Mỹ nhân nhập vai

Còn không thảm à…..

Lý Nam Nguyệt đi rồi lại tới thêm một Nhan Cần Dư, nói là tai họa bất ngờ trên trời giáng xuống cũng không ngoa.

Nhan Cần Dư chính là một kẻ điên, đầu óc có bệnh lại còn thông minh, ai cũng không biết được giây tiếp theo nàng ta sẽ làm gì, không giống như Lý Nam Nguyệt, d@m đãng thì d@m đãng thôi, hành động ít nhiều gì cũng đi theo đường lối.

Lúc này chỉ làm gì đó không tốt thôi thì cái cổ sẽ răng rắc ngay.

Thất Thất rất chân thành mà đồng tình với Minh Từ trong một cái chớp mắt.

Biết được tung tích của Nhan Cần Dư rồi, Minh Nhiễm lại không biết phải báo cho Tuân Nghiệp như thế nào. Nàng hôn mê nằm trên giường một ngày, cho dù có thế nào thì cũng không biết được những chuyện này mới phải.

Minh Nhiễm do dự trong chớp mắt, không nói gì, suy nghĩ xem có lên giống như lúc trước trộm viết lên giấy đưa cho Thanh Tùng lén ra cung báo cho huyện úy không.

Đám người Ánh Phong cùng nhau lui ra ngoài, bọn họ vốn là những người hành động trong bóng tối, chuyện của ngày hôm nay quá khẩn cấp nên mới có thể hiện thân hành sự. Nguyễn Thục phi đã được cứu về, Minh Tiệp dư cũng bình yên vô sự, những chuyện còn lại đương nhiên là chuyển giao cho Hình Bộ Đại lý tự xử lý rồi.

Thập Ngũ, Thập Lục trở lại ám vệ doanh lãnh phạt, Ánh Phong thì đi xử lý miệng vết thương, biến mất trong màn đêm.

Có lẽ là vì ngày hôm nay hôn mê quá lâu, Minh Nhiễm không hề buồn ngủ, Tuân Nghiệp lại muốn nghỉ ngơi.

Ánh nến trong phòng còn chưa tắt hẳn, còn lại một chút le lói, nhảy nhót có chút lóa mắt.

Nàng nằm một lát nhịn không được lại đứng dậy, chống đầu nhìn chàng ngây ngẩn đầu óc. Ánh nến vừa tắt, trong mắt chỉ còn sót lại chút ánh sáng, cuối cùng trước khi tàn ảnh biến mất, nàng cúi người, hôn hôn lên môi chàng.

Nhẹ nhàng mềm mại, còn có chút hơi ấm. Khóe môi Tuân Nghiệp khẽ nhếch, không phát ra tiếng.

Minh Nhiễm giơ tay vòng lên eo chàng, ôm nửa người, siết rất chặt.

Tuy nàng nhắm hai mắt lại nhưng không có ngủ, mãi tới gần giờ Sửu mới thiu thiu.

Tuân Nghiệp phải thượng triều, sáng sớm đã tỉnh lại, mặc quần áo rửa mặt rồi ăn sáng đơn giản một chút, vào lúc sắc trời còn chưa sáng rõ đã đi về phía chính điện.


Chuyện hôm qua tất cả người trong phủ của Minh Thượng thư bị dẫn đi ai ai cũng biết hết. Lúc thượng triều không thấy bóng dáng của Minh Thượng thư đâu thì suy đoán ngay.

Tối hôm qua đã lập án truy nã Nhan Cần Dư, trong đó có một loạt chuyện liên quan tới Minh Ngạn, Hình Bộ thượng thư nói một thôi một hồi, mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra. Thì ra là có liên quan tới chuyện Nguyễn Thục phi và Minh Tiệp dư.

Hàn Thừa tướng có con gái ở trong cung nên cũng biết rõ ràng hơn chút. Những chuyện liên quan tới phi tần hậu cung đương nhiên là rất cẩn thân, luôn phải để lên hàng đầu.

Lúc soạn thảo chiếu thư phong hậu ngày đó, hai người bọn họ cũng ở trong Tử Thần Điện, phỏng chừng chỉ một vài ngày tới thôi.

Hành thích Hoàng hậu và hành thích phi tần, hai chuyện này khác xa nhau lắm đấy.

Dù sao Minh Thượng thư cũng là đại thần có địa vị cao, lại biết cách làm người, cũng có không ít đại thần có quan hệ tốt. Tuân Nghiệp ngồi phía trên không lâu thì đã có người nhắc tới chuyện này.

