Mỹ nhân nhập vai

Vương công công không biết chàng cười cái gì, khom người đặt trà ngon mà Uẩn Tú đã pha lên trên án, nói: “Bệ hạ, có muốn nô tài sai người đi tra người đưa tin tới không ạ?”

Lúc này cũng không có ai tiến cung, người truyền tin chắc chắn là người trong cung, lại gửi tới bên Tử Thần Điện, rất dễ tra ra.

Tuân Nghiệp nhấc nắp trà lên gạt gạt, khảy khảy nhẹ hơi nước mờ mịt đi, chậm rãi nói: “Không cần, không phải để ý tới, ngươi cứ làm như không biết là được.”

Trong long Vương công công nghi ngờ, cũng không tiện hỏi nhiều, đáp vâng một tiếng rồi lui sang một bên.

Sau khi chàng tắm gội xong mới đi sang Phù Vân Điện, sau khi Minh Nhiễm ăn xong thì cũng không có việc gì làm, đang ngồi dưới giàn hoa dạy Tây Tử, Lan Hương chơi cờ.

Bởi vì có thắp đèn nên cũng xem như sang tỏ, bên cạnh còn tụ tập không ít cung nhân tới tham gia trò vui.

Tuân Nghiệp đứng ở một lối đi nhỏ, không đi sang cũng không lên tiếng, vẫn là hồ ly nhỏ Minh Nhiễm ôm trong long nhìn thấy người, phe phẩy đuôi tới lui, Minh Nhiễm ngước mắt nhìn, đưa tiểu hồ ly cho Thanh Tùng, đứng lên đi qua đó.

Tuân Nghiệp nắm lấy tay nàng, hai người cùng đi dạo một vòng.

Gần đây đúng lúc hoa quế nở, khắp nơi đều thoang thoảng hương thơm, ngồi trên giường trong điện không thấy hoa đâu nhưng có thể ngửi được mùi hương hoa. Minh Nhiễm ghé vào lồ ng ngực chàng, vê tóc đen chơi, trong long thì lại nghĩ liệu chàng có nhận được tờ giấy kia không.

Tuân Nghiệp sờ sờ đầu nàng, cũng không nhắc tới những chuyện này theo như ý nàng, ngược lại lại nói tới chuyện lên núi săn thú vào mùa thu này: “Bên ngoài không thể nào an toàn như trong cung được, thời gian này để Ánh Phong đi theo nàng đi.”

Minh Nhiễm đang lo lắng chuyện Tề Vương ám sát chàng, lắc đầu nói: “Không cần, không phải vẫn có người rồi sao?”

Tuân Nghiệp nói: “Thập Ngũ, Thập Lục không có ổn trọng như Ánh Phong được.”

Minh Nhiễm chôn đầu vào vạt áo chàng ồ một tiếng, cọ cọ, ngửa đầu lên hôn chàng một cái. Tuân Nghiệp cười vòng lấy eo nàng, xoay người đè lên.

……


Thương Sơn cách hoàng thành không xa, trong đó có trang lâm của hoàng gia. Từ hoàng cung cưỡi khoái mã đi qua ước chừng mất thời gian một ngày. Nhưng kỳ săn bắn mùa thu lúc ra ngoài xa giá đông đảo, cấm quân đi bộ, sáng sớm xuất phát nhưng mãi tới tối muộn mới tới nơi được.

Trên đường Tuân Nghiệp cũng có chính sự cần làm, thường thường có đại thần đi qua, Minh Nhiễm cũng không đi cùng chàng.

Lần đầu tiên có nhiều người cùng ra ngoài như thế, cảm giác rất là mới lạ. Nàng vén rèm lên, hơi hơi thò đầu ra, đội ngũ theo sau nhìn mãi không thấy cuối cùng đâu, ngửa mặt nhìn lên trước, có thể thấy ngay ngự giá thêu hình lông chim ngũ sắc, đón gió thổi tung bay.

Cảm giác mới lạ cũng chỉ thoáng qua rồi thôi, nhìn một lát Minh Nhiễm lại quay về xa giá, lật sách nhìn.

Ánh Phong chống kiếm đứng một bên ngủ gà ngủ gập, Tây Tử, Lan Hương đang đùa nghịch với tiểu hồ ly.

Đội ngũ đi tới Thương Sơn, sắc trời đã tối, đèn dầu cũng đã được thắp lên.

Bên ngoài sớm đã đứng đầy thái giám cung nhân, từng người dẫn mọi người tới chỗ nghỉ tạm của mình.

Chỗ Minh Nhiễm ở tên là Thủy Minh Uyển, có đường dẫn nước từ trong núi, trúc xanh trồng xung quanh, có chút giống bản thu nhỏ của Phù Vân Điện.

Đêm nay ai nấy đều sửa sang lại hành trang, kỳ săn bắn mùa thu ngày mai mới bắt đầu.

Bây giờ là lúc rối ren, Tề Vương không giống như các huynh đệ trước, hành sự vào lúc lên đường. Ông ta tính toán ra tay bất ngờ, vào ngày đầu tiên tới Thương Sơn sẽ động thủ.

Minh Nhiễm rửa mặt chải đầu lên giường từ sớm.

Lá treo trên đầu càng nhẹ nhàng lay động dừng trên đầu vang nàng, nhan sắc nửa che nửa hở, người đàn ông che mặt đứng bên cạnh đầy nàng một cái, nhỏ giọng nói: “Lão đại, gọi huynh đó.”

Minh Nhiễm tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước, người bịt mặt đứng dưới tầng cây đang nhìn về phía nàng, duỗi tay dùng sức vỗ vỗ lên vai nàng hai cái, giọng điệu trịnh trọng nói: “Đông Tranh, đi thôi, chúng ta sẽ theo sau ngay, nhớ phải phát tín hiệu đấy.”

Minh Nhiễm chắp tay, xoay người nhảy lên cành cây.


Nơi này cách trang lâm hoàng gia ở Thương Sơn không xa, đứng trên cao có thể lờ mờ nhìn thấy thủ vệ tuần tra bốn phía. Nàng cuốn kỹ khăn che mặt, nắm kiếm cẩn thận nhìn ngắm bốn phía, lúc này mới yên tâm mà tiếp tục đi về phía trước.

Bây giờ Tuân Nghiệp hiện tại đang ở trong Minh Chính Các bên cạnh Thủy Minh Uyển. Minh Nhiễm không quen thuộc địa hình ở nơi này lắm, lãng phí không ít thời gian mới tìm được chỗ ẩn nấp.

Nàng ngồi xổm trên đầu tường nhìn trái ngó phải, nhìn Vũ Lâm Quân đề phòng nghiêm ngặt, trong phút chốc không biết hành động từ đâu, đợi nửa ngày mới nhìn chúng thời cơ, nhanh chóng lướt người bước qua.

Trong Minh Chính Các, Tuân Nghiệp đang ngồi ngay ngắn trước án, đầu ngón tay cầm bút chấm mực, bút gác lên giấy Tuyên Thành rất lâu cũng chưa viết xuống, mực đọng trên đầu bút nhỏ xuống dưới, thấm ướt một mảnh, đen ngòm.

Chàng xem như không nhìn thấy, tiện tay viết mấy chữ.

Ngồi thêm chốc lát nữa chàng đứng dậy đi ra cửa.

Dưới mái hiên treo đèn cung đình lục giác, ánh nến sáng ngời, bóng người kéo dài ra. Minh Nhiễm trốn trong chỗ tối, nhìn thấy chàng đột nhiên xuất hiện, mắt bừng sáng lên. Trường kiếm trong tay hành động không có tiện lắm, nàng móc một chủy thủ nhỏ Đông Tranh đã chuẩn bị từ trước từ trong ngực ra.

Chủy thủ ra khỏi vỏ, cách rất xa, nhắm ngay người đứng dưới mái hiên vung vung hai cái.

“Thất Thất, thế được rồi nhỉ, ta có thể chạy chưa?”

Thất Thất: “Không phải chứ??? Bạn có ý gì vậy?”

Minh Nhiễm chậm rì nói: “Không phải ngươi nói, chỉ cần làm bộ làm tích quơ hai đao trước mặt chàng là được, rồi sau đó bỏ chạy là xong à.”

“……”

Thất Thất ngồi xổm trên ghế sắp quỳ lạy với nàng: “Chị à, chị thành tâm chút đi chứ! Tốt xấu gì thì cũng phải lượn lờ trước mặt người ta tí chứ.”

Cách xa thế, người ta còn chưa nhìn thấy người đâu, thế mà cũng gọi là ám sát à? Đây là tới trộm thân cái….


Minh Nhiễm: “Ngươi chắc chắn ta sẽ không bị Vũ Lâm Quân g iết chết lúc mới lên được nửa đường chứ?”

Nàng không phải Đông Tranh chân chính, tuy là nàng cũng biết chút võ công nhưng trên thực tế lúc vận dụng thì hoàn toàn không thành thạo. Đông Tranh còn từ biết mình đi ám sát là đâm đầu vào chỗ chết, đừng nói gì tới thể loại gà mờ như nàng. Nghe là thấy ảo diệu rồi. Nếu không phải muốn giúp Thất Thất nâng cao thành tích, lúc này nàng muốn bỏ mẹ cho xong.

Thất Thất a một tiếng, vỗ vỗ tay: “Loại nhiệm vụ nguy hiểm như thế này chúng ta đều có bảo đảm, yên tâm đi, Thất Thất chỉ đường cho bạn, chúng ta vào múa máy vài cái rồi chạy, không lừa bạn đâu!”

Minh Nhiễm nhún vai: “Nếu vậy thì, thế thì làm đi.”

Lúc hai người nói chuyện Tuân Nghiệp lại đi vào phòng, Minh Nhiễm men theo tường lẳng lặng rơi xuống đất.

Nàng rất là cẩn thận, nhẹ nhàng chậm rãi xuyên qua chỗ ngoặt, ngồi xổm trong lùm cây, căn cứ vào tuyến đường mà Thất Thất vẽ ra, đi thẳng vào trong.

Tuân Nghiệp đang ở trên giường, vẫy lui người hầu hạ trong điện, nhàm chán đọc sách trong tay. Lúc này hẳn là Tuân Miễn đã âm thầm dẫn người bắt lấy đội ám sát của Tề Vương rồi.

Chàng đang chờ bên kia quay về phục mệnh, chờ chừng hơn nửa nén hương, bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào, ẩn ẩn còn có thể nghe được tiếng người hô to bắt thích khách.

Chiếu Thanh trốn trong tối cũng nghe thấy âm thanh của mọi người, tay cầm kiếm dần dần siết chặt, đề cao cảnh giác.

Đuôi mắt của Tuân Nghiệp hướng ra cửa liếc liếc rồi lại thu tầm mắt lại, không hề hoang mang tiếp tục đọc sách.

Chàng thong thả nói: “Nếu đã tới rồi, vậy xuất hiện đi, có thể vào được Minh Chính Các thì cũng có chút bản lĩnh đấy.”

Minh Nhiễm chui vào, vừa mới đứng thẳng người thì nghe thấy một câu như vậy, mà bên ngoài còn truyền tới tiếng áp giáp của Vũ Lâm Quân kêu loảng xoảng.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, trước mắt lóe lên ánh kiếm, Chiếu Thanh đã giơ kiếm đâm tới, ánh mắt lanh lẹ, động tác nhanh lại tàn nhẫn.

Minh Nhiễm cuống quít quay đầu, xoay người ngã xuống đất.

Trong phòng đánh nhau, Tuân Nghiệp lại khí định thần nhàn nằm đọc sách, đột nhiên nhìn thấy góc váy đỏ tươi quen thuộc

Ngón tay vân vê góc sách của chàng khẽ nhúc nhích, ngước mắt nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy người mặc váy đỏ.


Tuân Nghiệp thở dài một hơi, gác sách xuống, đứng dậy nói: “Dừng tay.”

Tiếng chàng vừa dứt, tay Chiếu Thanh vừa chuyển, đâm kiếm qua đúng lúc gác lên cần cổ của Minh Nhiễm, quay đầu khó hiểu: “Bệ hạ?”

Tuân Nghiệp không lên tiếng, hơi nghiêng người, tầm mắt dừng lại trên người đứng ở giữa, chậm rãi nói: “Lại đây.”

Minh Nhiễm và chàng bốn mắt nhìn nhau, nhéo nhéo chủy thủ chỉ vào mình.

Chàng gật gật đầu, Minh Nhiễm lại quay đầu sang nhìn Chiếu Thanh, lại quay đầu nhìn Thập Thất bên cạnh, hai người này ngu luôn: “Bệ hạ, không thể được!” Đây là thích khách đấy.

Tuân Nghiệp lạnh nhạt liếc hai người bọn họ một cái: “Muốn trẫm lặp lại lần nữa à?”

Minh Nhiễm không lên tiếng cũng không nhúc nhích, hai người Chiếu Thanh thu kiếm lại, mắt nhìn chằm chằm nàng đầy cảnh giác.

Minh Nhiễm không biết tình huống bây giờ là thế nào, Bệ hạ nhà nàng chẳng lẽ bị động kinh à? Bảo thích khách tới trước mặt mình là có ý gì?

Nàng đi về trước chậm như sên, suy tư xem khả năng chàng chuẩn bị nhổ kiếm đích thân cắt của mình là bao nhiêu phần trăm. Lúc sắp đến trước mặt, đầu óc chợt léo, thừa dịp Chiếu Thanh và mấy người kia đều đặt chú ý lên người Tuân Nghiệp, xoay người bỏ chạy mất.

Tuân Nghiệp đi lên, tay dài duỗi ra, túm người kéo trở về, đối diện với ánh mắt trừng lớn của nàng, nhướng mày: “Chạy gì chứ?”

Hai tay của chàng chống lên cột giường, đánh rớt chùy thủ trong tay nàng, con ngươi đen nhanh chăm chú nhìn nàng: “Hôm nay Khanh Khanh lại chơi trò mới gì rồi…”

“Lần này giả làm thích khách?” chàng cười như không cười: “Chẳng lẽ là vì muốn mạng của vi phu, Hoàng hậu nương nương của trẫm thật là tàn nhẫn quớ!”

Minh Nhiễm: “???”

Nàng mờ mịt mà mở to mắt, “Ngài đang nói cái gì vậy?”

Mỗi chữ nàng đều nghe hiểu, ghép chung một chỗ sao mà ý nghĩa của nó lại không hiểu rõ cho lắm nhỉ?

Thất Thất: “!!!” Ối đệt! Nghĩ ra rồi! Đã quên nói cho người chơi, nam nhân của nàng bị hack rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận