Mỹ Nhân Kiều

Nếu Tạ Lan Âm muốn đến Ly Sơn thực ra rất đơn giản, nàng vừa bị kinh sợ vì gặp rắn, bây giờ lại giả bộ đáng thương xong làm nũng một hồi là Tưởng thị đã đồng ý.

Ngày mười tám Thẩm Tiệp ra khỏi thành, để tránh đụng phải, Tạ Lan Âm liền chờ đến ngày kế mới xuất phát, Lục Trì có việc không thể đi theo nên đổi thành kẻ đang nhàn muốn phát điên là Tiết Cửu đến hộ tống, Tạ Lan Kiều cùng Tưởng Hoài Chu đương nhiên cũng đi cùng.

Trước khi xuất phát, hiển nhiên Tưởng thị cùng Lý thị cũng đã dặn dò bọn họ kỹ càng.

Tạ Lan Âm ôm mẫu thân, lại cúi đầu tạm biệt đệ đệ muội muội đến tận tháng sáu mới có thể gặp mặt, sau đó mới vui vẻ bước lên xe ngựa.

Hành cung của hoàng gia được xây dựng trên Ly Sơn nên quan lộ cực kì bằng phẳng, ngoại trừ dịch quán cứ cách một đoạn lại có quán trà khách điếm. Tưởng Hoài Chu bận tâm đến sự an toàn của hai biểu muội nên chỉ ngủ lại dịch quán.

Càng tới gần Ly Sơn, cảnh vật bên đường càng thêm tĩnh mịch, đẹp đẽ.

Tạ Lan Âm tựa vào thành xe, cực kì buồn ngủ.

Đi đường thực sự mệt chết đi được, cho dù xe ngựa có vững chắc hơn nữa thì cũng phải ngồi bó gối tận mấy canh giờ, Tạ Lan Âm chỉ hận bản thân không thể ngủ một giấc thật dài, để lúc tỉnh thì đã đến biệt việt của cậu rồi.

“Lan Âm, Lan Kiều, các muội ra đây xem này.”

Đang chán không biết làm gì, ngoài cửa sổ liền truyền tới tiếng cười của Tưởng Hoài Chu.

Tạ Lan Kiều kéo tấm rèm cửa sổ ra, Tạ Lan Âm cũng không có mấy hào hứng liếc qua, chỉ thấy hai người Tiết Cửu cùng Tưởng Hoài Chu, bên cạnh là khung cảnh núi rừng thanh tĩnh. Đang định nhíu mày, Tạ Lan Kiều liền ra hiệu bảo muội muội tựa vào chỗ của mình, Tạ Lan Âm cũng xoay người qua, liền thấy ở ngã rẽ phía trước có một tòa dịch quán, núi giả thấp thoáng lộ ra sau góc tường viện, những cây tường vi đủ màu bò đầy trên tường, đỏ hồng vàng tím, trông xinh đẹp như một biển hoa.

Tinh thần Tạ Lan Âm lập tức tỉnh táo, hưng phấn nhìn về phía biểu ca: “Tam biểu ca, đêm nay chúng ta nghỉ lại ở đây đi!”

Tưởng Hoài Chu đã từng đến đây, cười cười giới thiệu: “Thứ nổi tiếng nhất của dịch quán chính là hoa viên ngập tràn hoa tường vi, nơi chúng ta nhìn thấy bây giờ mới chỉ là tường ngoài, đợi vào đến bên trong, xung quanh đều là tường vi, chỉ sợ muội ở lại một đêm cũng không đủ ngắm.”

“Một đêm không đủ thì lúc quay về chúng ta lại ở thêm là được rồi mà.” Tạ Lan Âm tựa vào khung cửa, nhìn về phía biển hoa bên kia.

Đợi xe ngựa chạy vào dịch quán, Tạ Lan Âm cũng không thấy mệt mỏi, lập tức năn nỉ biểu ca đưa nàng đi dạo hoa viên.

Nàng nhỏ nhất nên cả ba người đều nguyện ý cưng chiều nàng, sau khi an bài đám nha hoàn đi thu thập phòng nghỉ, bốn người liền đi đến hậu viện.

Không ngờ mới đến cửa viện đã bị hai tên thị vệ ngăn cản, “Hầu gia có lệnh, người không liên quan không được phép bước vào vườn.”


Trong lòng Tạ Lan Âm cả kinh.

Thiểm Tây chỉ có một Bình Tây Hầu Thẩm Tiệp, rõ ràng bọn họ đã đi trước một ngày vậy mà bây giờ còn có thể gặp gỡ sao? Thẩm Tiệp là một đại nam nhân, không có chuyện nhàn rỗi ngồi đây ngắm hoa, vậy thì lúc này Nghiêm di nương hẳn là đang ở cạnh ông ta chăng?

Người muốn gặp ở ngay trước mắt, đột nhiên Tạ Lan Âm có chút khẩn trương.

Thấy tiểu biểu muội ngơ ngác, Tưởng Hoài Chu lại hiểu lầm, cười nói: “Không sao, đợi Hầu gia rời đi chúng ta lại qua xem.”

Tạ Lan Âm nhìn hai gã thị vệ, đang định gật đầu, thì chợt thấy trong hoa viên có hai bóng người đang đi tới, Thẩm Tiệp cao lớn uy vũ, bên cạnh là một nữ tử nhỏ nhắn thướt tha, một thân váy dài sắc đỏ đính những đóa mẫu đơn bằng đá quý, nhưng trên đầu lại đội mũ mạo nên không thể thấy rõ khuôn mặt.

Tạ Lan Âm nhìn nàng mà trong lòng khẽ cảm khái, ai cũng nói Thẩm Tiệp “sủng ái” vị Nghiêm di nương này, bây giờ chỉ nhìn một thân váy áo phô trương này cũng đủ thấy.

Vô tình gặp gỡ, Tưởng Hoài Chu cũng dừng bước, nói với hai biểu muội: “Hầu gia vẫn luôn quan tâm đến nhà chúng ta, chúng ta đến đó thỉnh an thôi.”

Thẩm Tiệp chưa từng gặp hai tỷ muội Tạ gia nhưng ông lại biết Tưởng Hoài Chu, thấy bên cạnh hắn có một đôi tỷ muội như hoa, lập tức minh bạch, liếc mắt nhìn cô nương vóc người cao hơn là Tạ Lan Kiều một cái, ông cười cười, thấp giọng nói với Tiểu Nhan thị: “Bên kia chính là hai vị tiểu thư nhà họ Tạ, tỷ tỷ gọi là Tạ Lan Kiều, không ngờ hôm nay các nàng cũng đến Ly Sơn chơi, có muốn mời bọn họ đến biệt viện của chúng ta dạo chơi không?”

Bà đã đội mũ mạo lại có ông ở bên cạnh nên cũng không có gì phải lo lắng.

“Ta có nên thay Ứng Thời cảm ơn chàng không?” Tiểu Nhan thị cười cười đáp lời, cách lớp mạng che quan sát hai tỷ muội phía trước, chủ yếu vẫn là nhìn tỷ tỷ.

Bà cảm thấy kinh hỉ vì lần xảo ngộ này nên tiếng cười so với lúc bình thường còn ấm áp từ tận đáy lòng.

Thẩm Tiệp cũng nhận ra, trong lòng liền cân nhắc.

“Hoài Chu gặp qua Hầu gia.” Người đã đến gần, Tưởng Hoài Chu liền cúi đầu hành lễ.

“Ừ, vị này là?” Thẩm Tiệp nhìn Tiết Cửu hỏi.

Tiết Cửu cao giọng nói: “Tiết mỗ tên một chữ Cửu, là hộ vệ của Tạ gia, hôm nay được gặp Thẩm Hầu gia uy danh vang dội đúng là tam sinh hữu hạnh*.”

*có phước ba đời, Tam sinh theo quan niệm của phật gia là : tiền sinh, kim sinh và lai sinh (có thể hiểu là kiếp trước, kiếp đang sống và kiếp sau), còn hữu nghĩa là có, hạnh nghĩa là may mắn.


Bản thân Thẩm Tiệp là tướng quân nên càng thưởng thức võ tướng, thấy Tiết Cửu thân thể cường tráng, trông rất có khí phách liền khen ngợi hai câu, đợi Tiết Cửu lùi về sau, ông mới nói với Tưởng Hoài Chu: “Sáng mai chúng ta sẽ khởi hành, các ngươi định bao giờ mới lên đường?”

Tưởng Hoài Chu cũng nói là ngày mai.

Thẩm Tiệp liền nói: “Tốt lắm, vậy sáng mai chúng ta cùng xuất phát thôi, Ứng Thời cũng có đến đây, trên đường các ngươi vừa đi vừa tán gẫu cho đỡ buồn.”

Tưởng Hoài Chu vui vẻ đồng ý.

Thẩm Tiệp cũng không nói gì thêm, cùng Tiểu Nhan thị rời đi.

Trở lại khách viện của Thẩm gia, Thẩm Tiệp đưa Tiểu Nhan thị vào nội thất rồi mới bước ra gian ngoài, phái người mời Thế tử đến.

Thẩm Ứng Thời đang đọc sách trong thư phòng, biết phụ thân tìm mình, hắn ngồi thêm một lát lại đổi một thân y phục rồi mới rời đi.

“Đoán xem ta mới gặp ai trong hoa viên?” Thẩm Tiệp cười cười hỏi con trai. Mang theo con cùng đi chính là để cho nàng có cơ hội nhìn con, nghe giọng nói của con nhiều một chút.

Thẩm Ứng Thời không có manh mối gì cho nên đương nhiên không đoán ra.

Thẩm Tiệp uống một ngụm trà rồi mới nói: “Gặp Hoài Chu, hắn cũng mang hai biểu muội đến Ly Sơn du ngoạn, đêm nay nghỉ chân ở đây.” Ông thấy bà thích hoa viên này nên mới ở thêm một đêm, nếu không thì hôm nay đã bỏ lỡ.

Rốt cuộc Thẩm Ứng Thời cũng hiểu được vì sao phụ thân lại nở một nụ cười như vậy, trên mặt hắn không có biểu cảm gì nhưng trong lòng lại muốn cười. Hắn đối với Tạ Lan Kiều quả thật có chút hảo cảm, nhưng chỉ mới mơ hồ giúp nàng hai lần, không ngờ phụ thân cùng Mạnh thị đều nhìn ra.

Vậy, phụ thân có nói cho bà ấy không? Bà biết hắn thích một cô nương đặc biệt như vậy thì sẽ có thái độ gì đây?

Thẩm Ứng Thời nhìn về phía phụ thân, thấy trong nụ cười của ông chỉ có ý tứ trêu ghẹo, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nếu phụ thân không đồng ý chuyện hắn thích Tạ Lan Kiều thì sẽ không có thái độ này, về phần người bên trong….

Đang do dự có nên thử dò xét không thì Thẩm Tiệp lại tiếp tục nói: “Di nương của con cũng cảm thấy hai cô nương của Tạ gia không tệ, muốn mời các nàng đến biệt viện của chúng ta làm khách một ngày, ngày mai con gặp Tưởng Hoài Chu thì hãy nói với nó một tiếng.”


Tuy rằng đã đoán được nhưng chính tai nghe thấy mẹ đẻ hài lòng với cô nương mình thích, trong lòng Thẩm Ứng Thời vẫn nổi lên một gợn sóng.

Thế này xem như là mẹ con tâm tý tương thông sao?

Nhớ đến sự phản cảm của Mạnh thị với Tạ Lan Kiều, trong lòng Thẩm Ứng Thời cực kì phức tạp, buông mi che dấu: “Vâng.”

Con trai từ trước đến giờ đã ít nói, Thẩm Tiệp khoát tay, ý bảo hắn có thể đi rồi, nhưng đến lúc thấy con trai sắp bước ra khỏi cửa, Thẩm Tiệp lại có chút thâm ý nhắc nhở: “Ứng Thời, con cũng không còn nhỏ nữa, gặp được cô nương mình thích cứ mạnh dạn theo đuổi, đừng để đến lúc nàng coi trọng người khác, con có hối tiếc cũng không kịp nữa rồi.”

Nam vị hôn nữ vị giá*, cơ hội tốt như vậy, con trai ngốc lại không biết quý trọng.

*nam chưa cưới vợ, nữ chưa gả chồng.

Thẩm Ứng Thời dừng bước một chút nhưng không quay đầu lại.

Hôm sau mọi người đều tập hợp ở cửa.

Thỉnh thoảng phụ thân lại liếc hắn một cái, Thẩm Ứng Thời cũng không liếc nhìn người trong lòng quá nhiều, chỉ đến lúc nàng đỡ muội muội lên xe hắn mới ghé mắt nhìn qua, nhưng nàng cũng bước lên xe ngay sau đó.

“Tỷ tỷ, có phải Thẩm thế tử thích tỷ không?” Sau khi ngồi ổn định, Tạ Lan Âm liền nhỏ giọng thì thầm với tỷ tỷ, “Tỷ đừng không tin vội, ngày ấy chúng ta đi cưỡi ngựa, ta đã bắt gặp hắn ta nhìn lén tỷ, mà ngay lúc nãy khi tỷ bước lên xe, ta ngồi trong này cũng nhìn thấy rõ ràng hắn đã nhìn qua đây.”

Phụ thân chính là một người lạnh lùng nhưng lại thích nhìn lén mẫu thân.

“Làm sao có thể thế được.” Tạ Lan Kiều bóp đầu mũi nhỏ của muội muội, cười nói: “Mọi người tụ họp cùng một chỗ, chắc chắn sẽ phải liếc nhìn nhau vài lần, muội suy nghĩ linh tinh ít thôi, thích tám chuyện với ta sao không kể chuyện muội thông đồng với Viên đại ca đi?”

“Ai thông đồng với hắn chứ?” Tạ Lan Âm chột dạ chớp chớp mắt, lui về phía cửa sổ, đẩy bàn tay đang lôi kéo của tỷ tỷ ra, trong lòng cũng có chút nhớ hắn. Đã mười ngày không gặp, cũng không biết bây giờ hắn có ở ngay phía sau không, thật là, lẽ ra không nên chờ đến lúc vào núi mới giao đồ cho nàng, nếu hắn sớm đưa cho nàng một chút thì lúc nãy nàng đã tìm cơ hội đụng vào Nghiêm di nương rồi.

Lãng phí một cơ hội tốt như vậy, Tạ Lan Âm cực kì tiếc nuối.

Không ngờ sắp đến lúc chia tay thì bên ngoài lại truyền đến thanh âm lạnh lùng của Thẩm Ứng Thời, hắn muốn mời bọn họ đến biệt viện của Thẩm gia làm khách.

Tạ Lan Âm mừng rỡ.

“Muội cao hứng gì chứ?” Tạ Lan Kiều cổ quái nhìn muội muội.

Đôi mắt đẹp của Tạ Lan Âm liếc qua, lập tức đã tìm được lý do, cười hắc hắc: “Thẩm thế tử mượn danh nghĩ của di nương mời tỷ tỷ qua đó, tỷ còn dám nói là hắn không có tâm tư gì sao?”


Tạ Lan Kiều bật cười, dùng sức nhéo muội muội một cái, nghe tiếng vó ngựa bên ngoài đã dần dân đi xa, trong đầu lại hiện lên mấy lần gặp gỡ với Thẩm Ứng Thời. Gặp nhau ba lần thì có đến hai lần hắn đều ra tay giúp đỡ, lần trước Thẩm Diệu thả rắn hắn cũng cực kì quân tử bồi tội thay muội muội, là nhân phẩm của hắn đoan chính, hay thật sự….

Nhưng vừa nghĩ đến nụ cười chứa dao của mẹ con Mạnh thị, Tạ Lan Kiều liền cảm thấy vô nghĩa, cho dù hắn thích thật thì sao chứ, chỉ bằng muội muội cũng mẫu thân hắn, nàng đã không chấp nhận nổi rồi, huống hồ nàng cũng không muốn xuất giá sớm như vậy.