“Bệ hạ, chuyện của Minh Thượng thư, thần khẩn cầu người xử lý nhẹ nhàng.”

Chư vị đại nhân đều biết ai làm con chim đầu đàn này, ngẩng đầu nhìn về phía kia, người mặc bộ quan bào sắc hồng, dung mạo đoan chính, đúng là Tả Đô Ngự Sử Chúc Hủ.

Chúc-Minh hai nhà đều là thế giao, người đồng lứa còn từng định ra hôn sự, thật không khéo, đối tượng kia chính là Minh Tiệp dư trong cung đấy.

Tuân Nghiệp lạnh nhạt liếc nhìn y một cái: “Ngươi nói xem như thế nào là xử lý nhẹ nhàng.”

Chúc Hủ thoáng do dự: “Minh gia đại phòng và nhị phòng sớm đã phân gia, chuyện của Minh Ngạn làm ra, vi thần tin tưởng không liên quan gì tới Minh Thượng thư. Hơn nữa Tiệp dư là con gái ruột của Minh Thượng thư, hổ dữ không ăn thịt con, cho dù có nhẫn tâm hơn nữa thì cũng không cùng một giuộc với Nhan thị được. Xin Bệ hạ minh xét.”

Chúc Hủ nói cũng không sai, đúng là việc này không liên quan gì tới vợ chồng Minh Thượng thư. Bọn họ hoàn toàn bị Minh Ngạn dính líu vào, chịu tai bay vạ gió.

Tuân Nghiệp không bày tỏ ý kiến, Hình Bộ thượng thư vốn không hòa hảo gì với Minh Thượng thư đi ra.

“Việc này lại không đúng, vi thần nghe được lúc trước Thái hậu không hề triệu Tứ cô nương tiến cung, là Minh Thượng thư gắng sức đề cử cố ý đưa vào cung, sợ là cũng không phải có lòng tốt gì? Chúc đại nhân nói câu sau còn buồn cười hơn, ai biết được tình huống bên trong gia đình Minh Thượng thư kia là thế nào chứ.”

Người bên ngoài chỉ biết Minh nhị là con cưng trong lòng Minh gia, ai biết được Minh tam là ai, càng không nói đến chuyện vì con gái thứ hai mà đưa con gái thứ ba đã đính hôn rồi tiến cung, hừ, còn con gái ruột cơ đấy, chả khác gì đứa con nhặt về.

Nghĩ như vậy, Hình bộ thượng thư nắm triều hốt, nghiêng nghiêng mắt, ông ta cắn chặt mấy chứ “gắng sức đề cử”, “cố ý” làm người khác dễ dàng hiểu được trọng điểm.


Lời vừa dứt, trong điện vang lên tiếng xì xào, Chúc Hủ nhíu mày: “Đại nhân, không thể nói như vậy…..”

Hình Bộ thượng thư hừ lạnh một tiếng, hai người tôi một câu, anh một câu cãi nhau ngay tại chỗ.

Cảnh tượng như này thường diễn ra, Tuân Nghiệp ngồi phía trên lẳng lặng nhìn, đến cuối cùng hai người cãi nhau mệt mới muốn chàng lên tiếng, lúc đó mới chậm rãi nói: “Việc này giao toàn quyền cho Hình Bộ xử trí, không cần nhiều lời.”

Hình Bộ thượng thư vui vẻ ra mặt, liên thanh nói vâng.

Mà trong lòng Chúc Hủ lộp bộp một cái. Thánh Thượng tự mình xứ lý tới chuyện trong cung của Minh Tiệp dư, sắp tới là lúc phong hậu. Mẫu tộc của Hoàng hậu chắc chắn là phải cao cao, nhiều nhất thì tạm thời cách chức qua nửa tháng lại quay về thôi.

Nhưng giao cho Hình Bộ, tám chín phần mười sẽ vì Minh Ngạn hành thích Hoàng hậu, ám hại Thục phi mà bị liên đới tới. Ví trí Lễ Bộ thượng thư của Minh bá bá sợ là không còn nữa.

Chúc Hủ đoán không hề sai chút nào, không bao lâu bên Hình Bồ trình sổ con, bô bô nói một đống lớn.

Tuân Nghiệp nhìn hai lần ở Tử Thần Điện, đề bút chuẩn tấu, thuận tiện kêu người bên Hàm Lâm viện tới soạn thảo chiếu thư nhậm chức thượng thư.

Minh Húc làm việc ở Lễ Bộ nhiều năm, không công không tội, nịnh hót lại giỏi lắm, cũng nên đuổi cổ đi, đồi người có bản lĩnh làm.

Minh Thượng thư bị giáng nhiều cấp, chức cũng bãi bỏ, làm một tán quan hư danh.

Dùng mười mấy năm mới có thể bò lên vị trí này, rớt đài cũng chỉ trong một ngày, vội vàng hấp tấp, đến tuổi trung niên cũng chẳng còn gì.

Lúc tiếp chỉ ở trong tù, Minh Thượng thư đầu váng mắt hoa, bị xem thường một cái thì hôn mê ngay, Trình thị sợ tới mức nước mắt rơi nhanh.

……

Lúc Minh Nhiễm nhận được tin tức này còn nghĩ là mình nghe nhầm: “Sao lại nghiêm trọng như vậy?”

Uẩn Tú lắc lắc đầu: “Chuyện trên triều sao mà nói chuẩn được ạ.”


Minh Nhiễm gật gật đầu, vân vê trang sách lật lật, Uẩn Tú thấy nàng không có hứng thú với việc này thì không nói thêm nữa.

Minh Nhiễm buông sách nghiêng người nằm, nghe Thất Thất kể chuyện Nhan Cần Dư bị bắt ngoài cửa thành từ đầu tới cuối.

Lại nói tới Minh Từ bị Nhan Cần Dư bắt cóc từ tối qua, nàng ta còn tiện tay cho Minh Từ uống thuốc, một hai phải đưa Minh Từ ra khỏi thành. Trong lòng Minh Từ khổ không chịu nổi nhưng cũng biết thuốc này chỉ để nàng ta ngủ nên cũng uống luôn.

Minh Từ phân phó thị nữ chuẩn bị xe ngựa, thị nữ phụng chỉ lão phu nhân giám thị nàng ta trong am Thanh Thủy, sao mà chịu làm theo, sau đó lại phải lăn lộn một trận, tới rạng sáng mới gom đủ đồ ra khỏi thành.

Đợi tới lúc sắc trời tờ mờ tối, Minh Từ đổi sang bộ xiêm y sạch sẽ, Nhan Cần Dư đổi sang trang phục của thị nữ, lại dịch dung, hai người ngồi lên xe ngựa đi về phía cửa thành.

Nhan Cần Dư còn cố tình đổi cách ăn mặc, khác hẳn lúc bình thường, lại có đại tiểu thư Minh Từ ở đây, ra khỏi thành vốn không có vấn đề gì.

Nhưng quan trọng là, người nhà Minh gia bị nhốt trong thiên lao còn chưa có ra đó.

Minh Từ ở trong am Thanh Thủy nào biết được những chuyện này. Tuyết Ổ bị bắt, lúc đó Nhan Cần Dư vẫn luôn ở cạnh Nguyễn Thục phi nên đương nhiên không biết nốt.

Kinh đô giới nghiêm, tuần tra thủ thành thêm không ít, cửa thành còn có người chuyên lục soát vì để bắt Nhan Cần Dư. Kinh Triệu Doãn còn cố ý lôi thế tử Thanh Bình Hầu phủ ra, để y ngồi đó nhìn chằm chằm, lập công chuộc tội.

Xe ngựa khắc ký hiệu của phủ Thượng thư đi qua đường phố, chậm rãi dừng lại.

Dọc theo đường đi Minh Từ đều nắm chặt tay, lòng bàn tay thấm ra mồ hôi, nàng ta đang trong cảnh không trâu bắt chó đi cày, cơ mà cũng hết cách rồi.

Thủ vệ cửa thành nhìn chằm chằm xe ngựa một lúc lâu, ký hiệu trên xe kia sao lại quen thế nhỉ, nhưng mà trong thoáng chốc lại nghĩ không ra.

Thủ vệ bên ngoài mãi không tiến lại đây, dưới sự sai bảo của Nhan Cần Dư, Minh Từ chỉ có thể căng da đầu xốc mành cửa lên, cố gắng nặn ra một nụ cười dịu dàng, thoải mái hào phóng nói: “Ta phải ra khỏi thành bàn chút chuyện, chặn xe lại làm gì thế?”

Dân phong Đại Diễn cởi mở, tài học nhan sắc của Minh Từ lại thượng thừa, rất nổi danh ở kinh đô, hiếm có ai mà không biết nàng ta. Hơn nữa thôn trang ngoài thành nhiều, các công tử tiểu thư thường thích ra ngoài đó mở tiệc vui chơi, nhón thủ vệ thành ít nhiều đều có chút quen mặt.

Nàng ta không lộ mặt còn tốt, nàng ta vừa lộ mặt, thủ vệ bừng tỉnh nhận ra: “Là Minh nhị tiểu thư!”

Hắn nói mà, thảo nào ký hiệu trên xe ngựa kia lại quen như vậy, còn không phải là của phủ Minh Thượng thư à.

Minh Từ thấy người nhận ra nàng ta, trong lòng cũng trấn định hơn, gật gật đầu cười nói: “Ta đang gấp, các người cho ta qua đi.”

Thủ vệ nhìn nàng ta đầy kỳ lạ, sau đó dưới sự kinh ngạc của Minh Từ giơ trường mâu lên: “Nhanh, nhanh bắt người lại!”

Tất cả Minh gia đều bị bắt nhốt vào thiên lao, đây rõ ràng là cá lọt lưới, còn công khai rêu rao đi khắp nơi như vậy, quá mức kiêu ngạo rồi! Khinh thường bọn họ ngu xuẩn hả?


Lúc Minh Từ bị người áp giải vẫn còn ngơ ngác, Nhan Cần Dư cũng sửng sốt một chút, nghĩ là mình bị phát hiện rồi, đạp một tên thủ vệ, cầm kiếm xông lên đánh nhau với người ta.

Thủ vệ đen mặt, được đó, thế mà còn dám động thủ, vung tay hô lên: “Bắt lấy, bắt lấy.”

Mà lúc này thế tử Thanh Bình Hầu phủ đang ngồi xổm trong góc kích động hẳn lên. Nhan Cần Dư có hóa thành tro y cũng nhận ra được, đừng nói hôm nay chỉ có hóa trang, hắn nhảy lên chỉ vào người đánh nhau hét lớn: “Nhan thị!Nhan thị!”

Thủ vệ: “???”

Một lời của thế tử Thanh Bình Hầu phủ như sấm sét rung trời, cửa thành lại vô cũng hỗn loạn.

Nhan Cần Dư biết dùng thuốc dùng độc, phối hợp với kiếm thuật, trong phút chốc không ai dám tới gần.

Chiếu Thanh phục mệnh chạy tới Vạn Trúc sơn trang tìm huynh muội Chúc gia, suốt đêm lên đường, đổi mấy con ngựa cuối cùng cũng kịp quay về, vừa đến cửa thành thì gặp tình huống như vậy.

Trúc Tự liếc một cái ngay lập tức nhận ra người đã hủy hoại đi ca ca ruột của nàng ấy, lấy một bao thuốc ở bên hông rắc về phía Nhan Cần Dư, cửa thành đổ một mảng lớn.

Nhan Cần Dư và Minh Từ cùng bị bắt.

Nhan Cần Dư bị áp giải tới Hình Bộ, còn Minh Từ thì bị đưa tới chỗ bọn Trình thị.

Nhìn nhà lao đầy người, nàng ta mê man: “Phụ thân? Mẫu thân?”

Mọi người nhìn đến nàng ta cũng kinh ngạc một chút, nếu không phải đột nhiên nàng ta xuất hiện, mọi người cũng quên mất rồi.

Bởi vì chuyện của Minh Ngạn mà mọi người đều lo lắng sốt ruột, liếc mấy lần cũng không ai quan tâm đ ến nàng ta nữa, chỉ có Minh Nghiệp hỏi: “Không phải muội ở trong am Thanh Thủy à? Là bọn họ cố ý tới bắt muội?”

Minh Từ nhớ tới chuyện ở cửa thành thì ngực liền đau, hàm hồ nói hai câu, một người co rúc trong góc nửa ngày.

Đợi cảm xúc được điều hòa xong nàng ta mới hỏi Minh Nghiệp rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Minh Nghiệp thở dài, kể lại hết những chuyện mình biết.

Cũng chính lúc này, bên ngoài truyền tới thánh chỉ Minh Thượng thư bị giáng chức.

Minh Thượng thư tức đến hôn mê, Trình thị nước mắt rơi như mưa, bà ta nhớ tới giấc mộng Bồ Tát báo cho sau khi Minh Nghiệp phải chịu trượng, đẩy Minh Từ ra, tức khóc lên: “Đều tại ngươi cả!”

Minh Từ: “…..” Liên quan quái gì tới ta!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui