Bên ngoài thành có một cánh rừng thông, hai vị quý công tử Tưởng Hoài Chu và Thẩm Ứng Thời đều rất quen thuộc cho nên mang bọn muội muội tới đó dạo chơi. Lúc xuống ngưa bên một con suối, Tạ Lan Âm vụng trộm liếc nhìn nam nhân cao lớn xuất chúng bên kia, sau đó nhẹ nhàng bước đến bên cạnh tỷ tỷ. Tiêu Nguyên coi như vẫn biết giữ quy củ, đi cùng nàng một lúc rồi lập tức vượt qua nàng, không phải lúc nào cũng dán vào nàng, nhưng chỉ cần nàng thả chậm tốc độ liền cảm nhận được ánh mắt của hắn bất chợt đảo qua người mình.
“Hấn nói gì với muội thế?” Tạ Lan Kiều thấp giọng hỏi muội muội. Thoáng thấy Thẩm Diệu đang đi đến, Tạ Lan Âm nhẹ giọng trả lời: “Vẫn là về chuyện sinh ý kia đó, Tam biểu ca không đồng ý, hắn biết Tam biểu ca nghe lời ta nhất cho nên nhờ ta nói mây lời hay giúp hắn”.
“Chuyện sinh ý gì vậy?”, Thẩm Diệu không quá tin tưởng tiếp tục truy vấn. Tạ Lan Âm có chút ngượng ngùng cười với nàng ta, “Mấy chuyện sặc mùi tiền này chắc Diệu Diệu không có hứng thú đâu, đừng nói đến nữa, đúng rồi, bên kia có gì vui để chơi không?” Làm bộ tò mò đánh giá bốn phía. Thấy vẻ giảo hoạt của muội muội, Tạ Lan Kiều cười cười, nghĩ thầm đợi tới lúc trở về sẽ tiếp tục truy hỏi muội muội.
“Nơi này nước sâu cá nhiều, trưa nay chúng ta ở đây nướng cá đi”, Tưởng Hoài Chu vừa xắn tay áo lên vừa nói với hai biểu muội, “Các muội đi nhặt củi đi, nhặt ngay bên kia thôi, chúng ta xuống bắt cá, sau khi làm sạch việc nướng cá sẽ giao cho các muội”.
“Tam đệ cùng tỷ tỷ đi nhặt củi đi”, Thẩm Ứng Thời vồ bả vai đệ đê. Thẩm Ứng Minh nhìn con suối, làm nũng với huynh trưởng, “Ta cũng muốn đi bắt cá!” Nhặt củi là chuyện của mấy cô nương, cậu đã mười tuổi rồi, cũng đã là nam tử hán.
“Vậy đệ đi bắt cá đi”, Thẩm Diệu nhìn đệ đệ đầy vẻ sủng nịnh, sau đó nàng ta cực kì thân thiết nắm lây cánh tay Tạ Lan Âm, cười nói, “Ba chúng ta đi nhặt củi là được rồi, các huynh cố bắt nhiều một chút, chúng ta nhiều người như vậy, đừng để đến mức không đủ ăn”. Thẩm Ứng Thời nhíu mày, Tiêu Nguyên ở một bên bỗng nhiên mở miệng: “Lúc ta còn nhỏ từng bị ốm nặng một trận vì rơi xuống hồ, từ đó về sau không dám xuống nước nữa, thay vì xuống nước bắt cá ta sẽ đi nhặt củi với ba vị cô nương, nếu chẳng may gặp phải mấy thứ côn trùng rắn rết cũng có thể trông nơm đúng lúc”. Tưởng Hoài Chu biết thân thủ của hắn rất cao, gật đầu nói: “Cũng được, vậy chúng ta phân công nhau làm việc thôi”. Đối với Tiêu Nguyên hắn rất yên tâm nên lập tức xoay người đi bắt cá.
