Mỹ Nhân Mềm Mại Dưỡng Thành Phu Quân



Hồ Ngọc, ngày đầu xuân ấm áp, ánh sáng mênh mang.


Lúc Lý Đàn đến, Hoàng đế đã ở trên thuyền, sớm có tiểu thái giám thông minh xa xa nhìn thấy dù hoàng la (1) thuộc nghi thức của Thái hậu, báo cho Lộ Hỉ bên cạnh Hoàng đế, vì thế tiểu Hoàng đế đi đến cầu thang lên thuyền nghênh đón.


(1) Cây dù chuyên dùng để che cho vua, hoàng tộc, ở Việt Nam hay gọi là lọng dù.


Hoàng đế đối với những lễ tiết không liên quan này từ trước đến nay luôn chu toàn, chưa từng để người khác mượn cớ, Lý Đàn cũng không thèm để ý.

Nguyệt Yến vừa muốn cử nội thị đỡ nàng lên thuyền, Lý Đàn giơ tay vẫy lui xuống, nàng không thích người xung quanh coi nàng như Thái hậu cao tuổi tập tễnh mà đối đãi, cuộc sống trong cung này vốn nhàm chán đến gần như lặng ngắt như tờ, cơ hội để nàng có thể hoạt động như vậy không nhiều.


Nàng lảo đảo lắc lư đi qua cầu thang lên thuyền, dọa người xung quanh sợ muốn chết, nhưng Lý Đàn cực kỳ thích thú, nàng quay đầu nhìn đám người Nguyệt Yến lo lắng lại không dám nửa đường tiến lên, sợ thang lên thuyền vốn không tính là rộng rãi lắc lư, trong lòng nàng thầm vui vẻ, thậm chí còn chưa nhìn thấy chỗ nhô lên nối thân thuyền với bậc thang.


“Mẫu hậu cẩn thận.



Không chờ Lý Đàn trượt chân, một bàn tay đã vươn ra đỡ lấy nàng trước, bàn tay dưới tay áo rộng lớn nắm chặt lấy cổ tay nàng, sau đó nên nắm thì nắm, trượt đến bàn tay mềm mại của nàng, bốn ngón tay cũng nắm lấy, thừa dịp Lý Đàn còn chưa kịp phản ứng, dùng sức kéo lên thuyền.



Đôi tay hai người nắm chặt, Lý Đàn cảm nhận được khớp xương rõ ràng của tiểu Hoàng đế ma sát lòng bàn tay không hề phòng bị của nàng, vết chai mỏng của đầu ngón tay hơi cọ sát đầu ngón tay như cây cỏ nước của nàng, vững vàng, có lực nắm chặt lấy nàng.


Đây là đôi tay của nam nhân.


Từ trước đến nay Lý Đàn chưa từng cảm nhận được, Hoàng đế thực sự đã trưởng thành.


Mặc dù hắn vẫn luôn không phải là người tính tình dịu dàng, nhưng dù là khi còn nhỏ cũng không còn lại bao nhiêu ngây ngô, song bề ngoài kia vẫn luôn có thể lừa người, nhìn qua ôn hòa vô hại, thậm chí có chút nhát gan, bên trong này có mấy phần là do Lý Đàn dạy, có mấy phần lại là trời sinh hắn như thế.


Hai người bọn họ giống như một đôi tắc kè hoa, biến hóa ra màu sắc tự vệ an toàn ngụy trang cho bản thân, dã tâm giấu trong lòng giống như đốm lửa nhỏ, cẩn thận mà tìm cách sống sót trong thâm cung.


Hoàng đế đỡ Lý Đàn đứng vững cũng không hề lưu luyến mà buông lỏng tay ra, chắp lại sau lưng, ngoài mặt không chút rung động nào, chỉ Lộ Hỉ đứng sau hắn mới nhìn thấy bàn tay kia đã nắm chặt thành quyền, dùng sức đến mức móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay.


Lông mày Lộ Hỉ cũng chưa động lấy một chút, khom người tiến lên hành lễ (2), khẽ giọng bẩm: “Thái hậu vạn an, bệ hạ nghe nói ngài mời đi chèo thuyền du ngoạn đã lệnh cho bọn nô tài chuẩn bị tiệc rượu trên thuyền, mời Hoàng thượng và Thái hậu di giá.



(2) Kiểu hành lễ trước tiên là phải phủi mạnh hai tay áo, co chân trái về phía trước, ngồi xổm ra sau chân phải, chống bằng tay trái, buông thõng tay phải, hơi nghiêng đầu và thân về phía trước.


“Hoàng đế có tâm, làm việc cũng thêm săn sóc, ai gia rất cảm động.

” Vẻ mặt Lý Đàn đầy từ ái, gật đầu thăm hỏi với Hoàng đế, trên mặt cũng bày ra nụ cười từ mẫu vừa đúng chuẩn, giống như tuổi già an lòng, dáng vẻ con ta sắp trưởng thành.


Hoàng đế thấy Lý Đàn làm vẻ như vậy, ngược lại có chút sững sờ, theo trực giác mà cau mày, trên mặt lần đầu hiện ra mấy phần lạnh nhạt.


Lý Đàn có chút ngoài ý muốn, hôm nay nàng hạ quyết tâm muốn diễn tiết mục mẹ hiền con hiếu, biểu cảm của Hoàng đế như thế này là sao, ngày thường không phải cực kỳ thông minh phối hợp sao, bây giờ nàng đã tự nguyện giả già, làm ra dáng vẻ trưởng bối đủ tiêu chuẩn, ngược lại hắn nửa đường hạ gánh không lên nổi?

Nhưng lúc này nàng vẫn phải có chút nhẫn nhịn, tiếp tục mặt dày nở nụ cười, hai mắt sáng quắc nhìn về phía Hoàng đế.

Sau một hồi, chỉ nghe thấy tiểu Hoàng đế thở dài một hơi cực nhỏ, giống như bại trận vậy, mở miệng trước nói: “Mẫu hậu, mời.



Hai người cùng đi, vừa muốn tiến lên khoang thuyền dùng cơm, Lý Đàn lại nói, “Vừa dịp ngày xuân, không bằng thể dục thêm mấy bước, đặt tiệc trên boong thuyền, dưới cảnh đẹp như này uống rượu, há chẳng phải rất tuyệt vời hay sao?”

Tiểu Hoàng đế xoay người nhìn về phía Lý Đàn, một bên lông mày hơi nâng lên, tựa như có chút nghiền ngẫm mà đánh giá nàng.



Trong lòng Lý Đàn có chút trống rỗng, nàng biết lời đề nghị này có hơi đột ngột, vừa dịp ngày xuân chó má gì, trên boong thuyền gió lộng thổi qua, vẫn mang theo hơi lạnh, có điều từ trước đến nay nàng thích suy nghĩ khác người, chợt có đề nghị thế này ngược lại cũng không tính là quá kỳ quái, vì thể giả bộ càng thêm hùng hồn, để tránh Hoàng đế đem lòng sinh nghi.


Chỉ thấy tiểu Hoàng đế đứng ở chỗ ngược sáng, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt, chỉ trầm mặc trong chốc lát, đã mang theo ý cười mơ hồ đáp lại: “Đều nghe theo sự phân phó của mẫu hậu đi, lui xuống chuẩn bị.



Lộ Hỉ nhẹ giọng đáp vâng, không bao lâu sau đã bố trí xong, hai người di giá ngồi vào vị trí, tuy hơi lạnh nhưng cảnh sắc quả thật không tồi.


Trong bữa tiệc Lý Đàn cười hỏi: “Hoàng đế còn nhớ rõ hôm nay là ngày gì không?”

“Nhi tử ngu dốt, còn chờ mẫu hậu nhắc nhở.



“Lòng người mang thiên hạ, quốc sự mệt nhọc, không nhớ cũng là chuyện đương nhiên.

Người đâu, dâng đồ lên.



Lý Đàn khẽ vỗ tay, Nguyệt Yến bên cạnh lập tức bảo người dâng lên điều ngạc nhiên nàng chuẩn bị đã lâu.

Đó là mấy bình ủ thanh trúc, hiện lên màu sắc óng ánh trong chén ngọc, ánh mặt trời chiếu vào trong ly rượu, phản xạ ra ánh sáng rực rỡ lóa mắt.


“Đây là…” Hoàng đế nhìn rượu kia, có chút thất thần.


“Đây là rượu khi ngươi còn bé ta cùng ngươi ủ, chôn ở trong tiền viện trước kia ở, đến hôm nay vừa vặn mười năm, ngày đó khi chôn xuống, ai gia đã từng có ý nguyện vĩ đại, có một ngày, chắc chắn nhìn thấy Hoàng đế giống như thanh trúc lăng sương ngạo tuyết (3), thực hiện kế hoạch lớn, bây giờ Hoàng đế tự mình chấp chính, ai gia gọi người ra, cùng Hoàng đế phẩm rượu.




(3) Mô tả người không sợ hãi sương giá và tuyết, điều kiện càng khó khăn càng có nghị lực.


Lời này tất cả đều là nói mò, Lý Đàn còn lâu mới nhớ rõ ủ rượu khi nào, vốn cũng chẳng có nguyện vọng gì, khi đó nàng ốc còn không mang nổi mình ốc, cùng tiểu Hoàng đế ủ rượu thuần túy là mua vui trong sự khổ sở.


Nhưng nàng không nhớ rõ, Hoàng đế lúc ấy vẫn là đứa trẻ con, chắc chắn càng không nhớ rõ, có điều lấy rượu làm cớ, nhớ lại tình cảm cùng chung hoạn nạn, dưới những lời này mới mở miệng được.


Thậm chí rượu này nàng cũng cố ý để người động tay động chân, tăng độ lên, nếu có thể chuốc say tiểu Hoàng đế, sự an bài kế tiếp của nàng càng dễ dàng lừa gạt qua cửa.


Tiểu Hoàng đế nâng chén rượu, quan sát kỹ lưỡng, không thấy mấy phần cảm động, cũng thật lâu chưa uống vào.


Lý Đàn hiểu ý, mở miệng muốn để nội thị kiểm nghiệm trước theo thường lệ, nhưng lại bị Hoàng đế ngăn lại.


“Mẫu hậu có lòng từ ái, sao trẫm có thể không biết, hà tất phải dùng nhiều trình tự rườm rà như vậy, uổng phí gây tổn hại tình cảm mẹ con.

” Dứt lời, Hoàng đế ngửa đầu uống chén rượu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui