"Phu nhân!" Một tiểu cô nương nhỏ gầy đang vác một bao quần áo, cười đứng trước cửa Tạ phủ.
Lúc thấy nha đầu, Lâm Tư Niệm ngẩn người một chút, mới cười nói: "Ngươi cuối cùng cũng đến rồi, xem ra mọi thứ trong Diệt hoa cung đã tốt cả."
"Tốt chứ! Mấy hôm trước Thập Thất ca ca cuối cùng cũng nhổ sạch sẽ đám do thám mai phục trong cung rồi, trong cung bây giờ rất thanh tĩnh, em liền muốn xuống núi đến thăm phu nhân."
Nha đầu lải nhải không ngừng, Lâm Tư Niệm cười gõ vào gáy nàng, nói: "Đừng đứng ở cửa nữa, vào đây rồi nói."
Nha đầu xách tay nải nhảy vào Tạ phủ, nhìn trái nhìn phải, đôi lúc lại nhảy lên hái lá nha treo trên mái hành lang, cười nói: "Phu nhân, nhà của người lớn quá!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tư Niệm nhớ hai năm trước lần đầu mang nàng vào Diệt hoa cung, nàng cũng phát ra lời cảm khái như vậy, không khỏi mỉm cười.
Sau khi vào cửa, nha đầu mở tay nải trên lưng ra, bày ra từng thứ ở bên trong, thuộc lòng nói: "Phu nhân, em mang đến cho người đặc sản ngon nhất ở Quỳ Châu này. A, còn có mũ hổ mà em tự tay may cho tiểu công tử, đợi vào đông rồi liền có thể mang rồi!"
Thanh Linh có chút không thích nha đầu đột nhiên xuất hiện này, trong lòng thầm nghĩ cô ta thân là người bề dưới, nhưng một chút quy tắc của hạ nhân cũng không có, cứ mở miệng là 'em' 'em'. Trong lòng tùy rằng bất mãn, nhưng Thanh Linh vẫn rót cho nha đầu một ly trà, bất động thanh sắt đánh giá nàng một cái, cười nói: "Cô nương, uống chén trả giải khát đi."
Nha đầu cầm chén trà, ngẩn người nhìn Thanh Linh, khen: "Phu nhân, tiểu tỷ tỷ bên cạnh người thật xinh đẹp!"
Thanh Linh vốn sợ nha đầu sẽ cướp mất sự sủng ái của mình, kết quả bị nàng vô tư khen một câu, khóe miệng đang xịu xuống liền nhếch lên.
Lâm Tư Niệm nhàn nhạt liếc nha đầu một cái, nha đầu lập tức hiểu ý, sửa lời nói: "Tục ngữ nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, bởi vì phu nhân là người đẹp thiên hạ đệ nhất, cho nên tiểu tỷ tỷ bên cạnh cũng xinh theo."
Thanh Linh nghe vậy, dùng trà che đi đi gương mặt đang bật cười.
Cô gái nhỏ này tuy có chút lỗ mãng, nhưng lại rất biết ăn nói.
Lâm Tư Niệm tiện tay lật một đống đồ ăn kia, lật ra hai cái tượng gỗ, một cái khắc con thỏ tròn tròn, một cái khắc bộ dáng Lâm Tư Niệm, tay nghề tỉ mỉ vừa nhìn đã biết là của ai làm.
"A, cài này à, đây là Thập Thất ca ca nhờ em mang tới cho người đó."
Lâm Tư Niệm ngắm tượng gỗ sống động trong tay, khóe miệng nhếch lên một độ cong: "Thập Thất hắn khỏe không."
"Thập Thất ca ca rất khỏe, mỗi ngày trời chưa sáng đã đúng giờ dậy luyện công, mặt trăng lên cao mới ngủ. Đôi lúc sẽ ngẩn người, cũng sẽ xuống núi đi chơi." Nha đầu không nói là: Mặc dù Thập Thất làm theo lời Lâm Tư Niệm căn dặn trước lúc đi, du hí nhiều sơn thủy, làm quen với rất nhiều người, nhưng sự nhớ nhung đối với Lâm Tư Niệm một chút cũng không giảm bớt.
Hắn tuy không thể nói, nhưng nha đầu có thể nhìn ra, hắn vẫn rất nhớ Lâm Tư Niệm.
Nha đầu vừa dứt lời, liền thấy Tạ Thiếu Ly ôm con trai bước vào.
Lâm Tư Niệm đang thưởng thức con thỏ và tượng người gỗ trên tay, liền cười với Tạ Thiếu Ly: "Về rồi à."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Thiếu Ly ừm một tiếng trả lời, ánh mắt vô thức rơi trên người gỗ trong tay Lâm Tư Niệm, mày đẹp liền nhíu lại. Y đặt con trai vẫn còn dùng giọng điệu non nớt gọi 'mẹ' đứng vững xuống dất, rồi lại nhìn nha đầu một cái, nhất thời hiểu rõ: "Tiểu tử đó mang tới cho muội sao?"
Tạ Thiếu Ly tuy rằng cao lãnh, nhưng đối nhân xử thế luôn rất lễ độ, Lâm Tư Niệm thấy y dùng 'tiểu tử kia' để gọi người ta, liền biết y rất không thích Thập Thất.
Lâm Tư Niệm thấy y ăn giấm, trong lòng ngược lại càng vui vẻ, cười nói: "Ừm, huynh ghen sao."
Tạ Thiếu Ly cúi đầu ngồi bên cạnh nàng, quật cường nói: "Không có."
"Không có à." Lâm Tư Niệm ác ý cười một tiếng, lắc lắc tượng gỗ trong tay trước mặt y: "Huynh xem, có giống muội không? Những thứ khác của Thập Thất không nói, nhưng đôi tay này thật sự còn khéo léo hơn cả con gái nhà lành nữa."
Thấy nàng khen Thập Thất như vậy, môi Tạ Thiếu Ly mím lại, giọng nói càng lạnh hơn: "Khắc người thành tượng gỗ không tốt, đem đốt đi."
Còn nói không ghen!
Lâm Tư Niệm cười trộn, nhưng trên mặt là nghiêm túc cãi lại: "Có gì không tốt chứ, vậy Quan Công và Bồ Tát cũng chẳng bị được người ta điêu khắc thờ phụng sao. Huống hồ đây là tâm ý của Thập Thất, ném đi thật đáng tiếc."
Trong lòng Tạ Thiếu Ly vô cùng khó chịu, y hé miệng, lời còn chưa kịp nói đã thấy con trai đang tập tễnh đi trên mặt đất kêu lên một tiếng, ngã xuống đất.
"Cha, mẹ..." Tiểu Tạ Thần mở to con mắt to trong lóng lánh, méo miệng, nước mắt liền tuôn ra nhìn Tạ Thiếu Ly và Lâm Tư Niệm.
"Trời đất, tiểu tổ tông của tôi." Thấy tiểu Tạ Thần như búp bê củ sen ngã, Thanh Linh và nha đầu vô cùng đau lòng, nhanh chóng chạy đến ôm lấy nó.
"Hài, các ngươi đừng đụng, để nó tự đứng lên. Thần nhi là con trai, chuyện nhỏ như này có thể xử lý được." lâm Tư Niệm phất tay ngăn nha đầu và Thanh Linh lại, xoay người cổ vũ con trai: "Thần nhi, tự mình đứng dậy đi."
Không thấy có người giúp đỡ, tiểu Tạ Thần miễn cưỡng kìm nén nước mắt trong hốc mắt, hoa tay múa chân như con vịt nhỏ, cố gắng tự mình đứng dậy, còn dùng bàn tay trắng nõn vỗ bụi lên đầu gối, nhỏ giọng nói: "Mẹ, Thần nhi đừng dậy được rồi."
Lâm Tư Niệm lúc này mới vui mừng cười, ngồi xuống ôm con trai vào lòng, khen ngợi hôn lên đầu nó một cái: "Thần nhi không khóc, thật giỏi!"
Nha đầu che ngực nói: "Phu nhân, ngươi thật đúng là nỡ để tiểu công tử chịu khổ. Em đứng một bên nhìn nó ngã, trái tim như muốn vỡ ra luôn, chỉ muốn ôm tiểu công tử vào lòng dỗ thôi."
"Tự mình ngã thì tự mình đứng dậy, chút này có tình là chịu khổ đâu." Lâm Tư Niệm cười khúc khích, "Nam tử hán mà, kiêng kỵ nhất chính là 'Sinh ở trong thâm cung, trưởng thành trong tay phụ nữ', Thần nhi tốt nhất sau này có thể giống cha nó, văn võ song toàn."
Dứt lời, Lâm Tư Niệm nháy mắt với Tạ Thiếu Ly, cười giảo hoạt như hồ ly.
Tạ Thiếu Ly thở phào một hơi, vị chua trong lòng dần tan biến.
Nha đầu ở lại Tạ phủ hai ba ngày, liền đòi trở về Diệt hoa cung.
Lâm Tư Niệm ngạc nhiên nhìn nha đầu: "Ta còn cho rằng ngươi sẽ cùng ta sống ở đây, sao nhanh như vậy đã muốn trở về rồi?"
Thanh Linh cũng đứng một bên nói: "Đúng vậy, Lâm An Kim Lăng còn rất nhiều đồ ăn ngon đó."
Nha đầu khoát tay, ngượng ngùng nói: "Đã quấy rầy phu nhân nhiều rồi! Huống hồ cho dù em không ở đây, phu nhân cũng có Vương gia, tiểu công tử và tỷ tỷ xinh đẹp rồi, không hề cô đơn chút nào, nhưng Thập Thất ca ca chỉ có mình em là người quen, em muốn lên núi với huynh ấy."
Nàng nói rất có đạo lý, Lâm Tư Niệm cũng không miễn cưỡng lưu nàng lại, chỉ bảo Thanh Linh chuẩn bị vài món đồ thù vị, bảo nha đầu mang về Diệt hoa cung cho Thập Thất.
Sau khi nha đầu đi, Lâm Tư Niệm nhìn Tạ phủ thanh tĩnh hơn nhiều, đột nhiên nhớ lại mình đã lấy không thấy Tạ Thiếu Ly.
Nghiêm túc mà nói, thực ra cũng không lâu, Tạ Thiếu Ly mấy hôm nay đi sớm về muộn, rõ ràng sáng sớm mới rời đi, nhưng Lâm Tư Niệm đã cảm thấy như cách tam thu. Nàng thậm chí còn lén hỏi Triệu Anh, nhưng Triệu Anh nói mọi việc trong cung đã sắp xếp thỏa đáng, không hề có đại sự gì bận rộn như vậy.
Chuyện này thật kỳ quái, Tạ Thiếu Ly ngày nào cùng không thấy bóng dáng, là đang làm chuyện gì vậy?
Lâm Tư Niệm không yên lòng.
Đến buổi tối, mắt thấy bàn đồ ăn sắp nguội cả rồi, nhưng Tạ Thiếu Ly vẫn chưa thấy vè. Trong lòng Lâm Tư Niệm khó tránh khỏi có chút nôn nóng, trở về phòng cầm lệnh bài của Tạ Thiếu Ly tự mình vào cung.
Bộ binh trong cung có một điện chuyên dùng để Tạ Thiếu Ly xử lý công văn, Lâm Tư Niệm tránh thị vệ tuần tra lặng lẽ chạy vào căn phòng có ánh nến.
Lâm Tư Niệm rón rén bước đến bên Tạ Thiếu Ly, nhưng Tạ Thiếu Ly rất cảnh giác, lập tức phát hiện có người 'quấy nhiễu', liền quay đầu lại.
Nhìn thấy Lâm Tư Niệm, trong mắt y lóe lên một tia kinh ngạc, rồi lập tức bình tĩnh lại.
Y đè vật trong tay xuống dưới án kỷ, dường như muốn giấu đi đồ vật trong tay, nhưng mà đồ vật kia quả thực quá bắt mắt, Lâm Tư Niệm muốn giả vờ không nhìn thấy cũng khó.
Đó là một cây cung xinh đẹp màu đỏ vàng, thân cung được mài đến sáng bóng, đường nét vô cùng xinh đẹp, vừa nhìn liền biết đó là đồ thủ công vô cùng thượng đẳng. Cung cơ bản đã hoàng thành, Tạ Thiếu Ly đang làm bước cuối cùng: Lên dây.
Không ngờ mấy ngày nay y đi sớm về muộn, chính là đang làm cái này...
Tâm tình Lâm Tư Niệm nhất thời phức tạp, buồn bực trong lòng đều tan thành mây khói, ngược lại còn chầm chậm dâng lên vị chua chua ngọt ngọt.
Nàng bước chậm đến, ngồi xếp bằng bên người Tạ Thiếu Ly, tựa đầu vào vai y, cười nói: "Cung này thật đẹp, huynh làm sao?"
Tạ Thiếu Ly không nói gì, chỉ chuyên tâm móc dây cung trong tay.
Lâm Tư Niệm méo miệng, ủy khuất nói: "Muội còn cho rằng huynh có niềm vui mới, không cần muội nữa! Làm muội hết hồn!"
Động tác Tạ Thiếu Ly cứng lại, thoáng kinh ngạc liếc mắt nhìn Lâm Tư Niệm, nghiêm túc nói: "Muội sao lại nghĩ như vậy? Ta sẽ không thích người khác, cũng sẽ không không cần muội."
Dứt lời, y đưa cây cung đã được điều chỉnh tốt tới trước mặt Lâm Tư Niệm: "Thử xem, có hợp tay không."
Lâm Tư Niệm trợn to mắt, nháy mắt một cái, chỉ cây cung rồi lại chỉ mình: "Tặng muội sao?"
Tạ Thiếu Ly ừ một tiếng, hơi nghiêng đầu, đỏ tai nói: "Ta và muội sống chung lâu như vậy, ta còn chưa tự tay làm thứ gì tặng muội, nhớ lại muội thích bắn cung liền làm một cái... Đây là lần đầu tiên làm, có lẽ không tốt lắm..."
Lời còn chưa nói xong, Lâm Tư Niệm đã bổ nhào vào lòng Lâm Tư Niệm, ôm chặt lấy cổ ý, vui mừng nói: "Vừa lòng vừa lòng! Đây là món quà muội thích nhất!"
Tạ Thiếu Ly thở phào một hơi, khóe miệng nhếch lên, có chút mất tự nhiên nói: "Vậy món quà tiểu tử kia tặng muội còn muốn vừa lòng không."
"Đó là đương nhiên!" Lâm Tư Niệm không hề lưu tình bán đứng món đồ của Thập Thất tặng, trong lòng rạo rực nói: Còn nói mình không ăn giấm, đây rõ ràng là đang ghen, mới lén lút trốn ở đây làm quà tặng!
Có được lời khẳng định rồi, ý cười trên miệng Tạ Thiếu Ly càng rõ ràng hơn, y ôn nhu nhìn Lâm Tư Niệm, nhẹ giọng nói: "Nhanh thử xem độ căng của dây cung ra sao."
Lâm Tư Niệm cười không khép miệng lại được, cầm lấy cây cung cao bằng nửa người dùng lực kéo. Dưới ánh trăng, tư thế nào oai hùng hiên ngang, đầu ngón tay vừa buông, dây cung liền rung lên ong ong, thật lâu cũng chưa dừng lại.
Cho dù đã nhiều năm như vậy trôi qua, nhưng lúc chạm vào cây cung mang theo hơi ấm của Tạ Thiếu Ly, trái tim nàng vẫn như thiếu nữ hoài xuân đập thình thịch. Trái tim nàng gào thét, mỗi ngày đều phải yêu nam nhân này nhiều hơn hôm qua...
Mà y, cũng như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...