Thẩm Ứng Thời đang định “nhắc nhở” Thẩm Diệu mấy câu thì đã bị kẻ ham chơi là Thâm Ứng Minh gắng sức đẩy về phía dòng suối. Thẩm Diệu bưng miệng cười, buông tay Tạ Lan Âm ra, ra vẻ quen thuộc đi về phía Tiêu Nguyên, “Gia đệ bướng binh, đã khiến Viên công tử chê cười rồi, vừa rồi từ xa đã thấy Viên công tử dẫn đầu, kỳ thuật cưỡi ngựa rất tốt, quả thực khiến người ta bội phục, không biết huynh có thể dạy ta chút bí quyết được không?” Tưởng Hoài Chu chỉ giới thiệu tên họ của Tiêu Nguyên, vẫn chưa đề cập đến thân phận của hắn, bởi vậy Thẩm Diệu nhìn thấy khí chất long chương phượng tư, thoát tục xuất trận của Tiêu Nguyên, cũng cảm thấy hắn không phải người thường, mà Thẩm Diệu tuy là quý nữ Hầu phủ nhưng so với các quý nữ ở kinh thành lại càng lớn mật hơn, gặp được một nam nhân xuất chúng như vậy liền muốn kết giao, cũng là muốn thu hút sự chú ý của Tiêu Nguyên, để chứng minh so với Tạ Lan Âm nàng ta càng được nam nhân yêu thích hơn.
“Thật có lỗi, trên đường Ngũ tiểu thư đã nhờ ta chỉ nàng cưỡi ngựa, ta đã đồng ý rồi, mà ta thấy kỹ thuật cưỡi ngựa của Thẩm tiểu thư cùng Nhị tiểu thư đều không tầm thường, quả thực Viên mỗ không dám múa rìu qua mắt thợ”. Tiêu Nguyên cực kì khách khí từ chối, dứt lời liền nhìn về phía Tạ Lan Âm, “Ngũ tiểu thư, không bằng nàng và ta cùng đi nhặt củi, nhân tiện ta truyền chút kinh nghiệm cho nàng được không?” Tạ Lan Âm ngây ra như phổng, không thể tin được nhìn về phía nam nhân nói dối không chớp mắt ở đối diện. Nàng nhờ hắn dạy mình cưỡi ngựa lúc nào chứ? Trong dư quang thấy tỷ tỷ nhìn qua, lại nhìn nam nhân trong mắt đầy ý cười bên kia, Tạ Lan Âm đành phải kiên trì gật đầu, “Vậy làm phiền Viên công tử rồi”. Có lẽ hắn muốn nói chuyện liên quan đến Nghiêm di nương với nàng chăng? Bây giờ nói thì buổi tối hắn sẽ không xông vào khuê phòng của nàng nữa. Nghĩ như vậy, Tạ Lan Âm liền cố gắng tự nhiên nói với tỷ tỷ: “Vậy ta cùng Viên công tử đi về phía Tây nhặt, tỷ tỷ cùng Diệu Diệu đi về phía đông, lát nữa chúng ta lại so xem ai nhặt được nhiều hơn”. Tạ Lan Kiều nhìn muội thăm dò, trong lòng nàng cũng không muốn muội muội quá thân cận với một nam nhân.
Tạ Lan Âm biết tỷ tỷ lo lắng cho mình, nhìn về phía nam nhân đã đi về phía trước, nàng nghịch ngợm nháy mắt với tỷ? Tỷ, “Hôm nay ta cưỡi ngựa thua, chờ ta theo Viên công tử học hỏi xong lại tiếp tục thi với hai người lẩn nữa”, nói xong lại ném cho Thẩm Diệu một ánh mắt không phục, sau đó xoay người đuổi theo Tiêu Nguyên. Muội muội đã có chủ kiến, Tạ Lan Kiều âm thầm lắc đầu, phát hiện Thâm Diệu muốn đi theo, nàng cười cười chỉ về hướng bên kia, “Nếu Lan Âm đã muốn đi hỏi kinh nghiệm, chúng ta cũng không nên đi theo, tránh để sau này nó thua lại lấy cớ, đi thôi”.
Muội muội ở ngay gần, nàng có thấy rõ ràng, nếu muội muội muốn một mình nói chuyện với Tiêu Nguyên, tất nhiên có đạo lý riêng của nó, sao nàng có thể để Thẩm Diệu làm hỏng chuyện của muội muội chứ.
Thấy nàng đã nói như vậy, Thẩm Diệu không thể không đi theo Tạ Lan Kiều, nhấc chân đi được mấy bước lại nhìn về phía đôi nam nữ đang dần đi xa bên kia, trong lòng nàng ta cảm thấy không cam lòng, lặng lẽ bóp chặt ống tay áo. Lúc phi ngựa hai tỷ muội Tạ gia một tấc cũng không rời, Tạ Lan Âm cũng không ăn phép khích tướng của nàng ta, nhưng hôm nay nàng ta đã có sự chuẩn bị, không tin không giáo huấn được Tạ Lan Âm.
“Huynh lừa ta đến đây là có chuyện gì muốn dặn ta?”
Tạ Lan Âm cúi đầu đi sau Tiêu Nguyên, nhẹ giọng hỏi.
“Nếu ta nói là ta muốn ở riêng với nàng thì nàng có tức giận không?” Tiêu Nguyên xoay người nhặt một cành cây khô, lúc đứng dậy, lại nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt phượng sáng ngời từ đầu đến cuối đều không rời khỏi ánh mắt nàng, giống như muốn nhìn thấu tâm tư của nàng.
Tạ Lan Âm cũng chỉ là một tiểu cô nương mười bổn tuổi, hắn là mối tình đầu của nàng, lúc thích hắn lại không được đáp lại, nàng vừa thất vọng vừa buồn bực, bây giờ cuối cùng cũng xác định được trong lòng hắn có nàng, hắn lại liên tục nói ra mấy lời nói trắng trợn ngả ngớn như vậy, cho dù trong lòng không kìm được sự vui mừng thì da mặt cùng không thể chịu nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của nàng xị ra, xoay bước muốn rời đi.
“Lan Âm...”
Tiêu Nguyên thấp giọng gọi nàng, sợ bị người ta nhìn thấy nên cũng không dám nắm lấy tay nàng, chỉ lấy một cành củi nhỏ mới nhặt được gõ nhẹ vào thắt lưng nàng, nhìn chằm chăm sườn mặt ửng đỏ của nàng hỏi, “Lan Âm, mấy quả táo kia có ngọt không?”
Tạ Lan Âm quay đầu lại nhìn xem hắn dùng cái gì chọc nàng, nhưng nghe hắn hỏi vậy thì mặt nóng bừng lên, cũng không dám nhìn thẳng hắn nữa. nhanh chóng quay đầu về, khẽ nắm chặt bàn tay, nhỏ giọng hừ hừ: “Ta ném hết rồi, sao biết được có ngọt hay không”.
“Rò ràng nàng đã ăn”, Tiêu Nguyên vòng tới trước nàng, làm bộ như chuẩn bị đưa củi cho nàng.
Tạ Lan Âm lui ra phía sau một bước, quay đầu cậy mạnh, “Ánh mắt nào của huynh thấy ta đã ăn chứ?”
Nàng mặc một thân nam trang trong trắng thuần khiết, đứng giữa cánh rừng u tĩnh này, càng nổi bật khuôn mặt như phù dung của nàng. Tiêu Nguyên thấy cảnh đẹp ý vui, cười cười chọc tay áo nàng, lúc nàng căm tức muốn giật lấy thanh củi hẳn liền gia tăng khí lực, nhìn chăm chằm cánh môi đỏ hồng của nàng: “Ta không nhìn thấy, nhưng ta lại nghe thấy tiếng nàng cắn táo”.
Tạ Lan Âm khiếp sợ ngẩng đầu, “Huynh, huynh không rời đi sao?”
“Có ngọt không?” Tiêu Nguyên nhìn đôi mắt hoa đào ngập nước của nàng, không trả lời.
Khuôn mặt Tạ Lan Âm lập tức đỏ ửng, thẹn quá hóa giận, cãi lại theo bản năng: “Huynh đã nghe lầm rồi!”
Nàng cắn chắc gì đã ăn, hắn cũng đâu có chứng cứ gì?
Nhớ tới biện pháp trước kia tỷ tỷ nói nàng, Tạ Lan Âm đúng vẻ cây ngay không sợ chết đứng liếc mắt trừng Tiêu Nguyên, sau đó lại giả bộ như không có việc gì tiếp tục đi nhặt củi.
Tiêu Nguyên lắc đầu bật cười, nhanh chóng đuổi theo nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...