Dưới tình huống Phùng Hạo Vũ nhiều lần an ủi, Ngô Du mới dần dần chuyển biến tốt đẹp, “Lý Kiện Tư làm sao lại chết rồi?”
“Bị bắn tỉa bắn chết.” Ngô Du mím môi, phiền muộn nói, “Chỉ một chút nữa thôi tôi liền có được thông tin mà mình muốn có rồi, thế nhưng ông ta lại cứ vậy mà chết.”
“Về khách sạn nghỉ ngơi trước đã, cậu cũng không cần phải nghĩ nhiều như thế.” Phùng Hạo Vũ nắm lấy tay Ngô Du đỡ cậu ra khỏi nhà kho.
Thế nhưng đêm nay đã chú định là một đêm không ngủ.
Hai người vừa rời khỏi nhà kho, điện thoại di động của Phùng Hạo Vũ lại vang lên, “Cái gì? Ở đâu? Được, tôi lập tức qua đó ngay.” Sắc mặt của anh cực kì cau có.
“Lại xảy ra án mạng rồi à?”
Phùng Hạo Vũ gật gật đầu, là cảnh sát hình sự như bọn họ, tự nhiên hy vọng án mạng xảy ra càng ít càng tốt.
“Xem ra trò chơi thật sự bắt đầu rồi.” Ngô Du thì thầm.
...
“ÁAAAAA!!!!!!”
Ngô Du, Phùng Hạo Vũ vừa đi đến trước cửa liền nghe thấy tiếng hét từ trong phòng truyền tới, bước vào trong phòng, liền nhìn thấy một người phụ nữ cuộn tròn mình ngồi ở trong góc, ôm lấy đầu của mình, thần trí không rõ ràng đang lẩm bẩm, “Chết, chết rồi!!!, quỷ, nhất định là chủ nhân sau khi chết biến thành quỷ quay lại báo thù rồi.”
Tiếng tranh cãi ầm ĩ khiến Ngô Du không có cách nào yên tĩnh suy nghĩ, Phùng Hạo Vũ quay sang nhìn nữ cảnh sát tên Quý Lam Sử đang an ủi người phụ nữ kia rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho cô.
Rất nhanh, nữ giúp việc liền bị đưa rời khỏi hiện trường.
Khi người giúp việc rời đi, cả căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Ngô Du nhìn quanh hiện trường một lượt, cả cánh cửa trong phòng đều mở toang, cả căn phòng được trang hoàng theo phong cách châu Âu, chỉ có duy nhất một điểm khiến người khác cảm thấy không ăn khớp chính là, toàn bộ căn phòng đều được bao phủ bởi giấy dán tường màu vàng ánh kim, còn những tấm thảm trải trên mặt đất đều là mỏ đỏ tươi rực lửa.
Đồ trang trí trong phòng khiến người khác có cảm giác đã áp lực lại còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Hiện trường không có dấu vết của bất kì ai lui tới, tất cả đồ đạc đều được sắp xếp gọn gàng, đồng thời, cả căn phòng cũng tràn ngập mùi hương của hoa hồng.
Cũng chính bởi vì mùi hoa hồng quá nồng này mới che dấu được mùi máu tanh ở trong phòng.
Ngô Du đi đến vị trí của người chết, cô ta khép chặt hai mắt, trên mặt treo một nụ cười mãn nguyện, trên người mặc một chiếc váy yếm bằng ren lớn màu đỏ, trên mặt được trang điểm tinh xảo, cả người giống hết như là đang ngủ say vậy.
Tuy nhiên, bởi vì tráng thái khi chết đẹp đẽ như vây, khiến cô tạo nên một loại hình tượng càng quỷ dị hơn, cách chết của cô ta vẫn là đầu ngửa hướng lên trời và có một cành cây cắm vào bụng.
tay bị trói trước ngực, giống hệt như động tác cầu nguyện với thần linh.
Lần này dấu X được vẽ ở cổ tay, nhìn đến nơi đó, Ngô Du cực kì chắc chắn lần này cũng lại là bút tích của ‘Sát’.
“Thời gian tử vong là khi nào?” Ngô Du vừa hỏi pháp y Lục Xuyên, vừa cẩn thận kiểm tra lại cơ thể của người quá cố để tìm xem có những vết thương nào khác hay không.
“Xác định sơ bộ ban đầu là khoảng tầm 9 giờ tối.”
“Nguyên nhân tử vong?”
Lúc Lục Xuyên trả lời nguyên nhân tử vong, trên mặt tràn ngập nghi hoặc, “Trước mắt chưa tra ra được nguyên nhân tử vong cụ thể, trên người thi thể không có bất kì vết thương nào, tôi phải đưa thi thể về khám nghiệm xem có bất kì loại thuốc nào khác ở trong dạ dày hay không.”
Ngô Du tựa hồ phát hiện ra gì đó, đột nhiên hạ nửa người dưới xuống và đến gần bên chỗ người chết, chìa tay kéo một cái, một cái mặt nạ da người từ trên mặt bị kéo rớt xuống.
Mà khuôn mặt ở dưới lớp mặt nạ là một khuôn mặt lồi lồi lõm lõm xấu xí không thể chịu nổi.
Lục Xuyên ở bên cạnh quả thực bị dọa hết cả hồn, “Thám tử Ngô, đây...!đây là...?”Ngô Du lắc lắc tấm mặt nạ da người ở trong tay, cẩn thận quan sát khuôn mặt đã không còn nhìn rõ được diện mạo kia, “Theo như suy đoán trước mắt của tôi thì, cái này là cái mặt nạ mà nạn nhân thường dùng quanh năm lúc còn sống.
Bằng không thì không thể nào lại thích hợp với ngũ quan của cô ấy đến vậy.
Nếu như không phải để ý vô cùng kĩ thì căn bản không thể nào nhận ra đây là một cái mặt nạ da người.”
“Đội trưởng Phùng, đội trưởng Phùng, chúng tôi ở toilet phát hiện được một cốc nước đầy máu.” Nhân viên điều tra ở hiện trường cầm theo một cái ly đi nhanh qua đó.
Phùng Hạo Vũ đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, “Máu ở trong cốc này có là đã được trộn với nước, trước tiên cứ đem về cục hóa nghiệm nó đã.”
“Đội trưởng Phùng, cái này dù nhìn thế nào đi nữa, tôi cũng không thể nhìn ra được động cơ gϊếŧ người của hung thủ.
Pháp y Lục Xuyên nhiều chuyện lắm miệng hỏi một câu.
“Anh trước tiên cứ đem thi thể quay về cục đã, giúp tôi kiểm tra kĩ lại xem người chết liệu có còn vết thương nào khác hay không.”
Lục Xuyên lập tức giơ tay ra dấu ok, “Có điều tôi nghe đồn cô gái này lớn lên trông cực kì xinh đẹp, làm sao lại khác biệt với bên ngoài lớn thế này?”
Đây cũng không phải lần đầu tiên Phùng Hạo Vũ phá án chung với Lục Xuyên nữa rồi, đương nhiên biết tính cách của anh ta, quăng một ánh mắt khinh bỉ cho Lục Xuyên.
Lục Xuyên cái gì cũng tốt, nhưng lại quá nhiều chuyện, không hề giống như một quý ông
Tâm trạng của người giúp việc dần dần ổn định trở lại, mới run rẩy nhìn vào Phùng Hạo Vũ, “Anh cảnh sát, anh nhất định trả lại công bằng cho phu nhân của nhà tôi.” Những giọt nước mắt kia giống hệt như trân châu, từng giọt từng giọt một rơi xuống.
“Lúc nãy cô nói, ông chủ nhà cô quay lại rồi? Là có ý gì?”
Nữ giúp việc do dự một lát, vẫn là quyết định mở miệng, “Cái này vốn dĩ là bí mật của nhà này, người giúp việc như tôi đáng lí không nên nhiều lời, nhưng hiện tại phu nhân cũng đã đi rồi, nếu như tôi không nói ra, tôi cảm thấy phu nhân cũng sẽ chết không nhắm mắt.
Tôi đến đây làm một giúp việc đã được 10 năm rồi, tình cảm giữa ông chủ nhà tôi cùng với phu nhân vốn dĩ vẫn luôn vô cùng tốt, lúc ông chủ còn sống phu nhân luôn thích mặc một chiếc váy dài màu đỏ tươi, ở trong hoa viên nhẹ nhàng nhảy múa.
Sức khỏe của ông chủ không quá tốt, quanh năm phải ngồi xe lăn, thế nhưng tính cách của ông ấy lại đặc biệt hòa nhã, trước giờ chưa từng nổi giận đối với những người làm như chúng tôi.
Chỉ đến khi ba năm trước cũng không biết phu nhân đã chịu phải kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì, đột nhiên lại dẫn một người đàn ông khác ở bên ngoài quay về đây, đứng ở trước mặt ông chủ cùng với người đàn ông đó ca nước thân mật(1).
Ông chủ lúc đó tức đến mức thở gấp, với tay cầm bình hoa ngay gần đó ném về phía người đàn ông kia.
Lúc đó tôi trốn ở khe cửa và lén lút nhìn thấy được.
Có điều thân thể của ông chủ gần đó luôn bất tiện, không được mấy lần, liền bị người đàn ông mà phu nhân dẫn về kia hạ gục rồi, cũng vì thế mà mất mạng.
Cũng là bởi vì chuyện này, về sau, phu nhân cũng không nguyện ý ra khỏi cửa nữa, cái ngày mà ông chủ mất mạng, là ngày 20 tháng 5.”
“Ngày 20 tháng 5 là ngày có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”
“Tôi từng nghe ông chủ nói qua rằng ngày 20 tháng 5 là ngày mà ông gặp phu nhân lần đầu tiên, cũng là ngày mà bọn họ quyết định trọn đời ở bên nhau.
Vì vậy, đối với bọn họ mà nói, ngày 20 tháng 5 là một ngày kỉ niệm rất đặc biệt.
Hôm nay cũng là ngày 20 tháng 5, vì vậy nhất định là ông chủ quay lại báo thù đó.” Lúc mà người nữ giúp việc nói tới đây cả người cô ấy run rẩy càng thêm trầm trọng hơn.
“Lúc ông chủ nhà các cô chết, tại sao không báo cảnh sát?”
“Nói thế nào thì người đàn ông kia cũng là tình nhân của phu nhân, phu nhân cũng không nhẫn tâm đưa người đàn ông kia đến đồn cảnh sát.
Thêm vào đó tình hình sức khỏe của ông chủ cũng càng thêm trở nặng, nên phu nhân cũng viện lí do sức khỏe này để tuyên bố với bên ngoài rằng sức khỏe của ông chủ đã không còn chống chịu được nữa và qua đời.”
“Vậy mặt của phu nhân nhà cô là chuyện thế nào vậy?” Mặt của người phụ nữ này quả thật là một điểm đáng ngờ của vụ án này.
“Phu nhân cũng bởi vì ông chủ qua đời, cả người cũng thay đổi trở nên có chút điên điên khùng khùng, thường xuyên lấy dao rạch lên hai bên trái phải trên mặt chính mình.
Tôi nghĩ có lẽ chắc là phu nhân đang tự mình chuộc tội!”---------
CHÚ THÍCH
(1) Chỗ này văn bản gốc là: 肌肤之亲 /Jīfūzhīqīn/ cơ phu chi thấn/ ý nghĩa của nó cũng là chỉ các hành động tiếp xúc da thịt như ôm hôn và cả quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ luôn, mà để âm hán việt mình thấy k hay với khó hình dung nên bợ câu ở bên trên bỏ vào =))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...