉ, giống như một con chim sẻ nhỏ sắp chết, nhưng mọi người xung quanh đều đang nhìn, trơ mắt mà nhìn, bởi vì họ cảm thấy con chim sẻ nhỏ này có chủ nhân, chim sẻ nhỏ làm sai, cho nên bị chủ nhân trừng phạt là đúng đạo lý rồi.
Bởi vì phụ nữ gợi cảm, cho nên người ta có quyền quấy rối cô ấy sao? Bởi vì phụ nữ ngoại tình, cho nên người ta có lý do để bạo hành cô ấy sao? Bởi vì họ có quan hệ yêu đương, cho nên mọi người có lý do để thờ ơ ngước nhìn sao? Mà sử dụng sức mạnh riêng biệt vốn có của con trai để gây ra bạo lực đối với những người vô lực yếu đuối, những người đàn ông như vậy lại nhận được sự cảm thông, như thể bọn họ đều không nhận ra rằng bản thân bạo lực không phải là công lý vậy.
Trong "màn dạy dỗ" được mọi người vây xem kia, cô gái bất lực khóc rưng rức đó không chỉ là Thái Tịnh, mà còn là một biểu tượng đáng buồn không có nhân quyền, chỉ có nghĩa vụ, và đi kèm với nó chỉ có quyền lực và bạo lực.
Đây không phải là vấn đề có thể giải quyết chỉ bằng sự tự hoàn thiện của người phụ nữ, khoảng khắc đó Trang Lộ mới nhận ra được, bài tập môn Văn học đương đại nàng làm tuy không chệch hướng, nhưng quá ư là hoang đường, chẳng khác gì hoa trong gương, trăng trong nước cả.
Phút chốc, Trang Lộ không thèm khách khí đẩy cái tay cản trở của Ôn Trác ra, nàng còn chẳng buồn nhìn Ôn Trác một cái, thân hình to tướng như một chiếc ô tô phóng nhanh đâm thẳng vào Chương Khôn Vinh, người cao hơn một mét tám cứ như vậy bị hất văng, lui mấy bước ra sau rồi ngã xuống đất.
Trang Lộ đưa tay ra sau để bảo vệ Thái Tịnh, Thái Tịnh vốn mặc áo khoác và váy ngắn, giờ chỉ còn lại có một chiếc áo len dệt kim, váy đã bị kéo xuống nhưng may mắn cô ấy có mặc quần tất giấy bên trong, nhưng quần tất cũng bị kéo xé mấy chỗ làm lộ ra da thịt trắng ngần, nửa bên mặt sưng tấy, hai mắt đỏ hoe còn rưng rưng nước mắt, mái tóc dài rối bù, toàn thân run rẩy.
Sự xuất hiện của Trang Lộ khiến khung cảnh hơi ồn ào, tên thanh niên cao to vừa nói chuyện với Ôn Trác khi nãy đỡ Chương Khôn Vinh bị ngã xuống đất dậy: "Cô tính làm gì vậy hả bà mập kia!"
Chương Khôn Vinh dữ tợn nhìn chằm chằm Thái Tịnh sau lưng Trang Lộ, Trang Lộ cảm giác được Thái Tịnh nép lại sợ hãi hơn, trốn phía sau nàng, may mà thể hình nàng lớn, che một người hoàn toàn không có vấn đề gì.
Mà khi nàng nhìn Chương Khôn Vinh bằng ánh mắt sắc bén, khí chất toàn thân nàng đều đã thay đổi.
Ôn Trác nhìn Trang Lộ, nhớ ở chỗ gã Nghiêm, Trang Lộ cũng chắn hắn ra phía sau giống như hiện tại vậy, chỉ là bây giờ nàng lại vững vàng như núi lớn.
"Tôi mới là người nên hỏi các anh đấy! Từ khi nào đánh người trở thành việc không phạm pháp vậy!"
Trang Lộ nói bằng giọng điệu lạnh lùng như vậy, nhưng vóc dáng của nàng vẫn không thể ngăn được đám người đứng xem bàn tán nổi. Ngô Niệm Hi còn nghe thấy có người đang phun nước miếng bình luận dáng người của Trang Lộ, lại nhìn đến Chương Khôn Vinh siết chặt nắm tay, như thể giây tiếp theo tiến về hướng Trang Lộ ngay lập tức.
Cô không có thời gian để cân nhắc, chẳng cần nghĩ ngợi cô dùng thân hình mảnh mai của mình lên trước bảo vệ Trang Lộ:
"Anh đối xử với một cô gái như vậy thật sự rất quá đáng!"
Mục đích là khơi dậy dư luận và để đối phương không dám ra tay.
Ban đầu khi Trang Lộ đứng ra mọi người vẫn không có phản ứng gì, ai bảo Trang Lộ còn dữ hơn cả hai người con trai kia chứ, nhưng chờ đến khi Ngô Niệm Hi làm người thương tiếc giống như Lâm Đại Ngọc nói xong, quần chúng vây xem như lần lượt tỉnh ngộ, càng có nhiều người đứng lên lên tiếng ủng hộ.
"Đàn ông gì mà đánh phụ nữ!"
"Cô ấy ngoại tình là cô ấy không đúng, nhưng cậu cũng đâu thể đánh người!"
"Mấy anh đừng qua đây à nha, bằng không tôi báo công an đó!"
"Cậu ta đánh cô là không đúng, nhưng cô ngoại tình thì cũng tởm lợm quá rồi. Hai người cứ từ từ nói chuyện, cùng lắm thì chia tay, thiên hạ nơi nào mà chẳng có cỏ thơm (*)".
*Trích trong "Bướm vờn hoa" của Tô Đông Pha
"Tuy con nhỏ đó đáng bị đánh, nhưng ở nơi công cộng cậu làm như thế ảnh hưởng không tốt đâu".
......
Bên tai Trang Lộ tràn ngập càng ngày càng nhiều âm thanh, nhưng Trang Lộ vẫn một mực nhìn chằm chằm Chương Khôn Vinh, như thể chỉ cần hai người người đàn ông to lớn này cử động ngón tay một chút, nàng có thể bổ nhào qua bẻ gãy cổ bọn họ.
Cuối cùng Chương Khôn Vinh và tên thanh niên to lớn kia giận dữ bỏ đi, chỉ là trước khi rời khỏi, Chương Khôn Vinh đưa ra một lời đe doạ hung hãn.
Hắn nói: "Cô chờ đó Thái Tịnh, ông đây sẽ tính sổ với cô!"
Mà đúng lúc này, Trang Lộ nghe thấy một giọng nữ trong trẻo, ngay sau đó cô ấy nói:
"Hành vi của các cậu đã vi phạm rất nhiều quyền lợi của em ấy, chúng tôi hoàn toàn có thể tố cáo các cậu tội cố ý gây thương tích và xúc phạm danh dự người khác! Các cậu liệu mà suy xét lại đi!"
Trang Lộ theo nhìn theo giọng nói, thấy một chị gái rất xinh đẹp, gần như có thể so sánh với người đẹp Ngô. Dường như chị ấy vừa mới đến, điện thoại trong tay còn đang hiển thị màn hình cuộc trò chuyện. Vẻ đẹp của chị làm người khác phải tấm tắc khen ngợi, đôi mắt sâu thẳm, mũi cao đứng, môi đỏ như lửa.
Đôi mắt phượng đỏ rực của người đẹp liếc nhìn Thái Tịnh vẫn còn đang khóc, lại nhìn sang Trang Lộ, nở một nụ cười nhạt đối với người đằng sau:
"Chị quen em ấy, giờ chị sẽ dẫn em ấy đi báo án, cảm ơn em nhé".
Trang Lộ gật đầu, để Thái Tịnh mà mình che chở nãy giờ từ đằng sau lên trước:
"Nên vậy".
Người đẹp nghe xong lại liếc nhìn Trang Lộ, một nụ cười nhẹ hiện trên đôi mày sắc lẹm, mang lại cảm giác giống như con lai, tạo nên một bức tranh hoa mẫu đơn sống. So với chị Hồng có móng tay đẹp trước đây thì chị này lại đoan trang, tao nhã.
Bàn tay của Trang Lộ bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy, hóa ra là Ngô Niệm Hi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng tựa vào cánh tay Trang Lộ, Trang Lộ nghe thấy cô tỉ tê:
"Cậu không có chuyện gì chứ, cậu không sao là tốt rồi, mình rất sợ cậu bị thương".
Rồi sau đó cô lại nhìn Trang Lộ bằng đôi mắt đọng sương, trong mắt đều là tràn ngập nước mắt lo lắng:
"Sau này cậu đừng xúc động như vậy nữa, mình thật sự sợ cậu bị thương, thật đấy".
Lồng ngực của Trang Lộ thắt lại, mũi hơi chua xót, đây là tình bạn sao? Đúng là rất biết cách làm dịu trái tim người khác.
Nàng dùng bàn tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lưng Ngô Niệm Hi, giờ khắc này nàng đột nhiên không muốn nói thêm bất cứ điều gì nữa. Nhưng trong chốc lát, ánh mắt nàng lướt qua đám người đang chuẩn bị giải tán, nhạy bén bắt gặp ánh mắt của Ôn Trác. Đàn anh vẫn giống như cây long trảo tùng tỏa ra ánh sáng chói lọi giữa đám đông, ánh mắt đàn anh vẫn ấm áp, ánh mặt trời từ đằng đông rọi đến, cũng đúng lúc chạm phải gương mặt ngọc, vẫn anh tuấn như thuở mới gặp, nhưng Trang Lộ lại cảm thấy có vẻ cũng không điển trai đến thế, cùng lắm cũng như bao người thôi, đều là hai con mắt một cái miệng, lại còn gầy tong teo như cái giá áo.
Trang Lộ không biết lúc này Ôn Trác đang nghĩ gì, nàng chỉ cảm thán không ngờ họ lại "đường ai nấy đi" nhanh như vậy!
Có đôi khi tam quan khác nhau thì không thể gắn bó được, sợ nhất sau này mối quan hệ dần trở nên thân thiết, cuối cùng hai bên đều chịu thương tổn. Bởi vì mỗi người giữ một quan điểm riêng.
Ôn Trác nhìn thấy ánh mắt của Trang Lộ, trong đó không còn nụ cười tươi sáng nào khiến hắn bất giác bật cười nữa, chỉ có cơn gió lạnh gào thét từ mùa đông phương Bắc thổi qua, tàn nhẫn tạt vào gương mặt hắn.
Khuôn mặt tròn trịa vô cảm mang theo sương lạnh, ngay sau đó nàng xoay người nắm tay Ngô Niệm Hi rời đi, không thèm ngoảnh lại nhìn hắn một cái. Ngô Niệm Hi giống như thỏ con lặng lẽ đi theo gấu lớn Trang Lộ. Ôn Trác nhìn bóng dáng các nàng rời xa, đột nhiên cảm thấy có chút ảo não.
Hắn lấy điện thoại ra, muốn nói gì đó với Trang Lộ, mới phát hiện ra mấy hôm trước Trang Lộ có nhắn tin nhưng hắn vẫn chưa phản hồi, hình như là hắn quên trả lời.
—— Đàn anh đá hay lắm!
Bằng một câu nói như vậy, Ôn Trác cảm thấy có chút phức tạp.
Lần đầu tiên trong đời, dù đã cố gắng xử sự cho tử tế, nhưng cuối cùng hắn đành bất lực thoát khỏi giao diện tin nhắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...