Mỹ Nhân Nan Giá (Mỹ Nhân Khó Gả)

Chương 15 – Tình ngay lý gian
 
Cung Khanh suy nghĩ một chút, nói: “Chắc là Tiết Giai.” Trừ Cửu Công chúa, chỉ có Tiết Giai là có thân phận tôn quý nhất, bầu cho cô ta cũng khiến Độc Cô Hoàng hậu đẹp lòng.
Lòng Hướng Uyển Ngọc rất không vui, cô ta cảm giác có thế nào Cung Khanh cũng nên bầu cho cô ta, lý nào lại không giúp người thân mà đi giúp người ngoài. Cung Khanh nhìn sắc mặt Hướng Uyển Ngọc liền hiểu lòng cô chị họ nghĩ gì, nàng cười nói: “Muội sẽ bầu cho tỷ tỷ.”
Hướng Uyển Ngọc nghe thế mới cười, giả vờ chối từ: “Muội muốn bầu cho ai thì bầu, dù sao ta cũng bầu uội.”
Cung Khanh cười không đáp.
Việc Tiết Giai dẫn Cung Khanh vào ngự hoa viên tình cờ gặp Mộ Thẩm Hoằng, khiến Hướng Uyển Ngọc cảm thấy nếu mình có quan hệ tốt với Tiết Giai thì sẽ có cơ hội. Không riêng mình cô ta có ý nghĩ đấy, các người đẹp khác cũng chung ý tưởng, vì vậy Tiết Giai nhanh chóng thành nhân vật được hâm mộ nhất cung Minh Hoa, ngoài Cung Khanh, gần như ai cũng tranh nhau nịnh bợ cô ta.
Cung Khanh thờ ơ quan sát, xuất sắc nhất vẫn là Hứa Cẩm Ca và Kiều Vạn Phương. Hai người cũng rất thân thiết với Tiết Giai, nhưng không a dua trắng trợn như những người khác, vẫn duy trì được một khoảng cách nhất định. Thân thiết mà vẫn có khoảng cách, giữ được thể diện và tôn nghiêm.
Tiết Giai thân thiện với tất cả mọi người, thường xuyên kể chuyện về Thái tử, chẳng hạn như hắn thích thơ Vương Duy, chữ Mễ Phất, trà Tùng Trâm núi Thọ Mi v.v…
Những tin tức đấy như mồi câu, khiến mọi người nôn nóng, nhưng con cá kia thì cứ mất hút chẳng thấy tăm hơi.
Tiết Giai thường xuyên nhắc tới Thái tử, đáng tiếc lại không dẫn vị giai nhân nào đi “tình cờ gặp gỡ” biểu ca.
Hướng Uyển Ngọc rất hụt hẫng, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ trông cậy vào Hướng Thái phi đáng tin hơn, dù sao Tiết Giai cũng là người ngoài, nói không chừng chính cô ta cũng muốn gả cho biểu ca, hơi đâu tạo cơ hội cho người khác.
Nhưng suốt mấy ngày, Hướng Uyển Ngọc không nhận được tin tức nào từ Hướng Thái phi, cô ta như kiến bò trên chảo. Thấy chẳng mấy nữa là đến lễ hội hoa, qua ngày đó sẽ phải xuất cung về nhà, nếu muốn gặp lại Mộ Thẩm Hoằng thì đúng là khó như lên trời.
Không riêng cô ta nóng ruột, người khác cũng nóng ruột không kém.
Trong vòng mấy ngày các vị tiểu thư lũ lượt đi dạo ngự hoa viên.
Ai nấy đều rõ nhưng không ai nói ra, âm thầm so xem ai may mắn gặp được người kia.
Nhưng người kia bỗng biến mất như chưa từng tồn tại, không hề thấy bóng dáng trong ngự hoa viên.
Cung Khanh cảm thấy Thái tử điện hạ chủ tâm hành hạ chư vị giai nhân, hoặc là Hoàng hậu đang khảo nghiệm xem ai kiên nhẫn hơn.
Hướng Uyển Ngọc gấp muốn phát điên, đến lúc không kiềm chế được nói với Cung Khanh: “Chúng ta đi thăm Thái phi lão nhân gia đi.”
Cung Khanh biết tâm tư cô chị họ, cũng đồng ý, Hướng Uyển Ngọc đi thám thính tin tức, nàng chỉ đơn thuần là đi thăm lão nhân gia.
Đến cung Trùng Dương, Hướng Thái phi vừa thấy hai cô cháu gái liền vui ra mặt kéo tay trò chuyện.
“Đang mùa xuân, ngự hoa viên hoa cỏ tươi xanh, hai đứa có hay đến đó chơi không?” Hướng Thái phi cười híp mắt nhìn từ người này sang người kia.
Hướng Uyển Ngọc gật đầu: “Cung Minh Hoa ngay gần ngự hoa viên, chúng cháu rất hay đi, nhưng sao không thấy lão nhân gia ngài ra đó tản bộ?”
Thái phi cười: “Ngự hoa viên hơi xa cung Trùng Dương, ta có tuổi, đi đứng bất tiện, xưa nay thường dạo trong Dưỡng Hinh uyển.”
Cung Khanh vội hỏi: “Dưỡng Hinh uyển là nhà ấm mới xây để nuôi dưỡng hoa cỏ đấy ạ?”
“Đúng vậy, ta nhớ con thích hoa cỏ. Để Ninh Tâm dẫn con đi thăm thú một chút, Uyển Ngọc ở lại đây nói chuyện với ta.”
Hướng Uyển Ngọc cũng chỉ mong Cung Khanh đi mau để cô ta tiện nghe ngóng tin tức từ chỗ Thái phi, vội vàng cười thúc giục Cung Khanh.
Dưỡng Hinh uyển chính là nhà ấm mới xây để gieo trồng chăm sóc hoa cỏ, các công tượng được vời đến đều là cao nhân, Cung Khanh vốn thích loay hoay hoa cỏ, lập tức cùng Ninh Tâm đi.
Đúng như lời Hướng Thái phi nói, Dưỡng Hinh uyển rất gần cung Trùng Dương, chưa vào đã thấy ngát hương hoa cỏ.
Nội thị canh cửa thấy là Ninh Tâm cô cô bên cạnh Hướng Thái phi, không ngăn cản hai người.
Vườn không lớn, đường mòn nhỏ quanh co, nhà ấm sưởi sàn, ấm áp thoải mái, bên ngoài lạnh không cây cối nào chịu được, vậy mà trong này có hoa đã lên nụ, ngoài cửa còn là liễu mới lên xanh.
Ven đường trồng hoa hải đường, cảnh xuân tươi đẹp lần lượt hiện ra, khiến lòng người khoan khoái.
Cung Khanh không nhịn được cười nói: “Thái phi tìm ra chỗ này thật hay, nơi này so với ngự hoa viên còn thanh nhã yên tĩnh hơn.”
Ninh Tâm cũng cười: “Lão nhân gia ở trong cung đã vài chục năm, rất biết hưởng phúc, nơi này ấm áp yên tĩnh, còn có hoa cỏ. Cô nương nên đi vào trong, trong đó có mấy cây mai màu lục quý hiếm, cô nương chiết mấy cành về cắm trong phòng.”
“Tốt quá.”
Dọc theo đường đi có mấy loại hoa cỏ Cung Khanh không biết tên, Ninh Tâm thấp giọng giải thích: “Đây là cống phẩm Tây Vực, nhưng khó nuôi, mười chậu chỉ nuôi được một chậu này.”

Ninh Tâm dẫn Cung Khanh đi vào trong, hương hoa mai càng lúc càng rõ, thanh tịnh không nói nên lời.
Cung Khanh đang muốn đi tới, đột nhiên ngẩn ra.
Sau cây mai có một người đang ngồi, dù không nhìn rõ là ai, nhưng hậu cung Tuyên Văn Đế chẳng có mấy vị chủ nhân, đã có thái giám hầu hạ, vậy người này không phải Tuyên Văn Đế thì là Thái tử .
Trực giác Cung Khanh mách bảo đây chính là vị Thái tử điện hạ “mất tích”, không nói không rằng giấu mình ở đây.
Không ngờ đúng lúc đó, Ninh Tâm lớn tiếng nói một câu: “Tiểu thư, cành mai này nhiều hoa lại nở dày.”
Trong vườn im ắng, Ninh Tâm lên tiếng khiến Cung Khanh biết không tránh được rồi, nàng âm thầm ảo não, không thể làm gì khác hơn là cùng Ninh Tâm đi tới thỉnh an.
Một người đi ra từ sau cây mai, là tổng quản Đông Cung Lý Vạn Phúc, đại thái giám bên cạnh Mộ Thẩm Hoằng.
Lý Vạn Phúc cười hì hì: “Thì ra là Cung tiểu thư.”
Cung Khanh không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi tới bái kiến Thái tử điện hạ. Thì ra, người biết tìm chỗ tốt không chỉ có Hướng Thái phi mà còn có hắn. Sau cây mai đặt một bàn gỗ tử đàn, trên bàn là mấy quyển tấu chương, còn có một bình trà, một bàn điểm tâm, hương hoa sâu kín, nhành thưa bóng lộng, quả là một nơi thoải mái thư giãn.
Mộ Thẩm Hoằng đặt quyển tấu chương xuống, cười nói: “Miễn lễ.”
Thái giám lặng lẽ lùi ra sau mười bước chân, Ninh Tâm thi lễ rồi cũng lui ra ngoài, Cung Khanh dự định lui theo.
Mộ Thẩm Hoằng chợt gọi. “Cung tiểu thư.”
Nàng dừng bước, không thể làm gì khác hơn là ở lại, “Điện hạ có gì sai bảo?”
Hắn mỉm cười không đáp, ánh mắt sâu kín nhìn nàng nghiền ngẫm, thoáng một tia ranh mãnh.
Cung Khanh thông minh, lập tức nhận ra hàm ý trong ánh mắt kia. Hắn cho rằng nàng cố tình tới đây “gặp gỡ” hắn. Bởi vì, biết hắn ở chỗ này là Hướng Thái phi, nàng lại là cháu Hướng Thái phi. Nàng lập tức có cảm giác tình ngay lý gian, không khống chế được mà đỏ mặt.
Lần này rõ ràng là ngẫu nhiên gặp gỡ, nhưng nàng lại không thể giải thích, nàng cảm thấy rất ảo não vô lực, giải thích rồi ai tin, chỉ là giấu đầu lòi đuôi.
Nàng đã xấu hổ, hắn lại không nói gì, chỉ nhìn nàng đăm đăm, đôi mắt như cơn gió lướt trên mặt hồ. Hồ nước dâng lên từ chân nàng, từ từ dâng lên ngang gò má mới ngừng. Nước hồ như có nhiệt độ, khiến mặt Cung Khanh đỏ bừng.
Điện hạ, rốt cuộc ngài muốn nói gì, dày vò nhau thế rất đáng ghét ngài biết không?
Lúc này, hắn mới chậm rãi nhếch môi cười một tiếng: “Váy này… không đẹp bằng cái kia.”
Hự ~ Lòng Cung Khanh hộc máu, hoàn toàn không ngờ hắn lại nói câu này, rõ ràng là một câu nói rất cợt nhả, vậy mà hắn nói với vẻ nghiêm túc như lời thánh hiền. Nghĩ đến tình huống tối đó, nàng không khống chế được mặt càng đỏ hơn.
Tay hắn chạm đùi nàng là vô tình hay cố ý, nàng không thể biết rõ. Nhưng dù băn khoăn thế nào nàng cũng không dám hé răng, coi như chưa phát sinh chuyện gì, hồ đồ một cách hiếm hoi. Ví dụ như giờ phút này, cần nhẫn nại, cần bình tĩnh.
“Nếu điện hạ không có gì sai bảo, thần nữ cáo lui.”
“Là Hướng Thái phi nói cho nàng biết ta ở đây sao?” Hắn nheo đôi mắt phượng, nhếch môi tạo thành một nụ cười đẹp chết người.
Hự, Cung Khanh lại âm thầm hộc máu. Đáng hận là nàng đang rất tình ngay lý gian, nàng xấu hổ não cắn môi, hàm răng trắng bóng như ngọc cắn lên bờ môi mềm một dấu tụ máu màu đỏ, kiều diễm không nói nên lời.
Hắn cười như có như không, ánh mắt dán chặt vào dấu tụ máu trên môi nàng, lưu luyến không rời.
Cung Khanh bị ánh mắt kia trêu chọc đến khí huyết không thông, nhưng vẫn không thể bất mãn hay phản kháng, cách duy nhất chỉ có rút lui.
“Thần nữ cáo lui.”
“Cung tiểu thư chờ một chút.” Hắn đứng dậy, cười đưa tay ý mời.
Cung Khanh không thể làm gì khác hơn là đi theo hắn vòng qua mấy cây mai, đi tới trước một bụi mẫu đơn.
