Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
"Hừ, nếu không phải cô tới…"
Nam nhân nhận ra rằng lúc này Tiết Dư căn bản không nghe thấy.
Hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng, vươn ngón tay xoa xoa gương mặt trắng nõn của nàng.
Giang Hứa Trạch đứng ở cửa, nhìn thấy Vệ Cảnh Trầm ngồi ở mép giường, thần sắc kinh ngạc: "Sao ngài lại ở đây?"
Nhìn một vòng, hắn ta cũng không nhìn thấy bóng dáng Lưu thị và Giang Đại Lực.
Vệ Cảnh Trầm tựa hồ đã biết Giang Hứa Trạch tới từ trước, lúc này mới chậm rãi đứng lên.
Đôi mắt của hắn như hóa thành lưỡi kiếm băng giá, nhìn về phía Giang Hứa Trạch, sắc bén đến tê tái.
Giang Hứa Trạch lúc này mới hiểu, hắn rõ ràng là đã sớm phát hiện chén thuốc kia có vấn đề!
Quả thật tinh tường vô cùng!
Hắn ta chẳng qua là đưa canh thuốc như bình thường mà thôi, như thế nào sẽ bị hắn phát hiện?
Dù Giang Hứa Trạch không biết hắn ta đã để lộ sơ hở ở đâu, nhưng hắn ta hiểu người đàn ông trước mặt tuyệt đối không phải kẻ mà một kẻ dân thường như hắn ta có thể chọc vào.
Đáy lòng Giang Hứa Trạch đột nhiên sinh ra một tia hối hận, đáng ra hắn ta không nên cứu Vệ Cảnh Trầm về.
Nhưng đến giờ hối hận thì còn ích gì?
"Ngươi vì sao lại làm như vậy?" Giọng nam tử rất bình tĩnh, tựa như sóng ngầm dưới biển sâu, lạnh lẽo và đầy sát khí.
Giang Hứa Trạch nhìn thấy sự tức giận rõ ràng của người đàn ông, hắn đang bênh vực Tiết Dư, lúc này hắn ta đột nhiên hiểu ra.
Hóa ra người đàn ông này thích thê tử của hắn ta.
Trong lòng hắn ta bỗng nhiên sinh ra một cảm giác thống khoái, đáng tiếc Tiết Dư là thê tử của hắn ta rồi.
"Giang lang trung, ta từng đọc trong y thư của ngươi có một dòng chữ, 'thiên hoạn chi nhân'…"
Vệ Cảnh Trầm tựa hồ hiểu được cái gì đó, khóe môi nhếch lên, ngữ khí mơ hồ lộ ra vẻ khinh thường: "Thì ra Giang Lang Trung sợ bị người ta phát hiện ngươi bị thiến, đáng tiếc! "
Sắc mặt Giang Hứa Trạch trắng bệch, cánh môi run rẩy, hắn ta không ngờ Vệ Cảnh Trầm lại biết bí mật lớn nhất của hắn ta!
Nhìn hắn bảo vệ Tiết Dư như vậy, nếu lỡ như hắn nói cho nàng biết thì làm sao bây giờ?
Trong mắt Giang Hứa Trạch, Vệ Cảnh Trầm có khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất tự phụ tao nhã.
Nhưng lúc này đã hóa thành ác quỷ dữ tợn, làm người ta sợ hãi vô cùng.
Giang Hứa Trạch hồi lâu mới phun ra một câu: "Rốt cuộc ngài muốn thế nào?"
Vệ Cảnh Trầm mỉm cười, bày ra vẻ ôn hòa lễ độ: "Giang lang trung, ngươi có ân cứu mạng, ta sẽ không nói cho nàng biết.
"
Trải qua chuyện vừa rồi, hắn đã ý thức được tiểu phụ nhân này trong lòng hắn có chút khác biệt.
Đã như vậy, vậy thì mang nàng đi đi.
Giải pháp rất đơn giản, nhưng cũng rất phiền phức.
Nếu là thường ngày, hắn gặp được đồ vật mà mình ưa thích nhưng đã có chủ nhân, vậy liền uy hiếp, bức bách.
Nếu còn không muốn thì hắn giết chết là được.
Nhưng hiện tại tình huống lại khác.
Nếu hắn thực sự giết chết người đó, tiểu phụ nhân kia chắc chắn sẽ đau lòng khôn nguôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...