Tới gần trưa, mọi người đã đến biệt việt của Tưởng gia ở Ly Sơn.

Tưởng Hoài Chu chỉ về tòa cung điện xa xa nói: “Thấy không, chỗ đó chính là Lộ Hoa cung.”

Tạ Lan Âm ghé mắt nhìn về nơi xa xa, thấy mái hiên cong cong lộ ra sau ngọn núi, không khỏi thất vọng, “Xa như vậy…”

Tưởng Hoài Chu gõ nàng một quạt, “Biết thế là được rồi, cho dù là biệt viện của Thẩm gia thì cũng không gần Lộ Hoa cung hơn chúng ta là bao. Mà cho dù có đến gần thì cũng vô dụng, nơi đó thị vệ trùng trùng, người bình thường đâu thể tới gần.”

Tạ Lan Âm xuất thần, nhìn tòa cung điện nguy nga đến xuất thần.

Nơi Dương quý phi đã từng sống, nàng thật sự muốn được chiêm ngưỡng một lần.

Lộ Hoa cung mơ ước nằm ngay trước mắt nên Tạ Lan Âm quên luôn chuyện Tiêu Nguyên muốn tới tìm nàng, đến nửa đêm bị người ta bóp nhẹ cái mũi, nàng mới bừng tỉnh.

“Sao huynh lại vào được?” Tạ Lan Âm nhanh chóng kéo chăn đắp lên người, trừng mắt nhìn nam nhân bên giường.

“Ta đã gõ cửa ba lần mà nàng vẫn không nghe thấy nên ta chỉ còn cách tự đi vào thôi.” Tiêu Nguyên cười cười xoa đầu nàng, ánh mắt lại chuyển đến môi nàng, thanh âm khàn khàn, “Ngủ say như vậy, nàng nên cảm thấy may mắn vì ta là quân tử đó.”

Tạ Lan Âm lập tức nhớ lại tình cảnh lần trước, trên mặt nóng lên, nàng vội vàng nói sang chuyện khác, “Hôm qua chúng ta ngủ lại ở dịch quán, gặp được Thẩm Tiệp cùng Nghiêm di nương, sáng nay Thẩm Ứng Thời có mời chúng ta đến biệt viện Thẩm gia làm khách, Tam biểu ca cũng định đi qua đó.”

Tiêu Nguyên có chút bất ngờ, Thẩm Tiệp mang dì xuất môn, bên đường vẫn âm thầm sắp xếp người, hắn sợ rút dây động rừng nên vẫn ra lệnh cho ám vệ từ con đường nhỏ vào núi, nhìn chằm chằm biệt viện Thẩm gia từ xa, không ngờ nàng có thể gặp bọn họ trước.

“Như vậy cũng tốt, nhưng mà nàng qua đó hành sự phải cẩn thận, cố gắng đừng để cho Thẩm Tiệp phát hiện.” Hắn thấp giọng dặn dò.

Tạ Lan Âm bĩu môi, quay đầu hừ hừ: “Yên tâm, ta cam đoan sẽ không phá hỏng đại sự của huynh.”

Tiêu Nguyên bật cười, nắm lấy cằm nàng xoay qua, “Là ta sợ nàng gặp phải phiền toái.”

Động tác của hắn ngả ngớn, Tạ Lan Âm giận dỗi hất tay hắn ra, nhưng lại nam nhân bắt lấy, đem bàn tay nhỏ bé của nàng kéo vào trong ngực. Tạ Lan Âm vừa ngượng vừa vội, nhưng đúng lúc này lòng bàn tay lại bị người ta nhét vào thứ gì đó. Tạ Lan Âm giật mình nhìn hắn, dưới ánh mắt ngầm đồng ý của hắn khẽ nâng tay lên, nhìn ống trúc nhỏ giống loại hay cột vào chân chim bồ câu mà sợ run.

“Đây là….”

“Nàng mở ra xem đi.” Vì để nàng hoàn toàn an tâm, Tiêu Nguyên nguyện ý cho nàng xem trong thư viết cái gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận