Mỹ nhân nhập vai

Lý Nam Nguyệt chết như vậy có chút nằm ngoài dự đoán, chàng còn nghĩ là nàng ta với cháu trai mình còn dây dưa lâu lâu nữa chứ nhỉ.

Tuân Nghiệp đi ra ngoài, chống lan can hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Vương công công nhăn mặt: “Là bên huyện nha nhận được tin tức đi tới ngoại ô tìm người, nghe nói lúc tìm thấy thì đã tắt thở rồi, chết rất thảm, nhìn ghê người lắm ạ. Cũng không biết là ai làm, bên phía Kinh Triệu Phủ đã tiếp nhận rồi.”

Tuân Nghiệp quay đầu đi, lạnh nhạt hỏi: “Những người đi theo bên cạnh Lý thị đâu?”

Vương Hiền Hải biết chàng đang nói tới những người theo giám sát Lý thị kia: “Nàng ta trộm trốn ra khỏi phủ. Sau khi gặp mặt với Minh đại công tử thì tới tiệm quần áo. Ở chỗ đó không tiện đi vào nên bị mất dấu.”

“Có chút kỳ lạ.” Bởi vì Lý Nam Nguyệt có hơi lạ lùng, sau khi chàng từ Tướng Quốc Tự gặp Pháp An đại sư quay về đã để cho người khác theo dõi riêng nàng ta. Ngoài lần vào cung đó, Lý Nam Nguyệt không thể nào ra khỏi cửa Cảnh Vương phủ được, sao lại chọc phải kẻ thù hung tàn nào được?

Tuân Nghiệp dõi theo hành lang gấp khúc, đài xanh nước biếc, đầu ngón tay gõ gõ nhẹ lên thành lan can: “Bảo những người vốn theo dõi Lý thị cũng ngầm điều tra đi.”

Vương công công đáp vâng, chân tay nhanh nhẹn đi xuống lầu.

Tuân Nghiệp tiện tay rút một quyển sách trên án, giết thời gian.

Minh Nhiễm cũng ngủ không bao lâu, đợi nàng tỉnh lại cuốn sách trong tay Tuân Nghiệp mới chỉ xem được một nửa.

Nàng xoa xoa mắt, ngồi dậy, mắt lờ đờ ngơ ngẩn một lúc, thò tay kéo tay áo người bên cạnh, chậm như rùa bò dịch dịch qua, người như hết hơi dựa lên vai chàng.

Tuân Nghiệp không nhìn tới nàng, buông sách xuống, cõng người lên, chậm rãi đi xuống dưới, thở dài: “Lười đến mức không có giới hạn rồi.”

Minh Nhiễm ngáp một cái, trước mắt là sương mù mênh mang, cũng không nghe rõ chàng đang nói gì, thấy chàng nghiêng mặt thì thò qua hôn hôn lên mặt chàng. Tuân Nghiệp cười cười, vẻ mặt càng dịu dàng hơn.

Ra khỏi đình hóng gió, lần bước theo tường viện Mai Uyển, sắc trời cũng dần tối, chẳng mấy tí mà đã không thấy ánh mặt trời đâu nữa.

Người đứng sau tàng cây cúi người nhặt lá rơi trên đất lên vân vê, lẳng lặng liếc nhìn qua bên này một cái, cằm bạnh ra rồi lại quay đầu nhìn về phía bên kia, đúng lúc có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Nguyễn Thục phi ở cuối đường.

Minh Ngạn đứng dựa lưng vào câu, một hồi lâu mới chậm rãi đi về phía nhà ấm trồng hoa.

……

Tối nay gió lớn, không nóng lắm, sau khi Minh Nhiễm tắm rửa trở về thì nằm trên giường không muốn động đậy chút nào, đôi mắt xoay tới xoay lui vẫn còn lưu lại nét mê hoặc mới rồi.

Tuân Nghiệp nghiêng người lại, thay nàng ấy vuốt lại vạt áo, ôm người lại gần thêm chút, thấy nàng không có vẻ buồn ngủ mới rì rầm tám chuyện.


Hai người nói một hồi thì nói tới Lý Nam Nguyệt.

Minh Nhiễm nghe thế thì ngây người một chút, môi đỏ khẽ nhếch, giọng nói khàn khàn, “Chết, chết rồi?”

Tuân Nghiệp ừ nhẹ một tiếng, nhẹ nắm tay nàng, “Đúng thế, phía bên huyện úy tìm được người, bên phía Cảnh Vương phủ đã đón người về.”

Minh Nhiễm kinh ngạc nhổm hẳn đầu lên, mày nhăn lại. Không đúng, cứ thế chết à? Cứ nghĩ là nàng ta phải có thủ đoạn giữ mạng gì mới phải chứ.

Đúng thế, Lý Nam Nguyệt chết rồi.

Đừng nói Minh Nhiễm không nghĩ tới, tới bản thân nàng ta cũng chưa từng nghĩ tới….

Nữ nhân ăn mặc như quạ đen kia, trình độ hung ác vượt xa tưởng tượng của nàng ta nhiều.

Lúc đó nàng ta cố tình làm mình choáng váng, muốn đi vào mộng của người nào đó để cầu cứu, mộng còn chưa vào tới thì bị nàng kia đâm một nhát thật sâu vào tay, đau tới mức tỉnh lại, sau đó trơ mắt nhìn nàng kia đâm chết bản thân.

Nàng kia còn cố tình tra tấn, không thèm dứt khoát, cái loại cảm giác này đúng là….

Lý Nam Nguyệt ngơ ngác co rúc vào trong góc, hệ thống 174 suy yếu mà cũng tức tới giậm chân, “Đã bảo ngươi ngoan ngoãn làm nhiệm vụ đừng có mà nghịch loạn, đừng chơi chiêu! Sớm bảo với ngươi thế giới trừng phạt này có rất nhiều yếu tố không ổn định, óc ngươi không lớn nổi hả?”

“Còn liên lụy tới ta cũng phải tiến vào thế giới kh ủng bố vô hạn với ngươi nữa, cái đồ ký chủ ph óng đãng nhà ngươi!”

“Thế giới trừng phạt thất bại, tiến vào thế giới kh ủng bố vô hạn, ký chủ. Tự ngươi giải quyết cho tốt đi.”. ngôn tình tổng tài

Lý Nam Nguyệt mở mắt ra lần nữa, kh0ái cảm vọt tới. Cơ thể vô thức run rẩy, nhịn không được th ở dốc r3n rỉ. Nàng ta còn đắm chìm trong bóng ma hung tàn của nữ nhân quạ đen kia, mờ mịt ngẩng đầu thì thấy một quái vật thịt nát bươm đang ghé trên người nàng ta. Hốc mắt nó trống không, còn đang duỗi tay máu xoa xoa bả vai nàng ta.

“A!!!”

Hệ thống 174 dùng một chân đá quái vật văng ra, cả giận: “Ngươi đồ đần này, còn không chạy nhanh đi!”

Lý Nam Nguyệt té ngã lộn nhào: “Ý gì đây?”

174 lạnh nhạt: “Không phải ngươi thích phóng túng sao, ở đây tất cả giống đực đều kh ủng bố y như quái vật vừa rồi. Mục tiêu đều là chơi ngươi. Thời gian ngươi ở thế giới kh ủng bố hẳn 10 năm, đủ dài nhé. Có thể cho ngươi chơi tận hứng, muốn mấy lần thì mấy lần, muốn chơi không?”

Lý Nam Nguyệt nhanh chóng ngoảnh đầu nhìn thoáng phía sau, bị một con quái vật toàn thân chảy mủ dọa cho khóc thét thảm thiết: “Không đâu, không đâu, thật không được đâu, ta thề đấy!”


……

Lý Nam Nguyệt gian khổ cầu sinh ở thế giới kh ủng bố thế nào không liên quan gì tới bên này. Mà Minh Nhiễm biết nàng ta đã chết rồi thì hỏi Thất Thất Thanh Bình Hầu phu nhân như thế nào rồi.

Thất Thất chọc chọc tay: “Sau khi Lý Nam Nguyệt chết rồi, Thanh Bình Hầu phu nhân về lại phủ. Dường như người không có sao, chỉ là tinh thần thì không bình thường lắm, dường như hai người mặc đồ đen kia cố tình dọa bà ta.”

Minh Nhiễm hỏi: “Ngươi biết hai người đó là ai không?”

Thất Thất lắc lắc đầu: “Thất Thất không biết, trong tình huống không phải đối tượng của nhân vật diễn mà đi truy lùng người khác thì là xâm phạm quyền riêng tư, nghiêm trọng chút thì xem như kẻ tình nghi. Đây là hành vi trái pháp luật nha người chơi.”

“Mấy người đó giết người rồi, truy lùng một chút thì có sao đâu?”

“Nói cũng phải, chẳng qua phải báo cáo xin phép với phía trên một tiếng, chờ phê duyệt xong mới làm được.” Nói xong nhóc con offline, đi làm biểu.

Tuân Nghiệp gõ nhẹ trán nàng, “Nghĩ gì mà chuyên chú quá vậy?”

Minh Nhiễm nhéo nhéo góc áo chàng, lắc lắc đầu, Tuân Nghiệp nói: “Nên ngủ thôi, không thì ngày mai nàng lại dậy không nổi.”

Minh Nhiễm đáp một tiếng, nhắm mắt lại.

……

Hai ngày này bên Kinh Triệu Phủ điều tra cái chết của Lý Nam Nguyệt đều không có tiến triển gì. Minh Nhiễm bớt chút tâm lực chú ý tới, đi tìm hiểu thì thấy đình trệ không có gì mới thì không bảo Thanh Tùng tìm hiểu nữa, chỉ đành chờ chỗ Thất Thất được phê duyệt thôi.

Tình huống về trạng thái tinh thần của Thanh Bình Hầu phu nhân có chút vấn đề, đã dọn tới thiện phòng của Tướng Quốc Tự tĩnh tu, trong thời gian không khỏe ngay được. Nhân vật lần này tạm thời bị hệ thống thu lại, nói là sau này tính tiếp.

Trong lúc rảnh rỗi này Minh Nhiễm cũng không chọn thẻ khác, lúc nhàm chán thì đọc chút sách, ngủ một lát.

Mặt trời trên cao chói chang, nắng tới mức bỏng rát, nàng bước ra ngạch cửa dưới mái hiên được hai bước thì rụt chân về, yên lặng quay về phòng, tới thư phòng tìm một quyển sách, ngồi xuống ghế dựa cạnh cửa sổ.

Tây Tử vội vàng đẩy cửa đi vào, nàng đang xem tới mức ngủ gà ngủ gật, rèm châu nhẹ đung đưa, ngước đôi mắt nhập nhèm lên, im lặng dò hỏi.

Thời tiết nóng, nàng ấy đi lại nhanh, trên trán lấm tấm mô hôi mỏng, nói nhanh: “Tiệp dư, không thấy Thục phi nương nương đâu cả!”


Có lẽ là do gấp gáp, nàng ấy nói không rõ ràng, Minh Nhiễm hỏi lại lần nữa: “Là sao? Nói cẩn thận chút xem nào.”

Tây Tử sắp xếp lại câu chữ: “Thục phi nương nương mất tích rồi, Bạch Lộ nói không tìm thấy người đâu.”

Trong cung yên ả, lúc bình thường đi ra ngoài cũng không dẫn theo được mấy người. Hiền phi mời Thục phi cùng tới vẽ tranh, chỉ dẫn theo Bạch Lộ. Trên đường Bạch Lộ đi lấy chút đồ, chưa được mấy tí đi qua thì không thấy người đâu.

Sau khi nghe xong thì Minh Nhiễm ngồi ngay ngắn lại, nhíu mày hỏi: “Chỗ Quý phi nương nương nói sao?”

Tây Tử đáp: “Cử không ít người đi tìm rồi nhưng vẫn không có tin tức, đã bẩm báo cho Bệ hạ rồi ạ.”

Sao đột nhiên lại không tìm thấy người được? Không phải là xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?

Thất Thất offline, cũng không có cách hỏi nó được. Minh Nhiễm đi ra ngoài, Tây Tử cầm dù đuổi theo, nàng nhận lấy, cũng không chờ chuẩn bị kiệu liễn, bước nhanh về phía cung của Hàn Quý phi.

Mấy người Hiền phi đều ở đó. Cung nhân hầu hạ trong điện đều đi ra ngoài tìm người rồi, chỉ còn Dâm Bụt và Hồng Dược ở lại.

Minh Nhiễm mới vừa ngồi xuống, Hàn Quý phi day day huyệt thái dương: “Ta cứ cảm thấy không yên lòng, muội ấy cũng không phải người không biết chừng mực, sợ xảy ra chuyện gì mất.”

Mọi người không nói, ngồi chờ nửa ngày, các cung nhân lục tục trở về, Nguyễn Thục phi vẫn không có tin tức, tám chín phần mười là người không còn trong cung nữa.

Minh Nhiễm đi theo Đức phi ra khỏi tẩm cung của Quý phi, nghe tiếng thở dài bên tai, chân đá đá hòn đá nhỏ.

“Năm nay xảy ra hết chuyện này tới chuyện nọ, đúng là thời buổi rối ren.” Từ Lý Thái hậu đến Lý Mỹ nhân rồi đến Cảnh Vương. Lại nghĩ tới Nguyễn Thục phi là làm người cảm thấy không thoải mái gì.

Đức phi nói hãy còn nhỏ, Minh Nhiễm rũ mi nhìn lá rớt từ trên cây xuống, lông mi run rẩy, đột nhiên nhớ tới ngày ấy Hàn Quý phi và Nguyễn Thục phi vừa ăn nho vừa nói tới chuyện gì, nàng dừng chân một chút, nói với Đức phi: “Tỷ nói xem có khi nào là Nhan thị….”

Trong quá khứ Nhan thị cứ nhằm vào nàng ấy, Thục phi ở trong cung bốn năm đều yên ổn, mới mấy ngày trước gặp phải Nhan Cần Dư thì lại xảy ra việc này…..

Đức phi kinh ngạc: “Không thể nào, sao nàng ta có thể duỗi tay vào tận trong cung được? Bên phía Bệ hạ đã sai người đi tra xét rồi, chúng ta cũng không giúp được gì, muội đừng nghĩ miên man.”

Sau khi tách khỏi Đức phi, Minh Nhiễm về lại Tử Thần Điện ngay. Tuân Nghiệp vừa mới gặp Kinh Triệu Doãn và Hữu Phù Phóng dặn dò chuyện tìm người xong.

Hai người tới tây điện dùng cơm trưa. Sau khi ăn xong Minh Nhiễm lại nói tới chuyện Nhan Cần Dư. Tuân Nghiệp nhận lấy khăn từ Uẩn Tú, lau khô nước trên tay, híp mắt, gọi Ánh Phong tiến vào: “Đi điều tra rõ thế tử phu nhân Thanh Bình Hầu phủ.”

Minh Nhiễm uống một ngụm nước ấm, thấy chàng gọi thẳng Sóc Phương đi vào bảo tra xét thì có chút kinh ngạc.

Tuân Nghiệp vén vén áo ngồi lên giường nhỏ: “Sao lại có vẻ mặt này?”

Minh Nhiễm trả lời: “Thực ra Đức phi nương nương nói cũng đúng, nàng ta còn không tới mức duỗi tay vào tận trong cung chứ.”

Tuân Nghiệp đưa khăn lụa cho nàng, gấp ngón trỏ đè nàng búi tóc hơi tán loạn cho nàng, lắc lắc đầu bật cười: “Nhiễm khanh, trên đời này không gì là không thể.”


Đương nhiên là nội cung thủ vệ nghiêm ngặt nhưng thế thì đã sao. Chỉ cần là người đều sẽ có nhược điểm. Đánh vỡ phòng tuyến đào một chỗ hổng, trước giờ cũng không phải là việc gì khó.

Những năm làm Thái Tử, chính chàng cũng từng làm không ít chuyện như vậy, phá đổ hết những người bên cạnh phụ hoàng không chừa lại một ai.

Chàng có thể làm, những người khác sao lại không thể?

Minh Nhiễm nhìn chàng, không nói nữa.

Sau giờ nghỉ trưa Tuân Nghiệp còn chính sự phải làm, nàng về Phù Vân Điện, lúc đi ngang qua đình hóng gió thì lên đó ngồi với Tây Tử và Lan Hương một lát.

Hôm nay mặt trời chói chang gay gắt, vạn dặm không mây, từng đợt gió nhẹ nhàng lướt qua, hơi nóng bốc lên.

Minh Nhiễm dựa trên ghế nằm, nhìn đình đài lầu các mờ ảo ngoài bức rèm che, suy nghĩ tới chuyện của Thục phi.

Ngày hè nắng chói chang rất dễ ngủ, lại đúng lúc có hương thoảng qua, làm cho người ta càng mơ màng hơn. Nàng dựa một lát không ngờ lại ngủ mất, thêm cả Tây Tử và Lan Hương cũng cùng ngã xuống đất.

Minh Ngạn bước ra từ bên dưới, nhìn gói thuốc trong tay.

Vốn dĩ nàng ta nghĩ cùng đưa Tam tỷ tỷ và Thục phi ra ngoài đưa cho Nhan Cần Dư. Nhưng nghĩ tới Nhan Cần Dư kia vốn là kẻ điên khùng nhưng nàng ta với Tam tỷ tỷ cũng không có thù hận gì, cho dù có đưa ra thì có lẽ kẻ điên kia cũng không dòm ngó, quá nửa sẽ thả người đi.

Còn không bằng nàng ta nghĩ cách giải quyết luôn ở trong cung.

Nghe nói bên y tư đang chuẩn bị phượng bào mũ phượng, Minh Ngạn ngồi xổm xuống nhìn gương mặt nhu mị, nhỏ giọng nói: “Không phải trông xinh đẹp chút thôi sao?” Quả nhiên nam nhân đều háo sắc, Thánh Thượng cũng không ngoại lệ nổi.

Ngày đó nàng ta và mẫu thân trước mặt Trình thị thỉnh cầu tiến cung, nói không hề sai. Tuy là muốn vào cung giết Lý Thái hậu báo thù cho phụ thân làm đầu nhưng đúng là cũng để ý tới Nguyên Hi đế. Năm trước ở Tướng Quốc Tự thấy mặt một lần từ phía xa xa, người giống như trích tiên vậy, ngọc thụ lâm phong cũng không so sánh hết được, nào có thể sánh được với ai.

Minh Ngạn nhếch nhếch khóe môi, siết chặt gói thuốc.

…………

Lúc Minh Nhiễm khôi phục tinh thần thì phát hiện mình đang ở trong không gian của hệ thống, nghi ngờ nói: “Ta vào lúc nào vậy?”

Thất Thất bĩu môi, xoay tới xoay lui trên ghế: “Minh Ngạn hạ thuốc bạn, bạn trúng độc hôn mê, tôi liền kéo bạn vào, bạn tự nhìn bên ngoài đi.”

Minh Nhiễm đưa mặt nhìn, quả nhiên thấy bên ngoài mình đang ngủ thật ngon, nàng liếc nhìn hai cái, quay đầu nhìn chằm chằm vào Thất Thất.

Rồi lại nhìn hai cái mầm xanh mướt trên đỉnh đầu nhóc con, hiếu kỳ nói: “Thất Thất, sao trên đầu ngươi lại mọc lên hai mầm đậu thế.”

Thất Thất nhảy xuống ghế, hai chân ngắn tũn nhún nhún, mầm non trên đỉnh thoắt ẩn thoắt hiện: “Bây giờ là lúc hỏi chuyện này sao, bạn sắp thành mỹ nhân ngủ trong nhà đó có biết không? Lúc này phải nghĩ cách cứu tỉnh bạn mới phải đấy, đáng ghét?”

Minh Nhiễm: “……Ồ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui