Trước cửa sổ sát đất vang lên một tiếng cười khẽ, không biết là đang chế giễu sự can đảm của cô hay là toàn bộ con người cô.
"Bắt đầu đi."
Thẩm Mục nhàn nhạt nói và đi về phía chiếc ghế sofa màu đen.
Thư Ninh còn chưa hiểu ý tứ của hắn, thì đã bị Trần Khiếu kéo đến trước sô pha như con gà con và ném lên đó.
Chiếc ghế sofa rất êm ái, Thư Ninh không hề bị ngã đau.
Vừa mới ngồi ổn, vị trí bên cạnh đột nhiên sụt xuống.
Ngay sau đó, một cánh tay thon dài vòng qua cổ cô từ phía sau, bàn tay to lớn không thể cưỡng lại ôm lấy vai cô và kéo cô vào khuỷu tay mình.
Thư Ninh bị ép dựa vào vai hắn, cả người cứng đờ nhìn Trần Khiếu lấy điện thoại di động ra, quay số điện thoại và đưa màn hình đến trước mặt cô.
Trên màn hình hiển thị một dãy số, Thư Ninh, với ký ức của Lâm Doanh Doanh, nhận ra đó là số điện thoại của Lục Tu Viễn.
Thư Ninh cứng đờ dựa vào Thẩm Mục, cố gắng rướn cổ để đầu ra xa hắn.
Năm đó, khi Thư Ninh mở quyển "Đô thị thần y", với hình ảnh nam chính khí phách mười phần trên trang bìa, cô còn không biết đây là một quyển truyện "ngựa giống".
Khi Lâm Doanh Doanh nhu nhược, thiện lương, xinh đẹp xuất hiện, Thư Ninh tự động nhận định cô là nữ chính duy nhất.
Thời trung học, Thư Ninh cũng không hiểu cái gì gọi là "tra nam tiện nữ", chỉ đơn giản theo cốt truyện mà đọc.
Mỗi lần Lục Tu Viễn "bị bắt" lên giường với các mỹ nữ khác, Thư Ninh đều chân thành thực lòng mà cảm thấy khổ sở, chua xót cho Lâm Doanh Doanh.
Mỗi lần Lâm Doanh Doanh bị vai ác Thẩm Mục bắt đi, Thư Ninh cũng sẽ lo lắng, sợ hãi cho cô.
Vì thích Lâm Doanh Doanh, Thư Ninh có ấn tượng khá sâu sắc về những cốt truyện liên quan đến Lâm Doanh Doanh trong sách.
Tuy nhiên, Lâm Doanh Doanh bị Thẩm Mục bắt đi quá nhiều lần, dựa vào manh mối hiện tại, Thư Ninh không thể tạm thời đoán ra mình đang ở đoạn nào trong cốt truyện.
Cổ họng ê ẩm, Thư Ninh sợ hãi và mơ hồ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động của Trần Khiếu.
Xung quanh có mùi hoa nhài, là mùi hương sữa tắm mà Lâm Doanh Doanh thích dùng, còn có một tia hơi thở lạnh thấu xương, đại khái thuộc về Thẩm Mục bên cạnh.
Sách nhiều lần nhắc đến việc Lục Tu Viễn say mê với hương hoa nhài của Lâm Doanh Doanh, nhưng chưa bao giờ đề cập đến hơi thở của Thẩm Mục.
Rốt cuộc, từ góc nhìn của nam chính tự thuật câu chuyện, Lục Tu Viễn chỉ đấu trí đấu dũng với Thẩm Mục, sao có thể đi ngửi mùi cơ thể của Thẩm Mục? Nếu thực sự ngửi, chỉ sợ cũng sẽ biến thành một câu chuyện khác.
Điện thoại vẫn chưa được kết nối, chỉ có tiếng chuông reo đều đặn.
Thẩm Mục càng trở nên lạnh lùng hơn, có chút phân tâm, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt người phụ nữ trong lòng ngực.
Từ góc độ của hắn, hắn chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn nà của cô.
Theo thông tin mà tay sai điều tra được, người phụ nữ tên Lâm Doanh Doanh này là mối tình đầu kiêm bạn gái hiện tại của Lục Tu Viễn, hai người quen nhau hơn mười năm, là thanh mai trúc mã, tình cảm không tầm thường.
Cha mẹ Lục Tu Viễn đều đã qua đời, không có thân thích, người duy nhất có thể uy h.iếp hắn chính là Lâm Doanh Doanh.
Trên người cô có mùi hoa nhài, Thẩm Mục thực sự không thích.
Nếu không phải muốn hù dọa cô, ép buộc cô khóc lóc kể lể với Lục Tu Viễn, tăng cường sức ép đối với Lục Tu Viễn, Thẩm Mục tuyệt đối sẽ không chạm vào cô.
Tiếng chuông reo kết thúc, lần đầu tiên gọi điện thoại nhưng không ai trả lời.
Trần Khiếu rất biết cách xem mặt đoán ý, thấy vẻ mặt âm trầm của Thẩm tổng, hắn lập tức ấn nút gọi lại.
Tiếng chuông reo vang lên rõ ràng trong đại sảnh tĩnh mịch.
Thẩm Mục nhìn màn hình, cũng nhìn thấy khuôn mặt ngoan ngoãn chờ đợi của cô gái trên màn hình.
Cuối cùng Thẩm Mục cũng nhận ra điều không ổn, tại sao cô không khóc cũng không la, bị một người đàn ông xa lạ ôm cũng không hề phản kháng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...