Mỹ Nhân Kiều

Hàn huyên chuyện nhà một lúc, Thẩm Tiệp lại muốn khảo cứu võ nghệ của Tiết Cửu, Tưởng Hoài Chu cùng Thẩm Ứng Thời tự nhiên cũng muốn đi theo.

Thẩm Tiệp nói với con trai: “Con đến thư phòng của ta, mang bộ cờ Vĩnh Xưởng ra đây, cho các nàng chơi.”

Tiểu Nhan thị nói muốn chơi cờ với Tạ Lan Âm.

Thẩm Ứng Thời hơi kinh ngạc không hiểu vì sao phụ thân lại bảo hắn đi, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, nói với Tiết Cửu Tưởng Hoài Chu một tiếng rồi rời đi.

Thẩm Tiệp nhìn Tiểu Nhan Thị cười cười, dẫn đầu rời đi. Trong đình có nha hoàn, Tiểu Nhan thị cũng không vội vàng hỏi thăm hai tiểu cô nương, hơn nữa hôm nay gặp tỷ muội Tạ gia cũng vì hôn sự của con trai, Thẩm Tiệp cảm thấy tâm tư của Tiểu Nhan thị đều đặt ở đây hết rồi.

Các nam nhân đã rời đi, hai tỷ muội Tạ Lan Âm ngồi đối diện Tiểu Nhan thị, cười cười tán gẫu về mấy chuyện hoa cỏ. Rất nhanh Thẩm Ứng Thời đã mang bộ cờ đến, đặt lên bàn xong liền khách khí cáo từ: “Vậy mọi người chơi cờ đi, ta đi tìm phụ thân.”

“Đợi chút.” Tiểu Nhan thị bình tĩnh mở miệng.

Thân thể Thẩm Ứng Thời cứng đờ, cố gắng khắc chế lắm mới không quay đầu nhìn qua.

Đây là lần ddầu tiên bà nói chuyện với hắn.

Ánh mắt Tiểu Nhan thị nhanh chóng chuyển qua người Tạ Lan Kiều, cười nói: “Ngồi xem chúng ta chơi cờ cũng không có ý nghĩa gì, Lan Kiều cùng thế tử đi dạo đi, lát nữa chúng ta tỷ thí xong hai đứa lại quay lại đây.”

Tạ Lan Âm kinh ngạc nhìn về phía tỷ tỷ, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Thẩm Ứng Thời.

Thẩm Tiệp cùng Nghiêm di nương là muốn tác hợp cho tỷ tỷ với Thẩm Ứng Thời sao?

Nhưng vì sao Nghiêm di nương lại giúp đỡ chứ? Hay là bà ấy chỉ nghe theo sự sắp xếp của Thẩm Tiệp thôi?

Tỷ tỷ sẽ nghĩ như thế nào đây?

Ngay khi Nghiêm di nương mở miệng thì Tạ Lan Kiều đã giải được sự nghi hoặc trong lòng. Đầu tiên là mời bọn họ đến biệt viện của Thẩm gia, hôm nay gặp mặt Thẩm Tiệp cùng Nghiêm di nương lại đối xử khách khí với bọn họ như vậy, hóa ra đều vì Thẩm Ứng Thời.

Nếu đối phương đã có tâm thì nàng cũng nguyện ý giải thích rõ ràng.


“Cũng được, vậy Lan Âm nhớ nghe lời, ngoan ngoãn chơi cờ với di nương đi, đừng có chạy loạn đó.” Tạ Lan Kiều đứng lên, đi về phía Thẩm Ứng Thời.

Trong lòng bàn tay Thẩm Ứng Thời toát mồ hồi, liếc mắt nhìn mẹ ruột một cái, liền đưa tay mời Tạ Lan Kiều ra khỏi đình.

Tạ Lan Âm nhìn theo bóng lưng hai người, vô cùng tò mò có phải trên đường Thẩm Ứng Thời sẽ nói gì với tỷ tỷ hay không.

Tiểu Nhan thị ở đối diện lại nhìn Tạ Lan Âm chằm chằm.

Đứa cháu trai bà chưa từng gặp kia vì sao lại tin tưởng nha đầu này? Nhưng nhìn tiểu cô nương mỹ mạo vô song, người cũng thông minh, quả thật cháu trai đã không tin sai người. Lặng lẽ sờ thứ trong tay áo, trong lòng Tiểu Nhan thị cực kì xúc động, bà đưa ngọc bội cho con trai chỉ ấp ủ một tia hy vọng mỏng manh, không ngờ tới thực sự lại có tác dụng.

Đợi thêm một chút, trở về lại nhìn, đã đợi gần hai mươi năm, không vội.

~

Trên con đường đến trường luyện võ bên kia, Thẩm Ứng Thời lén nhìn cô nương đi bên cạnh mình, một tia rối rắm hiếm có hiện trên khuôn mặt thanh lãnh.

Cha mẹ đã cố hết sức bố trí, nàng hẳn là đã đoán được rồi? Hắn cũng đã quyết định hỏi nàng, nhưng đến lúc gặp người ta thật lại không biết mở miệng thế nào.

“Thế tử có chuyện gì muốn nói sao?” Thấy hắn liên tục liếc mắt về phía mình, Tạ Lan Kiều dừng lại dưới bóng cây hòe, ngẩng đầu lên hỏi hắn.

Nàng mặc một thân y phục trang nhã, khuôn mặt xinh đẹp, đứng gần như vậy Thẩm Ứng Thời càng kinh diễm bởi vẻ đẹp của nàng, đặc biệt là đôi mắt hoa đào ngập nước kia, thông minh linh hoạt, giống như không có chuyện gì có thể trốn khỏi ánh mắt nàng.

Thấy nàng trấn định như vậy, không hiểu sao Thẩm Ứng Thời cảm thấy buồn cười.

Ngay cả chiến trường hắn cũng đã đi qua, vậy mà lúc này lại không trấn tĩnh bằng một cô nương sao?

Dần dần bình tĩnh, Thẩm Ứng Thời cười cười, nhìn sang hai bên, sau đó tầm mắt lại quay trở lại mặt nàng, thấp giọng nói: “Nhị tiểu thư thông tuệ, thẳng thắn, trong lòng Ứng Thời cảm mến, nếu như Nhị tiểu thư không ghét bỏ, Ứng Thời muốn gặp bá mẫu để cầu hôn. Trong nhà ta, gia phụ đã tán thành cửa hôn sự này, về phía mẫu thân, Nhị tiểu thư không cần lo lắng, Ứng Thời sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”

Thân thể nam nhân giống như cây bách lớn, mặt như quan ngọc, trong đôi mắt phượng đè nén bao tình ý, Tạ Lan Kiều có thể cảm nhận được sự chân thành của hắn, nhưng nàng cũng nhớ tới vẻ hư tình giả ý của Mạnh thị cùng Thẩm Diệu. Thẩm Ứng Thời thật sự quân tử, quả thực là một vị hôn phu đáng để chọn lựa, nhưng Tạ Lan Kiều vẫn nhớ rõ tình cảnh ở chung của Trần thị cùng mẫu thân, mặc dù bình thường nước sông không phạm nước giếng nhưng vẫn âm thầm có xung đột.


Nàng biết bản thân cũng không phải nàng dâu tốt trong mắt các trưởng bối, cho nên nàng cũng không nghĩ đến chuyện sớm xuất giá, khiến bản thân phải sống trong nơi lao ngục với bốn bức tường có tên hậu trạch.

Nàng nhìn Thẩm Ứng Thời không chút trốn tránh, thành khẩn nói: “Thế tử ngay thẳng lại chân thành, rất có phong phạm của quân tử, Lan Kiều cực kì bội phục, nhưng ta đã chủ định từ trước, trước mười tám tuổi sẽ không xuất giá, bởi vậy chỉ có thể cô phụ ý tốt của thế tử.”

Thẩm Ứng Thời kinh ngạc nhìn cô nương trước mặt.

Hắn đã nghĩ đến chuyện nàng sẽ cự tuyệt, nhưng không ngờ lại có lý do như thế này.

“Vì sao lại là mười tám?” Ổn định lại suy nghĩ, Thẩm Ứng Thời cố gắng ra vẻ thong dong.

Tạ Lan Kiều cười cười, ra hiệu bảo hắn vừa đi vừa nói, “Đại tỷ của ta tập võ, năm nay mười bảy tuổi còn chưa xuất giá, nương ta tuy không vội vã thúc giục nhưng ta cũng nhìn ra sự lo lắng của bà ấy, sau đó ta lại suy nghĩ kĩ, quyết định năm mười tám tuổi mới xuất giá. Trước đó ta sẽ đi theo ba vị biểu ca chu du khắp nơi, lần lượt thưởng lãm danh sơn thắng cảnh, đợi đến lúc mười tám tuổi, hẳn là thanh danh của ta cũng đã truyền ra ngoài, nếu lúc đó còn có người đồng ý làm chồng của ta thì chắc hẳn hắn sẽ không tùy tiện quản thúc ta nữa.”

Nàng nói ra lời trong lòng, sự xấu hổ vì bị cự tuyệt của Thẩm Ứng Thời cũng tan đi rất nhiều, cười nói: “Nếu đến năm mười tám tuổi mà nàng vẫn chưa gặp được nam nhân phù hợp thì nàng định làm gì?”

“Tìm một người đến ở rể.” Tạ Lan Kiều thuận miệng nói, dứt lời lại nhìn hắn cười cười, “Nương ta nói, bà ấy không để ý đến thân phận của nhà trai như thế nào, chỉ cần đối xử thật lòng với tỷ muộu chúng ta là được, mà ta cũng tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình, ta tin mình sẽ không nhìn lầm người.”

Nàng cười, ánh mắt sáng rực, cởi mở phóng khoáng, Thẩm Ứng Thời không cam lòng bị bỏ qua như vậy, kích động dừng hẳn lại, cúi đầu hỏi nàng: “Vậy nếu ba năm sau tâm ý của ta vẫn không thay đổi, nàng có thể cho ta một cơ hội được không?”

Tạ Lan Kiều không ngờ hắn có thể kiên trì như vậy, hoài nghi nhìn hắn, sau đó lắc đầu: “Thế tử vẫn nên tìm mối nhân duyên khác đi, nếu huynh thật sự chờ ta ba năm, ta sẽ cảm thấy áy náy, huống chi huynh cũng là Thế tử của Hầu phủ, có trách nhiệm của mình, hôn sự sợ là cũng không thể tùy tâm sở dục, có lẽ rất nhanh huynh sẽ gặp được một cô nương khiến mình động tâm, hà cớ gì lại ước hẹn với ta, tăng thêm trói buộc cho cả hai.”

Thấy nàng lo lắng chu toàn như vậy, Thẩm Ứng Thời tự than thở, chăm chú nhìn nàng một lát rồi mới nói: “Ta hiểu, thế sự khó lường, tựa như ta không thể đoán được năm nay sẽ gặp nàng, cũng không dự liệu được đến năm sau sẽ gặp ai, nếu chí hướng của Nhị tiểu thư cao xa như vậy, ta cũng chỉ biết chúc Nhị tiểu thư vạn sự như ý, còn chuyện hôn sự thì đành phải tùy duyên thôi.”

“Vậy ta trở về được không?” Thấy hắn đã thông suốt, Tạ Lan Kiều cười cười, nhìn con đường về nói: “Đối với xung quanh đây ta cũng không có hứng thú gì.”

Thẩm Ứng Thời lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, làm một tư thế mời.

Tạ Lan Kiều hướng hắn chắp tay, xoay người rời đi.


Thẩm Ứng Thời giật giật, cuối cùng cũng không đưa tay ra kéo nàng, nhìn nàng rời đi không chút lưu luyến nào, trong lòng cảm thấy cực kì trống rỗng.

Nửa canh giờ sau.

Trong xe ngựa, Tạ Lan Âm nghe tỷ tỷ kể xong, cực kì tiếc hận: “Thật đáng tiếc, một nam nhân cao lớn tuấn lãng như Thẩm thế tử, nhưng mà hắn cũng thật là, nếu thực sự thích tỷ tỷ, vì sao không cam đoan sẽ chờ tỷ ba năm? Tỷ tỷ vừa nói hắn đã thu tâm, đủ thấy cũng không phải thực thích tỷ tỷ.”

Tạ Lan Kiều vỗ bàn tay muội muội, cười nói: “Muội còn nhỏ, không hiểu đâu.”

Thẩm Ứng Thời không tiếp tục kiên trì, ngược lại nàng còn đánh giá cao hắn hơn, thực sự đưa ra một cái hẹn ước ba năm, vậy càng khiến người ta đánh giá thấp hắn. Một người mới gặp qua vài lần, sao có thể có tình cảm sâu như vậy? Sự bảo đảm như mấy lời thề son sắt, chỉ đơn giản là lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành người ta, nàng cũng không hiếm lạ.

“Tỷ cũng chỉ lớn hơn ta một tuổi thôi.” Tỷ tỷ ra vẻ ông cụ non, Tạ Lan Âm nhịn được được liền phản bác.

Tạ Lan Kiều cười mà không nói, thoáng nhìn thấy dây phật châu trên cổ tay muội muội, nghi hoặc nói: “Chiếc vòng của nương rõ ràng là cầu ở Linh Ẩn tự, vì sao muội phải nói dối chứ? Chỉ là một cái vòng tay của di nương, muội thật sự thích như vậy sao?”

Hôm nay là vì Thẩm Tiệp, chứ nếu người khác muốn các nàng bồi một di nương nói chuyện, nàng chăc chắn không có khả năng đồng ý, tuy rằng khi ở chung cùng Nghiêm di nương cũng thoải mái.

Việc này liên quan quá lớn đến bí mật, Tạ Lan Âm liền cắn chặt là nàng rất thích chiếc vòng tay này.

Thấy muội muội không chịu nói thật, Tạ Lan Kiều tức giận đến cong cả người, nàng có chuyện gì cũng nói cho nó, vậy mà muội muội thì sao, không nói cho nàng chuyện giữa nó và Viên công tử thì thôi, bây giờ ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không chịu thành thật.

Náo loạn suốt một đường, lúc trở lại biệt viện dùng xong cơm trưa, Tạ Lan Âm liền trở về viện của mình.

Lúc nằm trên giường, nàng hưng phấn lăn qua lăn lại.

Hôm này sự tình thuận lợi như vậy, hắn chắc chắn sẽ khen nàng đi?

Rốt cuộc trong ống trúc có thứ gì đây, thị vệ Hầu phủ sâm nghiêm như vậy, cho dù liên hệ được với Nghiêm di nương thì bọn họ có biện pháp nào mà một phát cứu được bà ấy ra luôn chứ?

Mà hắn nói canh một đêm nay đến đây, là để mang nàng đi thưởng cảnh sao?

Lật trái lật phải mấy lần, Tạ Lan Âm mới ôm chăn đi ngủ.

Lúc ngủ dậy lại cùng tỷ tỷ ngâm ôn tuyền, sau khi bơi vài vòng trong hồ, Tạ Lan Âm mới nằm sấp trên bờ, ngửa đầu nhìn trời, “Ngày mai đã phải rời đi rồi, thật luyến tiếc mà.”

Hắn muốn nàng xuống núi sớm một chút, cho nên không thể lưu lại Ly Sơn lâu hơn.


“Về sớm một chút, tránh để nương lo lắng.” Tạ Lan Kiều cười nói.

Tạ Lan Âm gật đầu, cùng tỷ tỷ mặc đồ rồi bước lên bờ.

Buổi chiều lại đi dạo xung quanh rừng, trời rất nhanh tối, Tạ Lan Âm nhớ kỹ lời nói của người trong lòng, sau khi ăn xong liền nhanh chóng bước vào màn trướng, nói bản thân muốn đi ngủ, không cho phép Anh Ca đi vào quấy rầy. Anh Ca vừa rời đi, nàng lại lặng lẽ bò ra, thay một thân y phục màu hồng đào kết hoa, ngồi trước gương nhẹ nhàng trang điểm.

Trên đầu cài một chiếc trâm hoa khảm hồng ngọc, lại nhìn hộp trang sức, Tạ Lan Âm cười chọn một đôi khuyên tai làm bằng mã não đỏ, nhịn không được lại bật cười. Có lẽ thực sự là hữu duyên chăng, nếu không làm sao có thể lý giải được chuyện ở Hoa Sơn có nhiều người như vậy, cố tình khuyên tai lại bị hắn nhặt được?

Sau khi chỉnh trang xong, Tạ Lan Âm quay đầu nhìn về phía cửa sổ, vừa chờ mong vừa chần chừ.

Hắn muốn dẫn nàng đến đâu đây? Đêm tối như bưng, cảnh sắc đẹp đến đâu cũng không thể nhìn thấy, huống chi đã cuối tháng, trên trời cũng đâu còn trăng.

Mắt thấy bên ngoài cửa sổ ngày càng tối đen, đột nhiên Tạ Lan Âm có chút sợ hãi.

Cô nam quả nữ, theo hắn ra ngoài, hắn có thể hay không….

Suy cho cùng, nàng cũng không thực sự hiểu rõ hắn.

Có lẽ bóng đêm vốn đã dọa người, hứng thú của Tạ Lan Âm dần dần giảm sút, nàng đưa tay lên chiếc trâm hoa trên đỉnh đầu, định lấy xuống.

Nhưng đúng lúc này, xa xa lại truyền tới tiếng gõ cửa sổ quen thuộc.

Tạ Lan Âm cực kì khẩn trương, ngồi thêm một lát mới từ từ bước qua đó.

Cẩn thận mở cửa sổ ra, liền thấy hắn mặc một thân hắc y đứng bên ngoài, khuôn mặt tuấn lãng có chút mơ hồ.

“Huynh…”

“Lan Âm muốn đến hồ Hoa Thanh đúng không?”

Tiêu Nguyên cách khung cửa khẽ xoa đầu tiểu cô nương, cười hỏi.

Tạ Lan Âm lập tức choáng váng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận