Minh Từ cảm thấy năm nay mình đụng phải sao Thái Tuế rồi, không thì sao những chuyện như thế này cứ đổ lên đầu mình miết.
Từ lần tiến cung đụng phải Lý Nam Nguyệt đúng là đâu đâu cũng thấy chuyện bất bình thường.
Nàng ta bị rống một trận như vậy, tâm trạng buồn bực, ngồi nhìn Trình thị đang ngồi xổm bên cạnh Minh Húc khóc lóc, nắm lấy một nắm cỏ khô trên mặt đất, suýt nữa thì bấm gẫy cả móng tay. May còn Minh Nghiệp an ủi hai câu: “Muội đừng nghĩ nhiều, mẫu thân chỉ nóng nảy nhất thời thôi.”
Minh Từ ừ một tiếng, mắt không thấy tâm không phiền đảo mắt đi, đúng là sốt hết cả ruột.
Trình thị khóc không ngừng, Minh lão phu nhân bị tiếng khóc làm cho tâm phiền ý loạn: “Khóc gì mà khóc? Xui xẻo!” Chỉ có biết khóc không, cả ngày nước mắt chảy mãi không hết, sao không đi Phù Châu trị hán hạn đi.
Trình thị bị bà mắng một cái sợ run hết cả người, lại không dám lên tiếng, bẹp miệng kéo kéo Minh Húc hít thở.
Nhà giam lại an tĩnh lại, Minh lão phu nhân sầu tới mức trán lại thêm mấy nếp nhăn. Nhà dột còn gặp trời mưa, đời này sao khổ quá vậy.
……
Minh Nhiễm nghỉ ngơi một hai ngày thì khá hơn chút, có sức lực hơn. Sau giờ Ngọ nàng đi tới cung của Nguyễn Thục phi.
Nguyễn Thục phi vừa mới uống xong một chén canh an thần, ngồi trên giường nhấm mứt quả. Bạch Lộ châm chút đàn hương, nghiêng người thỉnh an.
Hàn Quý phi cũng ở đây, cười gật gật đầu với Minh Nhiễm.
“Thục phi tỷ tỷ đã khá hơn chưa?” Minh Nhiễm ngồi xuống ghế Bạch Lộ mang tới, nhìn người nằm trên giường hỏi.
Thục phi ném mứt quả trong tay xuống: “Ta có sao đâu, nhưng mà sắc mặt muội còn kém hơn cả ta đấy.”
Minh Nhiễm cười cười, thật ra cũng chỉ có khí sắc của nàng là không tốt lắm thôi, những thứ khác đã không có vấn đề gì rồi.
Hai người các nàng hàn huyên một hồi, Hàn Quý phi liền nhắc tới Nhan Cần Dư: “Là hôm qua bị bắt ở cổng thành, Hình Bộ chủ thẩm, nghe phụ thân ta nói, nàng ta nhận tội, còn rất sảng khoái nữa.”
Nhan Cần Dư bị nhốt trong hình bộ. Cùng ngày hôm đó Hình Bộ thượng thư và mọi người cũng còn chưa ăn trưa đã áp giải tới thẩm ván. Kết quả một loạt đồ vật đoàn người chuẩn bị sẵn lại chả dùng gì, không cần phải thẩm tra, phía trên hỏi gì nàng ta đáp lấy. Đầu tiên là nhận tội liên hợp với Minh Ngạn bắt cóc Nguyễn Thục phi, không hề hoang mang hàm hồ chút nào.
Nàng ta và Minh Ngạn nói là biết nhau ở Tướng Quốc Tự, trong lúc vô tình Minh Ngạn gặp được Nguyên Hi đế, linh hồn nhỏ bé bị câu đi mất, sinh chút tâm tư.
Nhan Cần Dư trù tính mấy năm, chỉ thiếu người vào cung giúp nàng ta kéo Nguyễn Thục phi ra ngoài, lúc đó liếc mắt một cái đã cảm thấy Minh Ngạn không tệ.
Người nhìn có vẻ nhát gan yếu ớt, nghe lời hiểu chuyện nhưng thật ra lại rất cảm tính. Lòng tham không đáy lại ngu xuẩn, rất dễ bị dụ dỗ khống chế.
Minh Ngạn thích Nguyên Hi đế, muốn tiến cung thuận tiện báo thù cho phụ thân, nàng ta thì muốn dẫn Nguyễn Thục phi từ trong thâm cung ra ngoài, hai người ăn nhịp với nhau.
Hạt giống hoa lăng chi là nàng ta đưa cho Minh Ngạn. Hoa lăng chi tuyệt tích từ thời tiên đế, lúc đó tiên đế nhốn nháo ồn ào thỉnh tội ở từ đường Hoàng gia. Đúng lúc Nhan Chính Thanh khá là nổi bật ở Thịnh Châu. Ông ta rất có chí khí, nào chịu khổ cực ở một Thịnh Châu nho nhỏ này. Sau khi nghe nói chuyện này thì cảm thấy đây đúng là một thời cơ tốt. Vì tìm niềm vui cho phía trên mà cả ngày nghịch hạt giống hoa sơn chi, nói là muốn tạo ra cái gì biến biến gây giống.
Quỷ mới biết ông ta đang làm cái gì, dù sao nàng ta cũng không hiểu. Chẳng qua cuối cùng ông ta lại làm ra được thật. Đáng tiếc, dù có vui mừng phấn chấn đến mấy cũng không kịp dâng lên chỗ tiên đế tìm công lao thì đã bị nàng ta dùng một đao gi ết chết. Những thứ tốt mà ông ta làm ra thuộc về nàng ta hết.
Minh Ngạn muốn ám sát Lý Thái hậu, đương nhiên là không thể để nàng ta chết được. Nếu không thì sao mà dụ Nguyễn Thục phi ra ngoài được. Hạt giống hoa lăng chi này, nàng ta đưa cho Minh Ngạn để giữ mạng.
Dù sao thì những chuyện này nàng ta đều nhận hết.
Có điều, với chuyện Minh Ngạn ám hại Minh Nhiễm, nàng ta không nhận. Nàng ta nói là bản thân không thân thiết gì với Minh Tiệp dư, cũng xem như trong bữa tiệc vạn thọ hôm đó nhìn một cái xa xa. Hại người ta làm quái gì. Những chuyện này hoàn toàn là chuyện ngu xuẩn mà Minh Ngạn làm ra, không có liên quan gì tới nàng ta.
Nguyễn Thục phi thở ra một hơi, vài ngày này thực ra nàng ấy không hề phải chịu tội gì nhưng đúng thực là bị dọa sợ: “Bây giờ kết quả thế nào rồi?”
Hàn Quý phi nói: “Người có lẽ không ổn.”
Có lẽ là do đã biết lần này bị bắt không còn gì để nói nữa, nghĩ gì thì nói đó, hoàn toàn không che giấu.
Hàn Quý phi nghĩ tới lời Hàn Thừa tướng truyền lời tới, da gà nổi lên một tầng: “Lý thị thiếp chết thảm của thế tử Cảnh vương kia chính là nàng ta ra tay, còn nói Nhan gia năm đó bị diệt môn cũng là nàng ta làm.”
Nhan gia diệt môn, lúc ấy nàng ta mới bao lớn a!
Nguyễn Thục phi bị lời này làm cho kinh sợ lại không muốn nói thêm câu gì, ba người ngồi tìm đề tài khác nói chuyện phiếm với nhau.
Đợi Minh Nhiễm ra khỏi cung về lại Phù Vân Điện, Trúc Tự đã ngồi bên trong chờ một lát rồi, ăn một chén mơ chua pha đá đường.
“Vẫn là chỗ của nương nương mát mẻ, bên Thái y viện chán chết được.” Chỗ nào cũng là bếp lò nóng nực sắc thuốc, chỉ chút băng kia sao đủ dùng.
Trúc Tự và ca ca nàng ấy cưỡi ngựa không ngừng vó chạy vào kinh, kết quả thủ lĩnh trong cung đã tỉnh lại, không có gì đáng ngại, không còn chuyện của bọn họ nữa. Thế là cứ ở lại, mượn cơ hội này tham khảo y thuật với các thái y trong Thái y viện.
Đúng lúc ca nàng thử thuốc cho mấy lão nhân giải sầu.
Trúc Tự nói xong duỗi tay bắt mạch, Minh Nhiễm cười vươn canh tay ra nói: “Vậy thì ngươi ở lại đây lâu chút, dù sao cũng có chuyện gì đâu. Mặt trời lớn, khó chịu lắm.”
Trúc Tự cười, sau khi bắt mạch xong thì thu tay lại, nói đã không còn gì trở ngại, mấy ngày nữa là khỏe hẳn thôi. Cuối cùng hành lễ cáo từ, nàng ấy là người không chịu ngồi yên, vẫn muốn ra ngoài lượn lờ.
Trúc Tự đi rồi, buổi chiều cũng không có chuyện gì làm, Minh Nhiễm luyện chữ một lát thì ngồi lên giường đọc sách.
Lan Hương với Tây Tử không lười tới mức đường cũng không muốn đi như Minh Nhiễm, sức khỏe tốt hơn nhiều rồi, đúng lúc Uẩn Chỉ làm quản sự ở Phù Vân Điện, các nàng ấy rảnh lại tới tìm tỷ muội chơi chung, mãi tới khi mặt trời lặn mới quay về, cười hì hì, cũng không biết là có chuyện gì vui.
Minh Nhiễm xoay quạt trong tay, hỏi: “Các em nhặt được bạc à?”
Tây Tử, Lan Hương lắc lắc đầu, cười nói: “Bệ hạ qua đây ạ.”
Minh Nhiễm thấy lạ, không phải ngày nào cũng qua đây à, lúc trước có thấy các em ấy vui thế đâu.
Trong lúc nàng suy nghĩ thì mành của đã vé lên, Tuân Nghiệp đi vào, lau tay rửa mặt rồi cùng dùng bữa tối.
Sau khi nghỉ ngơi tiêu thực xong, Minh Nhiễm đi tắm, mặc áo trong trắng như tuyết, khoác thêm một cái áo ngoài đỏ ánh nhũ, tóc dài rối tung lau được một nửa.
Dáng vẻ mộc mạc, tươi mát.
Tuân Nghiệp ném sách trong tay qua một bên, nghiêng mắt nhìn qua, hơi nước mờ mịt bay đi lộ ra đôi mắt long lanh nước, giống như hoa đào được mưa tưới tắm, bớt đi một phần diễm sắc, nhiều hơn một phần mộc mạc.
Tuân Nghiệp xoa xoa đầu nàng, ôm người vào ngực, chống lên thái dương, đôi tay siết chặt hơn chút, rũ mi che lại gợn sóng trong đó.
Minh Nhiễm giương mắt nhìn chàng, dừng một chút, một tay vòng lên cổ, một tay vê giao khâm trước ngực chàng, chủ động hôn lên.
Tuân Nghiệp ôm người hôn hôn một chút rồi dừng, cười nhẹ một tiếng, nhéo nhéo mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Hôm nay ngủ sớm chút, ngày mai sẽ hơi bận.”
Ngày mai?
Minh Nhiễm: “Mấy ngày này Bệ hạ nhiều việc lắm sao?”
Tuân Nghiệp cười nói: “Cũng ổn.”
Hai người nằm trên giường, đắp một lớp chăn mỏng, lại trò chuyện thêm chút rồi mới ngủ.
Buổi sáng Minh Nhiễm bị Tây Tử với Lan Hương đánh thức, bên ngoài trời còn chưa sáng, Tuân Nghiệp cũng đi chưa lâu.
Nàng ôm chăn ngồi trên giường, hai mắt mê mang, nhìn ra bên ngoài rèm châu, trong phòng đầy người, nàng kinh ngạc một chút: “Làm gì vậy?”
Thanh Tùng cười nói: “Nương nương, ngày tháng tốt lành rất nhanh sẽ tới rồi.”
Hôm nay diễn ra nghi thức phong hậu.
Bây giờ Minh Nhiễm mới biết được, không đúng, sao không ái nói cho nàng biết chuyện này, nàng cũng không thấy thánh chỉ mà.
Nàng còn đang không hiểu ra làm sao, Phù Vân Điện đã bận rộn lên.
Nghi thức phong hậu rất phiền hà, mặc quần áo chuẩn bị thôi đã tốn không ít thời gian. đầu óc Minh Nhiễm choáng váng, dứt khoát mặc kệ cung nhân lăn lộn, đứng mơ màng.
Màu sắc của phượng bào cùng với triều phục của Tuân Nghiệp tương đồng, trình tự mặc rất phức tạp, đoan trang không mất đi vẻ hoa lệ.
Đội ngũ đi theo từ Phù Vân Điện ra tới ngoài, tới thềm ngọc trước chính điện, css thể thấy được phượng giá thúy vũ, quạt lông chim, bình phong thanh loan. Hai hàng đại thần mặc quan bào sắc đó đã đứng nghiêm trang từ lâu.
Tuân Nghiệp đứng ở phía trên, trên người mặc huyền y huân thường, phía sau cửa chính điện mở rộng, triều phục uy nghi trang trọng mặc lên người chàng lại nhiều thêm vài phần hương vị quân tử. Minh Nhiễm đứng ở phía dưới, hai người chỉ cách nhau thềm son ngọc bích trước tiền điện.
Đến lúc này nàng vẫn còn đang ngốc lăng, không biết mình nên làm gì, cũng may có lễ quan dẫn lễ toàn bộ quá trình, chỉ cần theo đó mà làm là được.
Mãi tới khi đọc xong chiếu thư, vào chính điện nhận ba quỳ chín lạy xong, Tuân Nghiệp mới chậm rãi bước xuống, nắm lấy tay nàng cũng bước lên trên, nàng nghe thấy tiếng tung hô bên dưới, lúc này mới hoảng hốt phản ứng lại.
Cái gọi là phong hậu, cũng chính là làm một nghi thức chiêu cáo thiên hạ.
Minh Nhiễm không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy mệt muốn nằm nhoài. Từ sáng sớm đã bắt lăn lộn, từ Phù Vân Điện đi tới chính điện, lại đi tới Pháp Hoa điện- từ đường Hoàng gia, rồi lại quay về, một ngày cứ thế qua đi.
Tuân Nghiệp tới Phù Vân Điện, sau khi rửa mặt xong đi vào, xuyên qua màn châu nhìn thấy nàng nằm vật trên giường, nửa nằm nửa bò, tay gối lên đầu, tiểu hồ ly ghé bên cạnh nàng, xõa đuôi hồ ly lắc qua lắc lại.
Một người một hồ ly đều là dáng vẻ hết hơi, giống như cá nhỏ nhảy khỏi hồ nước, ủ rũ không có tinh thần.
Nhìn thấy chàng tới cùng nhau đảo mắt.
Tuân Nghiệp có chút bất đắc dĩ.
Chàng phất phất tay, bảo cung nhân hầu hạ trong phòng đều lui hết xuống, cởi áo choàng treo lên giá, đứng sát mép giường khom lưng xuống nhìn nàng, thấp giọng cười: “Sao Hoàng hậu nương nương có vẻ không vui vẻ lắm nhỉ?”
Tóc dài của chàng rũ xuống vương trên cần cổ, ngứa ngứa, Minh Nhiễm dịch đầu ra, ngồi dậy, xoa xoa đầu, lắc lắc đầu đáp: “Không có mà.”
Tuân Nghiệp cười không nói, ngồi xuống giường, Minh Nhiễm thấy chàng không nói gì tưởng đâu chàng không tin.
Nàng kéo người lại, buông mành xuống, tới gần hơn chút, hai tay ôm lấy mặt chàng, cong cong mắt: “Rõ ràng ta rất vui.”
Chàng lo lắng chuẩn bị nhiều như vậy, đương nhiên là vui vẻ rồi, chẳng qua vì nàng lười quen rồi, không thích phiền phức nhưng điều này cũng không gây trở ngại gì.
Nàng mổ nhẹ lên môi Tuân Nghiệp, ỷ vào vai chàng, mềm giọng gọi: “Phu quân…..”
Động tác của Tuân Nghiệp khựng lại, chợt ôm siết người vào trong ngực híp híp mắt: “Gọi lại lần nữa.”
Nàng nghiêng đầu gọi lại lần nữa, giọng nói ra khỏi miệng, uyển chuyển du dương.
Xưng hô này thật êm tai, ý cười trên mặt chàng càng sâu hơn chút, đuổi tiểu hồ ly vướng víu đi, mím môi cươi nói: “Hoàng hậu nương nương, nàng và ta phu thê động phòng hoa chúc, sao có thể chỉ có một tiếng gọi phu quân là xong được chứ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...