Hắn cười hỏi: “Nghe nói Cung tiểu thư rất thích mẫu đơn.”
Cung Khanh thấp giọng trả lời: “Vâng.”
Mẫu đơn là sở thích của đa phần quan lại kinh thành, phàm là người có vườn hoa đều trồng mấy cây mẫu đơn. Cung phủ cũng trồng không ít mẫu đơn, trong đó không ít giống quý, khi mẫu đơn nở hoa, vợ chồng Cung Cẩm Lan sẽ mời bằng hữu đến thưởng thức.
Hắn chỉ vào một cây mẫu đơn, cười nói: “Đây là cây mẫu đơn hoa tượng mới trồng, chờ hoa nở, ta sẽ tặng Cung tiểu thư thưởng thức.”
Hoa cỏ được trồng trong Dưỡng Hinh uyển đều là loại quý hiếm bậc nhất, nhất là mẫu đơn, nhất định càng là giống hoa hiếm có khó tìm. Vật quý giá như vậy, sao lại tặng nàng?
Cung Khanh vội từ chối khéo: “Đa tạ điện hạ, có điều hoa này quý hiếm, thần nữ sợ hãi không dám nhận.”
Mộ Thẩm Hoằng cười nói: “Hoa này đúng là hiếm có khó tìm, hoa nở hai cành (tượng trưng cho tình cảm vợ chồng hạnh phúc gắn bó), một đỏ một hồng, vì thế giống hoa này tên là ‘sát cánh bên nhau’. Ta muốn tặng nàng.”

Hắn vừa dứt lời, Cung Khanh lại đỏ mặt.
Tặng nàng “sát cánh bên nhau”, càng nghe càng thấy mờ ám?
Mộ Thẩm Hoằng lại cười: “Lần trước làm rách váy tiểu thư, lòng ta vẫn áy náy không nguôi, dù đã bồi thường ít vải vóc, nhưng vẫn không biểu hiện được thành ý của ta, vì thế ta định tặng tiểu thư một chậu mẫu đơn hoa nở hai cành, như gửi lời tạ lỗi.”
Hoa nở hai cành, sát cánh bên nhau… Càng lúc càng mờ ám một cách rõ ràng, mặt Cung Khanh đã đỏ đến mang tai.
“Chờ hoa nở, ta sẽ phái người đưa đến quý phủ tặng Cung tiểu thư.”
“Đa tạ điện hạ, thần nữ cáo lui.”
Cung Khanh xoay người rút lui, vừa đi được vài bước đã nghe thấy tiếng cười sâu kín: “Mấy ngày tới ta đều ở đây.”
Hắn đang ám chỉ ngày nào nàng cũng có thể tới tìm hắn sao?
Đúng là cợt nhả khiêu khích một cách trần trụi.
Cung Khanh thầm hộc máu, chạy trối chết.
Đi mấy chục bước, mới nhìn thấy Ninh Tâm và Lý Vạn Phúc ở rất xa.
Lý Vạn Phúc nhìn thấy nàng, cười đến mắt nheo thành một đường chỉ, “Cô nương năng đến.”
Hự, Cung Khanh hộc máu lần thứ mấy không đếm nổi, đi vội.
Ninh Tâm đi sau nói: “Cô nương chậm một chút.”
Ra khỏi Dưỡng Hinh uyển, Cung Khanh giận dữ hỏi: “Cô cô, ngươi biết đúng không?”
“Biết cái gì?” Nhìn thấy vẻ mặt giả hồ đồ của Ninh Tâm, Cung Khanh liền hết chỗ nói. Không cần hỏi, nhất định là chủ ý của Hướng Thái phi.
Trở lại cung Trùng Dương. Hướng Uyển Ngọc đang nói chuyện cho Hướng Thái phi vui, nhìn thấy Cung Khanh đi vào liền cười nói: “Chơi có vui không?”
“Rất vui, lát về tỷ tỷ cũng nên vào thăm thú.”
Hướng Uyển Ngọc thuận miệng uh một tiếng, hiển nhiên không có hứng thú với hoa cỏ, chỉ có hứng thú với Thái tử điện hạ.
Cung Khanh chỉ hận không thể kể chuyện gặp Thái tử điện hạ cho Uyển Ngọc nghe. Nhìn đến ánh mắt ôn hòa hiền lành mà sâu sắc của Hướng Thái phi nàng chỉ có thể kiềm chế lại.
Trở lại cung Minh Hoa, Hứa Cẩm Ca và Tiết Giai đi tới từ hướng đối diện, hai người một người đẫy đà, một người nhỏ xinh, nhìn như hai đóa hoa, trong nháy mắt Cung Khanh lại nghĩ tới cây hoa mẫu đơn “sát cánh bên nhau”, nỗi khó chịu liền dâng lên.
Tiết Giai cười khanh khách hỏi: “Cung tỷ tỷ vừa đi đâu vậy? Chúng ta đang muốn tìm tỷ tỷ nói chuyện phiếm.”
“Ta và biểu tỷ đi thăm Thái phi. Tiết muội muội có biết Dưỡng Hinh uyển không?”
“Là nhà ấm mới xây để trồng hoa đúng không?”
Cung Khanh cười: “Đúng vậy, Thái phi nói nơi đó như cảnh tiên, rất nhiều giống hoa quý hiếm.”
Tiết Giai cười nói: “Dì cũng kể, bên trong có sưởi sàn nên hoa nở rất sớm.”
“Không bằng Tiết muội muội dẫn mọi người cùng tới đó đi, trong đó có mấy cây lục mai ngự hoa viên không có.”
“Được, Hứa tỷ tỷ, chúng ta gọi thêm mấy tỷ muội cùng đi.”
Không lâu sau, Tiết Giai dẫn theo Hứa Cẩm Ca, Kiều Vạn Phương, Chương Hàm Kha cùng một nhóm giai nhân lượn lờ đi.
Cung Khanh đứng dưới hành lang khoanh tay nhìn hài lòng.
Hướng Uyển Ngọc quay đầu hỏi nàng với vẻ thắc mắc: “Muội cười gì?”
“Ah, không có gì.” Cung Khanh xoa má, ngẩng đầu nhìn trời: “Hôm nay thời tiết đẹp quá.”
Chương 16 – Đề cử hoa thần

 
Thẩm Túy Thạch ra khỏi điện Văn Thái, đúng lúc chạm mặt Cung Cẩm Lan, hắn đang định tiến tới chào hỏi, đã thấy Cung Thượng thư đưa mắt đi, như không nhìn thấy hắn, quay đầu vừa nói chuyện vừa đi cùng một vị đồng liêu.
Thẩm Túy Thạch như hóa đá tại chỗ, buồn bã cảm khái, nhân sinh gặp gỡ như Sâm Thương, lên xuống vô thường.
Hôm đó hắn tràn đầy hy vọng đi tìm ân sư Tương Đồng Trinh, vừa mở lời đã bị ân sư hắt một chậu nước lạnh vào mặt. Tương Đồng Trinh nói, con gái Cung Thượng thư là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, đã đến tuổi cập kê nhưng vẫn trì hoãn đính hôn là chờ năm sau tuyển Thái tử phi. Tương Đồng Trinh còn nói có thể hắn đã hiểu lầm ý tứ của Cung Cẩm Lan, bảo hắn không thể nôn nóng, chờ xem thái độ Cung Cẩm Lan một thời gian rồi tính.
Nhưng thái độ của Cung Cẩm Lan càng ngày càng lạnh nhạt. Chẳng lẽ hắn đúng là đã tự mình đa tình ?
Lòng Thẩm Túy Thạch hụt hẫng vô bờ.
Kỳ thật lòng Cung Thượng Thư cũng rất hụt hẫng.
Trạng nguyên lang phong nhã hào hoa, giờ là Biên soạn của Hàn Lâm Viện, vốn là con rể của mình. Vì một lần nói chuyện của Tương Đồng Trinh, ông ấy không những không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà còn tìm cách tránh mặt Thẩm Túy Thạch.
Mỗi ngày Cung Cẩm Lan hạ triều về nhà, Cung phu nhân đều hỏi: “Hoàng thượng đã tuyên bố chọn Thẩm Túy Thạch làm phò mã chưa?”
“Chưa.”
Cung phu nhân nghe thế liền tràn trề hy vọng: “Có thể là Tương đại nhân quá lo lắng, Hoàng thượng căn bản không có ý chọn hắn làm phò mã.”
“Phu nhân, việc này do Tương Đồng Trinh nói ra, tuyệt không phải tin đồn vô căn cứ.”
“Chưa chắc.”
“Hoàng thượng chỉ có Cửu Công chúa là con gái duy nhất, nâng niu như trân bảo, nhất định sẽ chọn lựa phò mã rất kĩ càng. Thẩm Túy Thạch tướng mạo xuất chúng, tài hoa hơn người, nhưng nhân phẩm không phải thứ liếc mắt là tỏ tường, còn cần khảo sát một thời gian.”
“Ý của ngài là… Hoàng thượng tạm thời chưa tuyên bố, là vì đang khảo sát Thẩm Túy Thạch?”
“Cửu Công chúa còn trẻ, phủ Công chúa cũng chưa xây, thời gian này coi như để Thánh thượng xem xét xem nhân phẩm năng lực Thẩm Túy Thạch thế nào.”
Cung phu nhân phẫn nộ nói: “Con gái của hắn còn trẻ, Thẩm Trạng nguyên người ta thì đã đến tuổi lấy vợ rồi, Hoàng thượng làm thế không phải là ăn giầy ăn cả tất sao?”
Cung Cẩm Lan: “…”
Phu nhân, giầy tất dưới gầm trời này đều là của Hoàng đế hết.
Tâm tư Tuyên Văn Đế đúng là bị Cung Cẩm Lan đoán ra. Ông ấy cẩn thận chọn phò mã cho A Cửu, không chỉ vì A Cửu là con gái rượu. Mà còn vì ông ấy hiếm con, vì thế muốn chọn được một phò mã tài hoa xuất chúng năng lực siêu quần, hy vọng tương lai có thể đảm đương trọng trách, trở thành cánh tay đắc lực cho Mộ Thẩm Hoằng. Theo những đánh giá trước mắt về Thẩm Túy Thạch, tướng mạo tài hoa rất ổn, nhưng nhân phẩm năng lực vẫn cần quan sát thêm.
Vì vậy, mấy ngày này, Thẩm Túy Thạch thường xuyên được triệu tiến cung, hoặc là đánh cờ cùng Thánh thượng, hoặc là cưỡi ngựa bắn cung cùng Thái tử điện hạ. Chỉ tiếc, cung sâu như bể, hắn và Cung Khanh dù cùng ở trong cung, nhưng cũng như cách một biển trời.
Hôm đó trời đẹp, Độc Cô Hoàng hậu dẫn theo A Cửu vào ngự hoa viên du xuân, An phu nhân đi sau nói: “Nương nương để các tiểu thư đề cử một vị hoa thần, ngài định để đề cử công khai hay bỏ phiếu kín?”
Độc Cô Hoàng hậu đứng cạnh một cây liễu ven hồ, nhìn một cành liễu non xanh mướt, mỉm cười: “Nếu để đề cử công khai, chỉ sợ mọi người e dè lấy lòng, đều sẽ chọn Tiết Giai. Theo ta thấy nên bỏ phiếu kín. A Cửu thấy thế nào?”
A Cửu bĩu môi: “Bọn họ đều là người thông minh, dù có bỏ phiếu kín, cũng sẽ vì muốn làm đẹp lòng mẫu hậu mà chọn A Giai thôi.”
Độc Cô Hoàng hậu cười gật đầu, “A Cửu nói rất đúng. Mục đích của bổn cung là muốn xem xem vị tiểu thư nào đối nhân xử thế khéo léo nhất, A Giai không cần dính vào.”
A Cửu ngắt một cành liễu, nói: “Mấy ngày nữa là đến lễ hội hoa rồi, hôm nay trời tương đối đẹp, không bằng chọn hoa thần ngay hôm nay, còn hai ngày chuẩn bị cho tốt.”
Độc Cô Hoàng hậu xưa nay sủng ái A Cửu, thấy tâm trạng con gái đang tốt, tất nhiên không làm con gái mất hứng, liền hạ lệnh cho nữ quan Minh Vũ: “Ngươi đến cung Minh Hoa gọi mọi người.”
“An phu nhân, mang giấy bút mực đến Hiệt Phương các.”
An phu nhân lập tức hạ lệnh cho cung nữ đến Hiệt Phương các bố trí.
Không lâu sau, các vị giai nhân đã theo Minh Vũ đến Hiệt Phương các.
Độc Cô Hoàng hậu ngồi giữa, sau lưng là một ao nước xanh biếc. gió đưa cành liễu, vườn tràn ý xuân, như chỉ còn đợi lễ hội hoa.
Các vị giai nhân làm lễ bái kiến, Độc Cô Hoàng hậu vẫy tay ọi người bình thân, ban ngồi.
“Mấy ngày nữa là lễ hội hoa, gọi mọi người tới, là để mọi người đề cử một vị hoa thần.” Độc Cô Hoàng hậu khẽ gật đầu với Minh Vũ, Minh Vũ liền chỉ huy cung nữ bê giấy bút mực lên, bày trước mặt hai mươi bốn vị giai nhân.
Độc Cô Hoàng hậu cười nói: “Mọi người đề cử một người đi, không bầu cho Tiết Giai.”
Ai nấy đều ngẩn ra, mười người thì hết chín đã định bầu cho Tiết Giai, giờ Độc Cô Hoàng hậu lại không cho đề cử Tiết Giai, trong lúc nhất thời, không khí liền có chút tế nhị.
Ngay cả Cung Khanh cũng cảm thấy ngoài ý muốn, ngoài Tiết Giai, đề cử ai cho hợp lý đây?
Hướng Uyển Ngọc mừng thầm.
Lúc này, A Cửu đột nhiên cười nói: “Mẫu hậu, gọi cả hoàng huynh đến đề cử mới có ý tứ.”
Tiết Giai vừa nghe cũng vỗ tay cười nói: “A Cửu tỷ tỷ nói rất có lý, để biểu ca đến đề cử mới náo nhiệt.”
Hai cô bé đã nói như thế, An phu nhân cũng cười phụ họa, “Đúng là Công chúa thông minh, nghĩ thật chu toàn.”
Độc Cô Hoàng hậu cười nói: “Nha đầu này, sao không nói sớm.” Dứt lời sai Minh Vũ: “Ngươi đi thỉnh Thái tử đến.”

A Cửu đắc ý chuẩn bị xem kịch, ánh mắt sắc bén quét qua các vị giai nhân một lượt, cuối cùng dừng lại ở Cung Khanh.
Liệu mọi người có đề cử Cung Khanh không?
Độc Cô Hoàng hậu cười nói: “Mọi người đề cử trước đi, bắt đầu.”
Chư vị giai nhân cầm bút viết lên giấy. Sau một lúc lâu, thấy mọi người đều đã dừng bút, Minh Vũ sai cung nữ bên cạnh: “Thu giấy trình lên đây.”
Lúc này, Tiết Giai đáng yêu nở nụ cười nói: “Để ta thu giấy.”
Độc Cô Hoàng hậu liếc mắt nhìn Tiết Giai, không ngăn cản, ngược lại còn mỉm cười để mặc.
Tiết Giai thu hết giấy rồi trình lên Độc Cô Hoàng hậu.
Cung Khanh nhìn tập giấy chỉnh tề, bỗng giật mình vì cảm nhận thấy một tia khác thường. Tiết Giai thu giấy theo thứ tự chỗ ngồi, trình lên như vậy chính là nói cho Độc Cô Hoàng hậu biết tờ giấy nào do ai viết.
Tiết Giai thật sự hồn nhiên ngây thơ như vẻ ngoài sao? Tại sao mỗi hành động lời nói của cô ta, nhìn như vô tâm, mà lại luôn thấp thoáng sự thủ đoạn?
Độc Cô Hoàng hậu nhận tập giấy, mím môi cười khẽ, xem thong thả, bà ấy không chỉ nhìn cái tên được đề cử, mà nhìn cả nét chữ. Người ta vẫn nói nét chữ như người, không có tên người viết nhưng nhờ Tiết Giai thu theo thứ tự, bà vẫn biết được là tờ nào ai viết.
Chữ Kiều Vạn Phương phóng khoáng. Chữ Hứa Cẩm Ca ung dung, chữ Mai Dung Chiêu tinh xảo, chữ Cung Khanh không gò bó, có phần khí khái.
Khi Độc Cô Hoàng hậu xem phiếu bầu, có mấy người dần căng thẳng, ví dụ như Hướng Uyển Ngọc, bởi vì cô ta tự đề cử chính mình.
A Cửu vươn người xem phiếu bầu, khi cô ta ném cho Hướng Uyển Ngọc cái nhìn châm biếm, Hướng Uyển Ngọc xấu hổ đỏ bừng mặt. Ngoài cô ta còn có Chương Hàm Kha, Lý Sùng Minh, Vạn Băng Oánh cũng có vẻ mặt thất sắc. Đơn giản là bọn họ cũng tự đề cử như Hướng Uyển Ngọc.
Tất nhiên, không ai ngoại lệ, A Cửu lần lượt ném ỗi người một cái nhìn châm biếm không chút lưu tình. Thật ra tâm tình A Cửu đang tốt, không vạch trần đã là nể mặt nhau rồi.
Độc Cô Hoàng hậu thấy rõ ràng, nhưng tính bà ấy hiền hậu hơn cô con gái, bà vẫn nở nụ cười thân thiện.
“Chữ mọi người rất đẹp, không hổ là đại gia khuê tú từ nhà thư hương.”
“Minh Vũ, hình như là Hứa Cẩm Ca và Kiều Vạn Phương được nhiều phiếu nhất?”
Minh Vũ đứng sau Độc Cô Hoàng hậu cười đáp: “Hai vị cô nương không phân cao thấp, Hứa cô nương chỉ hơn Kiều cô nương một phiếu.”
Độc Cô Hoàng hậu cười nhìn Hứa Cẩm Ca, “Xem ra hoa thần năm nay chính là Hứa tiểu thư .”
A Cửu nhếch môi cười: “Chưa chắc, lát nữa nếu Hoàng huynh đến mà bầu cho Kiều tiểu thư thì hòa nhau rồi.”
Độc Cô Hoàng hậu cũng cười: “Nói cũng đúng, tạm thời chờ xem hoàng huynh của con bầu cho ai, mọi người đừng tiết lộ kết quả tạm thời này.”
Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã đến, nội thị xướng: “Thái tử điện hạ đến.”
Các vị cô nương vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Mộ Thẩm Hoằng mặc trường bào gấm màu lam thêu rồng xoải bước đi tới, đằng sau còn có một người, là Thẩm Túy Thạch.
A Cửu hai mắt sáng lên, không tự chủ nở nụ cười.
Đột nhiên xuất hiện hai thanh niên tuấn tú phong độ, Hiệt Phương các vốn toàn mỹ nhân, trong nháy mắt thần thái lỗi lạc của hai vị nổi bật như quần tinh ủng nguyệt.
Mộ Thẩm Hoằng đi tới ngồi xuống bên cạnh Độc Cô Hoàng hậu, nói: “Thẩm đại nhân đang đánh cờ cùng nhi thần, nhi thần liền bảo hắn đi cùng, A Cửu không có ý kiến gì chứ?”
A Cửu e thẹn liếc mắt giận dỗi.
Thẩm Túy Thạch tiến lên bái kiến Hoàng hậu và Công chúa.
“Thẩm đại nhân ngồi đi.” Độc Cô Hoàng hậu mỉm cười ban ngồi, trùng hợp lại chếch với Cung Khanh.
Thẩm Túy Thạch không khống chế được liếc mắt nhìn sang.
Giữa một phòng giai nhân, xiêm y của nàng mộc mạc nhất, trang sức đơn giản nhất, nhưng nàng lại nổi bật tỏa sáng như minh châu. Khiến người khác kinh ngạc không phải dung nhan của nàng, mà là phong thái không gò bó khiên cưỡng.
Cung Khanh cảm nhận được ánh mắt của hắn, nhìn hắn mỉm cười.
Thẩm Túy Thạch giật thót tim, bất tri bất giác đỏ bừng hai tai.
“Chúng ta đang đề cử hoa thần, không biết hoàng huynh muốn bầu cho ai?” A Cửu cười nhìn Mộ Thẩm Hoằng, vẻ đắc ý của người xem kịch, các giai nhân còn lại không biết lý do gì lại đỏ mặt.
Mộ Thẩm Hoằng cười không nói gì, nhìn tập giấy trong tay Độc Cô Hoàng hậu một chút, rồi mới nói: “Tại sao mọi người đều bỏ phiếu kín mà lại bắt ta nói công khai, không công bằng.”
A Cửu cười đưa một tờ giấy: “Vậy hoàng huynh cũng bỏ phiếu kín đi là được.”
Mộ Thẩm Hoằng nhận tờ giấy, nhưng không viết ngay, khoan thai đưa mắt nhìn từng giai nhân một.
Độc Cô Hoàng hậu thấy rất vừa lòng. Đứa con trai kén cá chọn canh này cuối cùng đã tỏ thái độ hợp tác. Tiệc đón các vị giai nhân, bà trịnh trọng gọi hắn đến nhìn các vị giai nhân, hắn rời tiệc nửa chừng, khiến bà rất mất hứng.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui