Mỹ nhân nhập vai

Hai mắt Minh Từ mở lớn, trong đầu trống rỗng, lẽ nào là.... Lý Nam Nguyệt với huynh trưởng? Nghĩ tới đây, nàng ta đứng ngồi không yên.

Tiệc tối gần tới giờ kết thúc, Vương ngự sử không lỗ m ãng xách người tới thẳng Lục Ngạc Lâu ngay mà sai một cung nhân tới đây truyền lời, nói là sau yến tiệc có việc bẩm báo.

Ông ta đã có ý bẩm lên, đương nhiên là Tuân Nghiệp không có lý nào lại không đồng ý. Sau khi tiệc tối tàn, ngoài người nhà Minh gia ra, các đại thần, phu nhân đều đi hết rồi, chàng mới gõ gõ mặt bàn gọi Vương ngự sử tới.

Minh Nhiễm nhìn về phía mấy người Trình thị và Minh Từ liếc một cái, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích thì thấy Vương ngự sử hùng hùng hổ hổ đi vào. Đi theo phía sau nửa bị cung nhân áp giải là Minh Nghiệp với một nữ nhân luôn cúi thấp đầu, tóc dài rối tung, dáng vẻ chật vật. Trên người chỉ khoác đại một cái áo choàng, chân đi giày theo hoa sen, vừa nhìn đã biết không phải cung nữ như trong lời đồn.

Minh Nhiễm im lặng, đây không phải….. Lý Nam Nguyệt sao.

Vương ngự sử đã hành lễ xong, đứng lên tường thuật lại tất cả những gì mình nghe thấy nhìn thấy ở Hàm Phong Điện. Nói tới chỗ kích động còn hoa chân múa tay, “Minh Tu soạn đúng là uống công làm lễ nghi luật pháp, khinh thường thiên uy, Bệ hạ, lần này nếu không nghiêm trị chẳng phải là để người người neo theo sai!”

Ông ta lại quay đầu lại, liếc nhìn Minh thượng thư một cái, nghiêm mặt nói: “Con hư tại cha, Minh thượng thư ngồi trên chỗ cao, người làm ở Lễ Bộ thi thư, điển tích lại càng đọc nhiều, càng phải là người biết lễ nghĩa liêm sỉ, cũng nên lên tiếng nói một lời đi.”

Minh thượng thư nghe ông ta sổ một tráng dì, mặt xanh mét, vội vàng tiến lên la lớn: “Bệ hạ, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó.”

Tuân Nghiệp không đáp lời ông ta, hỏi Minh Nghiệp: “Ngươi nói đi.”

Minh Nghiệp quỳ trên mặt đất, vùi đầu xuống tận cổ, đáp: “Mới rồi ở bữa tiệc vi thần có chút men say, đi tới Hàm Phong Điện cho tỉnh rượu chút. Thực sự thần không biết vì sao trên giường vô duyên vô cớ lại có thêm một người.....”

Vương ngự sử hừ lạnh một tiếng, cướp lời y: “Ý của Minh Tu soạn là có người cố ý hãm hại ngươi, cố tình bắt nữ nhân này tới Hàm Phong Điện? Được, xem như ngươi nói là thật đi, chẳng lẽ lại có người ép buộc ngươi làm ra chuyện kia trong Hàm Phong Điện? Ta nghe thấy rành mạch đấy!”|

Minh Nghiệp cả kinh, vội vàng giải thích: “Lúc đó thần chí vi thần không tỉnh táo, không cố ý làm ra chuyện thế này. Cũng không có, không có cử chỉ gây rối gì với vị cô nương này!”

Y vừa mới dừng lời, Vương ngự sử nói tiếp ngay: “Bệ hạ, Minh Tu soạn rõ ràng là đang giảo biện. Hai người này quần áo không đoan chính, cũng không phải chỉ có một mình vi thần nhìn thấy, những cung nhân trong Hàm Phong Điện cũng có thể làm chứng.”


Minh Nghiệp khổ không nói lên lời, trong lòng Minh Từ run sợ, trừng mắt nhìn Lý Nam Nguyệt đứng bên cạnh, cổ họng nghẹn đắng, tức muốn ngất xỉu. Chẳng qua nàng ta chỉ nghĩ thuận tay tính kế ả một phen thôi, ai ngờ lại hố lên người huynh trưởng nhà mình, thực là... thực là vớ vẩn hết sức.

So sánh với người Minh gia đang hoảng loạn bên dưới, Minh Nhiễm lại có vẻ quá mức thong dong, rất hứng thú nhìn vẻ biến hóa trên mặt Minh Từ. Ặc, đừng nói là nhị tỷ tỷ của nàng tính kế muốn chỉnh Lý Nam Nguyệt, kết quả không cẩn thận lại dính líu lên người Minh Nghiệp đấy chứ?

Vương ngự sử còn đang nói mãi không thôi, nói từ chuyện lên triều ngày trước tới tận sáng nay. Tuân Nghiệp giơ tay ra hiệu cho ông ta dừng lại, lại nhìn về phía Minh Nghiệp, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi cũng biết dâm loạn cung đình là tội gì nhỉ?”

Tý nữa thì Trình thị bị những lời này dọa cho ngất xỉu, tội này lớn lắm đấy!

Minh Thượng thư cũng quỳ bụp xuống một cái, nữ nhi ông ta có vài đứa, con trai vợ cả lại chỉ có một mống này, nếu bị định tội này thì xem như xong đời rồi.

Phu thê hai người ông một câu bà một câu khẩn cầu thứ tội, đặc biệt là Trình thị, khóc y như mưa rền gió dữ, không nhịn lại được. Minh Nhiễm vừa mới nghe được tiếng khóc quen thuộc này thì não đau chết đi được, lại nhìn thấy bà ta liếc qua, nháy nháy mắt.

“Nương nương! Ngài cũng nói một câu đi, đây chính là huynh trưởng ruột của ngài đấy!”

Bà ta trừng mắt một cái với nàng, dáng vẻ “Sao ngươi có thể như vậy chứ!”

Minh Nhiễm: “……” Đúng là không lên tới hóng chuyện mà.

Nàng rất muốn trả lại vẻ mặt “Ta là như vậy đấy” nhưng nghĩ nghĩ lại, thôi nhịn xuống vậy, nàng sợ lúc đó Trình thị lại khóc thành sông Hoàng Hà mất, Ngự sử còn đang bên cạnh, không nên thêm chuyện làm gì.

Tuân Nghiệp nhìn, mím môi nhíu mày, Vương công công mắng một câu, Trình thị bị dọa cho nhảy dựng, lúc này mới im miệng lại.

Ngón tay vuốt viền áo nhéo lại, Tuân Nghiệp có chút không vui, ngay trước mặt chàng mà đã vô lễ như vậy, trong lúc khuất mắt còn không biết sẽ thành dạng gì. Chỉ là, dù sao nàng cũng là nữ nhi Minh gia, có thế nào thì công sinh công dưỡng vẫn đè nặng đó. Nếu chàng phạt quá nặng, sẽ không ai nghị luận chàng thế nào nhưng nếu nàng không cầu tình thì sẽ mang danh máu lạnh vô tình, bất hiếu, sau này có làm gì cũng sẽ có người nói ra nói vào.


Tuân Nghiệp nhéo nhéo tay người ngồi cạnh, cân nhắc chuyện lập hậu nên cũng lười nghe bọn họ dông dài, “Phạt 30 trượng, cách chức nhưng vẫn giữ người ở lại làm.”

Lời vừa mới dứt đã có cung nhân đi lên áp giải Minh Nghiệp đi lãnh phạt, Vương ngự sử cảm thấy còn hơi nhẹ. Theo như ý của ông ta thì Minh Tu soạn này cũng không phải nhân tài xuất sắc gì. Bây giờ nhìn thấy thì phẩm hạnh lại càng không xứng, nên cách chức đuổi thẳng, giữ người lại làm cái gì nữa.

Trong lòng ông ta còn đang chửi thầm, nhưng nghĩ tới Minh Tiệp Dư đang ngồi phía trên cuối cùng lại không nói gì.

Ông ta liếc xéo sang Lý Nam Nguyệt còn đang quỳ trên mặt đất, đây là cung nhân, đã có cung quy xử lý, ông ta cũng không xen vào, chắp tay, trong lòng mỹ mãn cáo lui, xuất cung.

Minh Từ mờ mịt liếc xéo Lý Nam Nguyệt một cái, hận không thể giáng cho ả một bạt tai ngay lúc này. Nhưng ở đây không cho phép nàng ta làm càn, chỉ có thể nắm chặt hai nắm tay, hậm hực đi theo Trình thị về chỗ Minh Nghiệp đang lĩnh trượng hình.

Lý Nam Nguyệt lặng lẽ nuốt nước miếng một cái. Bây giờ người cũng đã đi gần hết rồi, xử trí xong Minh Nghiệp sẽ đến phiên nàng ta. Nàng ta căn bản không dám ngẩng đầu. Nếu để Nguyên Hi đế và Minh thị biết người quỳ bên dưới chính là nàng ta, đúng là không dám nghĩ tới sẽ phải lãnh hậu quả gì đây…..

Trong long Lý Nam Nguyệt lo sợ, mắng hệ thống 174 đang bị treo một trăm lần thứ vô dụng, lại nguyền rủa nam nhân đâm chết nàng ta ở thế giới lần trước, thuận thế oán trách thế giới trừng phạt này diễn tiến y như ma pháp vậy.

Đúng lúc này, phía trên cuối cùng là đã mở miệng.

Vốn dĩ Tuân Nghiệp không định xử trí nàng ta như thế nào cả. Nếu chàng muốn ra tay thì lần trước đã làm rồi, cũng không cần phải chờ tới bây giờ.

Dù gì cũng là người của Tuân Miễn, để cho y tự xử lý đi, “Đi gọi thế tử tới, dẫn người ra khỏi cung.”

Vương Hiền Hải đáp vâng, phất phất tay sai người nhanh chóng đi làm. Lý Nam Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu, hai người ngồi bên trên đã đứng lên, dắt tay nhau đi xuống bậc thang.


Trong nháy mắt Lục Ngạc Lâu yên tĩnh hẳn, Tuân Miễn tìm Lý Nam Nguyệt hồi lâu, lúc nhận được tin còn đang tìm người xung quanh đấy. Lúc nghe xong Lục Tử kể hết chuyện của Minh Nghiệp ở Hàm Phong Điện thì ngốc lăng, vẻ mặt biến hóa liên tục.

Y tới Lục Ngạc Lâu dẫn người đi, dọc đường đi có chút im lặng. Trên xe ngựa Lý Nam Nguyệt lén lút nhìn một cái, thấy vẻ mặt y vẫn còn tốt, dựa người qua, một tay nắm lấy tay y, một tay che lại đầu còn đang sung của mình, tủi thân đỏ mắt, “Cũng không biết là ai cố ý tính kế ta, chàng nhìn này, đau quá đi mất.”

Lúc này Tuân Miễn mới nhận ra nàng ta bị thương, bừng tỉnh nhíu mày, vén tóc dài ra nhìn nhìn, ánh mắt hơi tối xuống.

Là ai? Người tham gia cung yến tối nay không có mấy ai biết được thân phận của Nguyệt nhi.

Cửu thúc? Không có khả năng…… Nếu thúc ấy muốn làm gì thì đâu cần quanh co lòng vòng như vậy.

Vậy thì sẽ là ai?

Y trầm ngâm, trong đầu thoáng qua một bóng người, A Từ….cũng không phải. Chuyện hôm nay còn dính líu đến Minh Nghiệp, sao nàng ấy có thể hại chính huynh trưởng của mình được.

Tuân Miễn thì nghĩ như thế nhưng Lý Nam Nguyệt lại không cảm thấy như vậy. Trải qua sự mài giũa của vài thế giới, bản lĩnh của nàng ta đã khác nhiều, nhìn mặt đoán ý cũng xem như đứng nhất.

Ánh mắt Minh Từ nhìn nàng ta không bình thường. Nữ chủ hả, không làm ra chút chuyện gì thì sao gọi là nữ chủ được chứ. Lý Nam Nguyệt híp híp mắt, nếu không phải đúng hôm nay xảy ra chuyện, tí nữa thì nàng ta quên luôn Minh Từ rồi.

Trong các viện của Cảnh Vương phủ đã tắt đèn, Lý Nam Nguyệt tự mình về viện của mình, vừa xoay người sờ sờ vòng tay trên cổ tay của mình, tặng cho nàng ta một phần lễ lớn như vậy, không đáp lại một phen thì chẳng phải là thất lễ sao.

Sau khi tắm rửa gội đầu ra khỏi bình phòng, nàng ta dặn dò Lục Chương từ sau giờ Tý tới trước khi trời sáng thì không được đánh thức nàng ta, rồi nàng ta lên giường kéo chăn mỏng đắp, trong long lẩm bẩm tên của Minh Thượng thư.

Trong Minh phủ Minh Nghiệp đang ghé vào giường, lúc thoa thuốc đau tới mức cắn chặt răng, mồ hôi chảy đầy đầu. Hai vợ chồng Minh thượng thư lo lắng sốt ruột quẩn quanh tới nửa đêm mới trở lại chủ viện, hai người ai nấy tự ngủ nhưng lại mơ cùng một giấc mộng.

Chuyện Lý Nam Nguyệt muốn chơi lớn Minh Nhiễm hoàn toàn không biết gì. Cho dù nàng có viết cũng không thèm để ý. Dù sao cũng là cuộc chiến của nàng ta và Nhị tỷ tỷ, quan tâm mấy người đó người tới ta đi làm gì, chỉ cần không liên quan gì tới nàng là được.

Bình hoa nhài nhỏ trên bàn tỏa hương thoang thoảng, nàng rửa mặt chải đầu nhã lên giường, quanh người đều là mùi hương nhàn nhạt.


Minh Nhiễm trở mình, chậm rãi thở ra một hơi, đúng là chỉ năm dài trên giường mới thoải mái thôi.

Tuân Nghiệp gấp ngón tay nhéo nhéo mặt nàng, “Ta xem nào, uống say rồi à?”

Minh Nhiễm biết chàng đang nói giỡn, đùa theo, “Bệ hạ mới say ấy.”

Chàng kéo người lại gần thêm chút, ngậm môi hôn hôn, nhỏ giọng nói: “Có chút thật, có điều vẫn còn ổn.”

Tiếng nói lả lướt, rơi vào tai y như tiếng suối róc rách, Minh Nhiễm nhích lại gần lồ ng ngực chàng, nhìn chằm chằm vào cổ người trước mắt, nghĩ thầm, cổ họng này tạo thành từ cái gì vậy, nhịn không được khẽ nhúc nhích đầu ngón tay vuốt vuốt.

Tuân Nghiệp bị nàng chạm vào cổ họng, cả người khô nóng, “…… Nhiễm khanh?”

Minh Nhiễm lên tiếng, vội thu tay lại.

Tay vừa mới rút ra, nháy mắt đã bị hơi thở của chàng bao phủ. Chàng hôn hôn lên bờ môi người bên dưới, nhẹ nhàng nhợt nhạt, ngón tay vuốt v e khóe môi hồi lâu mãi không buông. Sau một lúc lâu mới lật người, gõ gõ lên trán nàng, “Ngủ đi, đã khuya lắm rồi.”

……

Bởi vì trong bữa tiệc Minh Nhiễm có uống chút rượu, giấc ngủ này Minh Nhiễm ngủ khá lâu, lúc tỉnh dậy mặt trời đã lên cao ba sào. Sauk hi nàng dung xong cơm trưa thì ngồi trên giường đọc sách một lát, Thất Thất khóc huh u online, “Người chơi, lâu lắm rồi bạn không đăng nhập trò chơi nha. Thẻ nhân vật Cảnh Vương phi giờ còn chưa có xong đâu. Giờ chán đến mức đi đọc sách luôn rồi, sao chúng ta không chơi trò chơi đi….”

Thất Thất không nhắc tới Minh Nhiễm đã quên mất vụ này rồi, do dự một chút cuối cùng vẫn gật gật đầu.

Đăng nhập vào trò chơi, vừa mới mở mắt đã thấy một cái tát của Vân Thái phi nhắm ngay vào gương mặt kia của Lý Nam Nguyệt. Rồi lại chỉ vào Tuân Miễn mắng to một chất, dường như đang nói tới chuyện tối qua Tuân Miễn dẫn Lý Nam Nguyệt tiếng cung.

Chuyện ầm ĩ này thật khiến người ta phiền long, Minh Nhiễm nhíu nhíu mày, xoay người đi luôn.

Nàng chuẩn bị ra khỏi phủ dạo một chút, không nghĩ tới lại gặp phải Nhan Cần Dư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận