Chương 43 – Lời dặn
Sáng sớm hôm sau, Lý Vạn Phúc đứng ngoài cửa điện cao giọng đánh thức.
Mộ Thẩm Hoằng đã tỉnh từ rất sớm theo thói quen, chỉ là Cung Khanh gối đầu lên cánh tay hắn, hắn không nỡ động đậy làm nàng tỉnh.
Nhìn mỹ nhân trong lòng như hải đường say ngủ, thân thể hắn lại không nói không rằng có phản ứng sinh lý. Khát khao đến mãnh liệt, nhưng vừa nghĩ tới đêm qua nàng vất vả trải qua hai lần ân ái, một lát nữa phải đi bái kiến đế hậu rồi còn yết miếu, thương nàng sợ không chống đỡ nổi, đành nhẫn nhịn kìm nén.
Cung Khanh vì quá mệt mỏi, ngủ rất say, sau khi bị tiếng gọi của Lý Vạn Phúc làm tỉnh, nàng mở đôi mắt ngái ngủ mờ mịt như phủ tầng sương, đập vào mắt là một gương mặt tuấn tú đang cười nhìn nàng.
Nàng lập tức tỉnh táo lại, đây không phải khuê phòng của nàng, mà là tẩm cung của Đông Cung Thái tử, nàng cũng không còn là tiểu thư Cung gia, mà là Đông Cung Thái tử phi. Cơn buồn ngủ bay biến, nàng hoàn toàn tỉnh táo trong nháy mắt.
Cơ thể hai người dán chặt, nàng vừa nhúc nhích là cảm nhận được có vật rục rịch ở đùi, vội vàng tránh hắn.
May làm sao, hắn cũng không có ý tứ đòi hỏi, chỉ búng nhẹ lên mũi nàng, “Tỉnh đi, yết miếu xong lại về ngủ.”
Cung Khanh vâng, chống tay xuống mà toàn thân mềm nhũn không có sức lực, thân dưới đau nhức. Mộ Thẩm Hoằng ngồi dậy ôm nàng vào ngực, kề cổ nàng hít hà. “Thơm quá.”
“Để ta nhìn xem, dấu hôn kia đã hết chưa.” Dứt lời hắn kéo chăn, lộ ra bộ ngực trắng như tuyết, nàng xấu hổ đỏ mặt, vội vàng kéo chăn che ngực.
“Mau đem quần áo cho thiếp.”
“Để ta xem đã, nếu không sẽ không đem.” Thái tử điện hạ luôn thanh cao nhã nhặn giờ trước mặt nàng lại không ngừng vô lại, rơi vào đường cùng, nàng không thể làm gì khác hơn là xấu hổ bỏ chăn, sợ hãi để hắn nhìn thoáng qua, rồi lại vội vã che lại.
Hắn cười đứng dậy, cầm đến cho nàng một bộ yếm và quần lụa mới tinh.
“Có muốn … phu quân mặc cho nàng không?”
“Không.”
Nàng đẩy hắn ra ngoài.
Mộ Thẩm Hoằng xuống giường, Lý Vạn Phúc dẫn hai nội thị cầm triều phục của Thái tử đi vào, hầu hạ Mộ Thẩm Hoằng mặc, trong lúc đó, Cung Khanh đã mặc áo lót, Ti Nghi dẫn theo hai cung nữ giúp nàng mặc xiêm y, chải đầu búi tóc.
Sau khi hai người rửa mặt xong, cùng nhau đi bái kiến đế hậu.
Ti Nghi trong cung Hoàng hậu đã thu xếp thỏa đáng. Tuyên Văn Đế và Độc Cô Hoàng hậu mặc lễ phục ngồi ghế chủ, chờ cô dâu mới làm lễ ra mắt.
Sau ba quỳ chín lạy, Cung Khanh đứng dậy, nhận từ tay cung nữ đĩa táo tàu dâng lên Tuyên Văn Đế, rồi dâng một đĩa hạt dẻ lên Độc Cô Hoàng hậu.
Tuyên Văn Đế và Độc Cô Hoàng hậu lần lượt ban hai phần lễ vật tân hôn, sai người đưa đến Đông Cung, lại lần lượt ban ột thanh ngọc như ý và một cặp hòa hợp nhị tiên điêu khắc từ ngọc, ngụ ý phu thê hòa mỹ, vạn sự như ý.
Làm lễ xong, Cung Khanh và Mộ Thẩm Hoằng ngồi xuống.
Tuyên Văn Đế mỉm cười nhìn con dâu, quay đầu nói với Độc Cô Hoàng hậu: “Nhìn con trai con dâu, lòng trẫm thấy rất an ủi.”
Độc Cô Hoàng hậu cười gượng, quay sang gật đầu ra hiệu với A Cửu.
Giờ phút A Cửu sợ nhất đã đến, con người từng bị cô ta chèn ép vô số lần giờ đã thành chị dâu, cô ta sẽ phải hành lễ với người đấy.
Lòng cô ta khó chịu trăm đường, nhưng trước mặt đế hậu, nhất là ánh mắt Mộ Thẩm Hoằng lộ ra sự uy hiếp mơ hồ, cô ta không thể làm gì khác hơn là kiên trì, thi lễ một cách cứng ngắc: “A Cửu bái kiến chị dâu.”
Cung Khanh không kiêu ngạo không siểm nịnh, nở nụ cười tuy đẹp mà xa cách lãnh đạm. Từ nay về sau, không cần e sợ A Cửu nữa.
A Cửu giận đến nghiến răng, người hận nhất căm ghét nhất giờ thành chị dâu, sẽ phải ngày ngày đối mặt, quan trọng hơn, ba người đàn ông quan trọng nhất đời cô ta đã bị Cung Khanh cướp mất hai.
Đối với Cung Khanh mà nói, nàng cũng cùng cảm xúc với A Cửu, người ghét nhất giờ thành em chồng. Trước kia còn có thể tránh mặt, giờ muốn tránh cũng không được, nàng cũng phải điều chỉnh chiến lược, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta ta sẽ cho biết tay.
Theo lệ, Độc Cô Hoàng hậu nói với Cung Khanh về quy củ trong cung, thật ra Cung Khanh đã biết, Độc Cô Hoàng hậu chỉ là theo lệ mà làm.
Sau khi nói xong, bà ta nói: “Đến giờ chưa? Đừng chậm trễ việc yết miếu.”
Mộ Thẩm Hoằng cùng Cung Khanh cáo từ, đi thái miếu.
Độc Cô Hoàng hậu nhìn bóng lưng con trai con dâu, không thể không công nhận, dõi mắt khắp kinh thành, không có ai xứng với Thái tử hơn Cung Khanh, trái ngang lại là con gái của Hướng Thanh Thư, vừa nhìn thấy Cung Khanh liền không khống chế được mà nghĩ đến người mẹ Hướng Thanh Thư.
Bà ta đã như vậy, thử hỏi Tuyên Văn Đế còn là thế nào? Nhìn con nhớ mẹ thật sự khiến Độc Cô Hoàng hậu đau nhói tâm can.
Cung Khanh cũng chỉ mong được cáo lui sớm, nàng cũng chẳng muốn nhìn thấy gương mặt lạnh ngắt của mẹ chồng và gương mặt nhăn nhó của A Cửu chút nào.
Sau khi bái yết ở thái miếu, trở lại Đông Cung, Mộ Thẩm Hoằng liền giục nàng đi ngủ bù.
Cung Khanh thật sự cảm động, phu quân của mình thật là một người đàn ông chu đáo quan tâm. Ai ngờ nàng vừa cởi bớt xiêm y, lên giường vừa chợp mắt thì thấy bên cạnh lún xuống, hắn cũng lên giường.
Nàng lập tức cảm giác không ổn, mở trừng hai mắt, hỏi: “Ngài cũng ngủ sao?”
Hắn uh một tiếng ẩn ý.
Quả nhiên, một bàn tay mò tới.
“Không.”
“Một lát thôi, rất nhanh thôi.”
“Không.” Đã trải qua hai lần dày vò còn tin hắn mới là lạ.
“Vào trong ta liền để yên.”
“Không.” Chuyện này tất nhiên không có khả năng.
“Hẹp hòi. Sau này gọi nàng là ‘Không Không’, không gọi Khanh Khanh nữa.”
“Không.”
Hai người cùng phải bật cười.
Mộ Thẩm Hoằng búng mũi nàng: “Con người nhẫn tâm.”
Nàng hờn dỗi đấm ngực hắn: “Là ngài nhẫn tâm.”
Nàng đã nói như thế, hắn cũng không tiện ép buộc nữa, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng nhu cầu, nói: “Được rồi, nàng ngủ đi.”
Cung Khanh ngủ rất sâu, một mạch đến tận hoàng hôn. Mộ Thẩm Hoằng vừa hôn vừa day môi nàng một hồi lâu mới đánh thức được nàng.
“Phải đi dùng bữa tối cùng phụ hoàng mẫu hậu rồi.”
Cung Khanh nhìn sắc trời, kinh ngạc ngồi bật dậy, vội vàng xuống giường.
“Không cần vội.”
Khi hai người đến điện Tiêu Phòng, Tuyên Văn Đế vẫn chưa tới, ngoài A Cửu và Độc Cô Hoàng hậu, không ngờ Triệu Quốc phu nhân và Tiết Giai cũng đang ở đấy.
Cung Khanh nhớ đến chuyện bên hồ Nguyệt, thiện cảm với Tiết Giai bay biến không còn chút gì. Cô bé bề ngoài dễ thương đơn thuần này quả nhiên là ví dụ tuyệt vời cho câu “miệng nam mô bụng bồ dao găm”.
Cung Khanh cười chào Triệu Quốc phu nhân, với Tiết Giai chỉ gật đầu, thần sắc như thường.
Mộ Thẩm Hoằng cầm tay nàng đến ngồi cạnh Độc Cô Hoàng hậu.
Tiết Giai cười nói: “Cung tỷ tỷ làm Thái tử phi càng thêm xinh đẹp rạng rỡ .”
Triệu Quốc phu nhân cũng tiếp lời tán tụng mấy câu. Độc Cô Hoàng hậu chỉ cười nhạt nhẽo, từ chối cho ý kiến.
Không lâu sau, Tuyên Văn Đế đến, bắt đầu truyền lệnh.
Gia yến trong cung xưa nay cũng rất tinh sảo phức tạp, có hai mươi món mặn món chay mỗi loại. Cung Khanh phát hiện Tuyên Văn Đế thích những món giàu dinh dưỡng như gan ngỗng thịt hươi nai, mà Độc Cô Hoàng hậu lại ăn uống rất thanh đạm, chắc là sợ mập.
Với tuổi của Độc Cô Hoàng hậu mà nói, gương mặt bà được bảo dưỡng rất tốt, mặc dù không phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng da vẫn mịn màng không nếp nhăn, chắc là liên quan tới chuyện trước giờ bà hiếm khi nở nụ cười. Nhưng dáng người thì không được tốt như thế, eo bà tương đối to, kể ra thì bà đã sinh nở tận năm lần.
Cung Khanh nhìn eo Độc Cô Hoàng hậu, yên lặng so sánh với vòng eo thon như thiếu nữ của mẫu thân mình, lập tức nảy sinh sự sợ hãi với chuyện mang nặng đẻ đau.
Nếu nàng cũng sinh ba hay năm đứa con, chỉ sợ eo cũng chẳng khác gì Độc Cô Hoàng hậu. Lúc này, nàng chợt nhớ đến cảnh báo của mẫu thân, mấy ngày giữa chu kỳ không nên cùng phòng với Mộ Thẩm Hoằng. Nhưng… mấy ngày rốt cuộc là mấy ngày, hai ba bốn năm sáu bẩy ngày đều là mấy ngày.
Không bằng chín ngày đi, tính ra thì hình như tối nay đã không được cùng phòng.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có bàn tay mò đến, là Mộ Thẩm Hoằng ngồi bên cạnh.
Hắn nghiêm trang dùng cơm, phong thái nhã nhặn tuấn tú, cử chỉ tao nhã, nhưng cánh tay dưới bàn lại rất vô lại, lần mò đùi nàng.
Nàng im lặng đẩy cánh tay kia ra, không lâu lắm, lại mò đến.
Sau mấy lần như thế, thật đúng là bám riết không tha, kiên trì hơn người… Gian nan ăn xong một bữa cơm, rốt cục hắn cũng thu tay về.
Cung nữ dâng trà, hắn tao nhã tuyệt trần cầm chén, nhấp một ngụm trà với phong thái thanh tao lịch sự, thoát tục như tiên.
Thái tử điện hạ nổi danh “vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh”, ai ngờ được phong cách trên giường của hắn, Cung Khanh đỏ mặt.
Triệu Quốc phu nhân ở lại nói chuyện riêng với Độc Cô Hoàng hậu.
Tuyên Văn Đế đi ngự thư phòng.
Mộ Thẩm Hoằng liền cầm tay Cung Khanh cáo lui ra về.
Sắc trời đã tối, Lý Vạn Phúc cầm đèn đi trước, sáu nội thị đi theo với một khoảng cách không gần không xa, không một tiếng động, người trong cung ai cũng tu luyện được bản lĩnh giả làm bức tường, thứ không nên nhìn thì không thấy, thứ không nên nghe thì không nghe được.
Hắn cầm tay nàng, chậm rãi đi tới.
Trăng lên, đèn thắp. Ánh đèn vàng sáng tỏ, tay trong tay ấm áp. Loại cảm giác này rất bình an. Cuộc sống trong cung dễ chịu hơn tưởng tượng của nàng, nhưng mới là tân hôn, thời gian tới nhất định sẽ không ngọt ngào suôn sẻ thế này.
Nghĩ đến tương lai, lại thấy một nỗi buồn âm thầm. Nhưng xe tới trước núi tất có đường, binh đến tướng đỡ nước đến đắp đê.
Trở lại tẩm điện Đông Cung, Mộ Thẩm Hoằng cởi bào phục, giao cho Lý Vạn Phúc, sai: “Chuẩn bị nước.”
Lý Vạn Phúc lập tức hiểu mà lui ra, cung nữ đã thay trải giường, đốt hương, thay một bộ chăn gối mới. Xong liền nhỏ giọng xin lui, ra ngoài đóng cửa.
Hương trầm thanh tịnh, trong tẩm điện an tĩnh, ánh mắt Mộ Thẩm Hoằng như nóng cháy hơn bình thường.
Cung Khanh cảm thấy căng thẳng không giải thích được, có lẽ là vì chỉ còn lại hai người. Một không khí mờ ám dần bao phủ.
“Nàng có mệt không?” Hắn cười xoa vai nàng, vạn phần dịu dàng quan tâm.
“Điện hạ cũng mệt rồi, ngài ngủ trước đi. Thiếp đã ngủ lúc chiều, giờ không mệt.” Nàng thầm nghĩ xem phải cự tuyệt việc ân ái thế nào.
“Cùng ngủ đi.” Hắn ngủ một mình có gì thú vị, rõ ràng là phải hai người mới cùng vận động được.
“Điện hạ ngủ trước đi. Thiếp thật sự không mệt.” Nàng tính toán, từ hôm nay đành bỏ đỏi hắn, chín ngày sau sẽ bồi thường.
“Vậy chúng ta cùng đi tắm đi.”
“Điện hạ đi trước đi.” Nghĩ tới con hồng nhạn kia, mặt nàng lại đỏ lên, giọng điệu cũng mất tự nhiên.
Hắn dang tay bế bổng nàng, phớt lờ sự phản đối yếu ớt, ôm thẳng vào phòng tắm.
“Đừng.” Lời còn chưa dứt, đã bị tuột hết quần áo, nhảy vào trong ao.
Nhìn con hồng nhạn, nàng liền nhớ tới tối qua, quả nhiên, hắn lại đặt nàng lên. Đầu tiên là hôn nàng đến mơ màng, đầu óc quay cuồng. Tay cũng không ngừng vỗ về chơi đùa nơi riêng tư của nàng, lực đạo không nhẹ không mạnh, rất vừa vặn, nàng nhanh chóng thở gấp, thân thể cũng không khống chế được mà mềm nhũn.
Trong lúc đẩy đưa, nàng đột nhiên nghĩ tới lời dặn dò của mẫu thân, vội vàng đẩy hắn ra.
Tên đã lên cung chỉ chờ bắn ra, không chần chừ nữa, tách hai chân nàng tiến thẳng vào. Lần này càng quá đáng hơn, ôm nàng vận động một hồi, lại xoay người nàng lại vận động tiếp, Cung Khanh ngượng muốn bất tỉnh, rồi lại cảm nhận một cảm giác khác lạ, sau mấy phen dày vò, nàng còn mệt mỏi hơn tối qua, toàn thân mềm nhũn bị hắn ôm về tẩm điện.
Ngủ đến nửa đêm, nàng lại bị quấy rầy đến tỉnh, người này thật không biết thoả mãn, nàng hung hăng cắn hắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn nuốt trọn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Khăn Ướt: từ khi gọi tên này, văn của Đại Ngân ta càng lúc càng ướt át. . . Haizzz, phiền muộn.
Thái tử: ta thấy rất tốt.
Khăn Ướt: không, ta muốn giành lại tiết tháo.
Thái tử: Đại Ngân ngươi gần đây thích thứ gì, cứ việc nói thẳng.
Khăn Ướt: … Uhm, xem ra truyện sau Đại Ngân ta cũng phải viết nam chính là cao soái phú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...