Cung phu nhân trở lại Đông Cung, thấy con gái đang nhíu mày suy nghĩ, gương mặt u sầu như mẫu đơn trong sương mù.
Cung phu nhân tiến tới đặt tay lên vai con gái, dịu dàng hỏi han: “Con nghĩ gì vậy?”
“Mẫu thân, dù con có bầu ngay thì ngày sinh cũng không hợp lý, biết làm thế nào cho phải?”
“Sinh con sớm muộn vài ngày là chuyện bình thường, trách nhiệm là của Thái tử điện hạ, đến lúc đấy để hắn đi giải thích với cha mẹ hắn.”
Cung Khanh cười gật đầu, chỉ cần vợ chồng đồng lòng thì chuyện gì cũng xong. Chuyện này là hắn bắt đầu, kết thúc tất nhiên là trách nhiệm của hắn.
Cung phu nhân nhỏ giọng nói: “Con biết không? Cao Xương Vương muốn A Cửu đi hòa thân.”
Cung Khanh cả kinh: “Thật ạ?”
Cung phu nhân thấp giọng nói: “A Cửu ác độc kiêu ngạo, đi hòa thân thì còn
gì đáng mừng hơn. Đáng tiếc đế hậu nhất định sẽ không đồng ý.”
“Nếu Cao Xương mượn chuyện đấy phát binh chẳng phải là xảy ra chiến sự?”
Cung phu nhân nói: “Cao Xương là chỗ ưng không nghe lời, sói không thuần
hóa. Trấn an căn bản vô dụng, chỉ có lãnh binh đánh cho không nhúc nhích được mới an phận vài năm, đến khi thở được lại nghĩ tới hai chữ ‘tạo
phản’ thôi.”
Cung Khanh gật đầu: “Không biết lần này Hoàng thượng sẽ để ai mang binh xuất chinh.”
“Chỉ mong đừng bảo cậu của con đi, so với ông ngoại, cậu con kém xa.”
Hai mẹ con tán gẫu một hồi, Cung phu nhân mệt về phòng nghỉ ngơi. Vừa vặn
Thái y viện đưa thuốc dưỡng thai hàng ngày đến, tất cả đều vào bụng Cung phu nhân, tẩm bổ đến mức Cung phu nhân răng trắng môi đỏ, da dẻ hồng
hào, dung mạo kiều diễm.
Cung phu nhân căn bản không coi chuyện tình cờ gặp Hoàng thượng trong ngự
hoa viên là sự kiện gì to tát, thậm chí còn không kể lại với con gái,
nhưng trong điện Tiêu Phòng thì ghen tuông dậy sóng.
Từ khi Cung phu nhân ở lại Đông Cung, Độc Cô Hoàng hậu luôn phái người
theo sát Tuyên Văn Đế mọi nơi mọi lúc, sợ hai người gặp mặt. Kết quả
ghét của gì trời trao của ấy. Bên kia Tuyên Văn Đế vừa tình cờ gặp Cung
phu nhân ở ngự hoa viên, bên này Độc Cô Hoàng hậu đã nhận được tin tức,
lập tức dẫn người tới hiện trường.
Đáng tiếc đã chậm một bước, Cung phu nhân đã rời đi, Tuyên Văn Đế một mình
bước rất chậm đến bờ hồ Thái Dịch, nhìn hồ nước lạnh lẽo, im lặng xuất
thần.
Lòng Độc Cô Hoàng hậu trào dâng ghen tuông, bởi vì bóng lưng cao gầy của
Tuyên Văn Đế nổi bật trước hồ nước xanh buốt giá, đúng như câu thơ: Đai
áo lỏng cài không hối hận. Tương tư héo úa cả thân gầy. (Hai câu cuối
trong bài từ “Điệp Luyến Hoa” của thi nhân Liễu Vĩnh đời Bắc Tống, đây
là nhân vật có thật, không phải nam chính của Cuộc Chiến Hôn Nhân)
Bà ta giơ tay cho lui hết nội thị cung nữ, một mình tiến tới, hỏi: “Hoàng thượng đang suy nghĩ điều gì?”
Tuyên Văn Đế quay đầu, nhìn bà ta buồn bã trả lời: “Thời gian trôi thật
nhanh. Trẫm còn nhớ rõ ràng cảnh tượng năm đó trẫm xuất chinh Cao Xương, chớp mắt đã hai mươi năm.”
“Đúng vậy, Hoàng thượng đã già.” Độc Cô Hoàng hậu nói một câu ám chỉ, nhân
tiện nhắc nhở, ngài đã từng đấy tuổi đừng làm chuyện để thần tử chê
cười.
Tuyên Văn Đế không biết rằng Hoàng hậu đã biết chuyện mình vô tình gặp Cung
phu nhân, vì thế không để ý lời đấy, còn nói: “Trẫm không cảm thấy bản
thân đã già. Chỉ là nghĩ tới nếu lần nữa trèo đèo lội suối đi chinh
chiến thì có phần mỏi mệt. Xem ra, nên để người trẻ tuổi đi rèn luyện
cho tương lai.”
“Vạn nhất nếu xảy ra chiến sự, Hoàng thượng định để ai lãnh binh?”
“Trẫm đang suy nghĩ vấn đề này.”
“Định Viễn Hầu Độc Cô Đạc rất tích cực thỉnh chiến.” Vì chuyện Tiết Giai, Độc Cô Hoàng hậu có chút áy náy với Triệu Quốc phu nhân, hôm nay muốn mượn
cơ hội này để Độc Cô Đạc lập quân công, phong thưởng cho hắn, coi như là bồi thường Triệu Quốc phu nhân.
Tuyên Văn Đế vừa nghe liền lắc đầu: “Không được. Trong lòng trẫm có hai lựa
chọn rất tốt, nhưng nói ra chắc chắn Tử Đồng phản đối.”
“Là ai?”
“Một là Duệ Vương.”
“Không được. Để hắn lãnh binh xuất chinh chẳng phải là như hổ thêm cánh? Vạn
nhất hắn và Cao Xương Vương cấu kết tạo phản?” Độc Cô Hoàng hậu vẫn luôn đề phòng mấy chữ “tiềm long tại uyên” của Duệ Vương. Những năm gần đây, luôn âm thầm trấn áp hắn, tài học bản lĩnh của Duệ Vương đều là cực
phẩm, chỉ không có cơ hội thể hiện. Chính vì thế, Tuyên Văn Đế vẫn có
cảm giác áy náy với cháu mình.
“Người còn lại là Thái tử.”
Độc Cô Hoàng hậu vừa nghe phản đối càng kịch liệt hơn: “Không được. Mang
binh đánh giặc vô cùng hung hiểm, đao thương không có mắt, tuyệt đối
không thể để Hoằng nhi đi mạo hiểm.”
Tuyên Văn Đế đã biết sẽ bị phản đối, không có chút bất ngờ nào.
Để Mộ Thẩm Hoằng mang binh xuất chinh là chuyện Tuyên Văn Đế đã suy nghĩ
cặn kẽ. Thứ nhất Thái tử trẻ tuổi có thể tạo uy danh trên triều, lợi cho tương lai nhất thống thiên hạ, thứ hai cũng có thể thần phục bốn
phương, khiến các nước lân bang sợ hãi kính trọng, không dám hành động
thiếu suy nghĩ.
Năm đó ông ấy dẹp loạn Cao Xương, chiến thắng trở về mới khiến tiên đế đổi ý mà lập ông ấy làm Thái tử, sau khi đăng cơ trong triều thanh bình, khắp nơi thần phục. Huống chi, mang binh đánh giặc cũng không phải làm tên
lính quèn tiên phong, chỉ cần bày mưu tính kế, điều binh khiển tướng. Dù Mộ Thẩm Hoằng xuất chinh, cũng có vô số người bảo vệ, không phải lâm
vào hoàn cảnh quá nguy hiểm. Trong mắt Tuyên Văn Đế, Cao Xương không
phải cường địch mà là công cụ để con trai tạo uy danh.
Điều Độc Cô Hoàng hậu suy nghĩ chỉ có an nguy của con trai, bà ta chỉ có một con trai duy nhất, quyết không để xảy ra sai lầm nào, đừng nói ra chiến trường, chỉ là đứng xem cũng cảm thấy nguy hiểm.
“Hoàng thượng, theo thiếp thấy, để Định Viễn Hầu đi rất thích hợp, còn có An
Quốc công, bọn họ cha vợ con rể liên thủ, Hoàng thượng thấy thế nào?”
Tuyên Văn Đế phẩy tay cắt lời Hoàng hậu, “Định Viễn Hầu tuyệt đối không được.”
Cuộc nói chuyện kết thúc trong nguội lạnh không vui.
Độc Cô Hoàng hậu giận muốn dậm chân.
Hôm sau lâm triều, Tuyên Văn Đế triệu kiến sứ thần Cao Xương.
Sứ thần Cao Xương vừa nghe Tuyên Văn Đế đồng ý hòa thân thì ngẩn người,
như thể hoàn toàn không ngờ được, nhưng vừa nghe người đi hòa thân không phải Công chúa A Cửu thì cự tuyệt giữa triều.
“Vương ta có chỉ, không phải Công chúa A Cửu không cưới. Vi thần không dám làm trái lệnh vương.”
Lời vừa nói ra, quần thần kích động phẫn nộ.
Tuyên Văn Đế cũng vô cùng tức giận, lạnh lùng nói: “Nếu như thế, Cao Xương
vương cứ tự nhiên. Trẫm niệm tình Cao Xương mấy chục năm qua cung kính
thần phục bổn triều, gả Quận chúa cho, đã là long ân bát ngát, lại không biết phân biệt, được voi đòi tiên. Chẳng lẽ trẫm phải sợ hắn. Hồng lư
tự khanh, ngay ngày hôm nay, tiễn sứ thần Cao Xương rời kinh.”
Đây chính là lệnh trục khách .
Sứ thần Cao Xương cũng không e ngại, vỗ vỗ cái bụng to như cái trống rồi quay đầu ra khỏi cung Càn Minh, kiêu ngạo vô cùng.
Nhất thời, quần thần trong điện ồn ào tranh luận, lần này chỉ có một tiếng hô “Đánh”.
Hậu cung nhận được tin rất nhanh.
Cung phu nhân và Cung Khanh cũng bắt đầu thảo luận. Cung phu nhân liền kể
cho Cung Khanh nghe công tích vĩ đại năm đó của phụ thân, còn có dáng vẻ anh minh thần vũ của Tuyên Văn Đế.
Cung Khanh nghe ngưỡng mộ, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân không nói, con cũng
không thể hình dung ra Hoàng thượng năm đó lại dũng mãnh phi thường đến
thế.”
Cung phu nhân kề ngón tay lên môi, “Suỵt, hảo hán không nhắc chuyện anh hùng xưa.”
Cung Khanh cười.
Đang nói chuyện, cung nữ vào bẩm, nói là phu nhân Định Viễn Hầu cầu kiến.
Cung phu nhân ngẩn ra: “Sao Uyển Ngọc lại đến?”
“Truyền.”
Một lát sau, Hướng Uyển Ngọc đi vào, sau khi hành lễ với Cung phu nhân và
Cung Khanh, cô ta cười nói: “Cung hỉ nương nương có bầu.”
Cung Khanh vừa nghe liền lúng túng, cười khan ban ngồi.
Cung phu nhân hỏi: “Sao hôm nay cháu lại vào cung?”
“Là Hầu gia muốn vào cầu kiến Hoàng hậu, Uyển Ngọc vào cùng, muốn gặp cô và nương nương, có chút chuyện muốn nói.”
Cung Khanh vừa nghe liền cho cung nữ lui.
Lúc này Hướng Uyển Ngọc mới nói: “Nương nương, Cao Xương Vương đang muốn
hòa thân, đúng là một cơ hội tốt để khiến A Cửu biến mất, nương nương
nhất định phải khuyên Thái tử điện hạ đồng ý, chỉ là gả một A Cửu đi,
chẳng hơn động can qua sao?”
Cung Khanh cười nói: “Hòa thân là do đế hậu quyết định, Thái tử không quyết định được.”
Hướng Uyển Ngọc nói: “Thái tử điện hạ đối với nương nương sủng ái có thêm, nương nương nên tỉ tê bên gối nhiều hơn mới đúng.”
Cung Khanh cười cười, đổi đề tài: “Hầu gia cầu kiến Hoàng hậu, vì chuyện thỉnh chiến sao?”
“Đúng vậy, xin nương nương ở trước mặt Thái tử điện hạ nói tốt vài câu, ngàn vạn lần đừng để hắn xuất chinh.”
Cung Khanh cười gật đầu: “Biểu tỷ yên tâm, ta sẽ làm.”
Tiễn Hướng Uyển Ngọc, Cung phu nhân nói: “Nó cứ tưởng Thái tử có thể nhất
ngôn cửu đỉnh, không chịu hiểu ở trên còn hai ngọn núi đè nặng.”
Sau bữa cơm tối, Mộ Thẩm Hoằng phái nội thị đến, nói tối nay hắn phải ở ngự thư phòng xử lý chính sự, dặn Thái tử phi nương nương ngủ sớm.
Cung Khanh tắm xong liền đi ngủ. Không biết bao lâu sau, đột nhiên cảm thấy
ớn lạnh, một bàn tay lạnh ngắt đang lần vào trong chăn.
Nàng tỉnh ngay lập tức, mở mắt liền nhìn thấy một gương mặt tuấn tú nhìn
nàng u oán, giữa hai hàng lông mày là ba nếp nhăn dọc, ánh mắt nặng nề.
“Điện hạ đã về.”
Mộ Thẩm Hoằng hừ một tiếng, chui vào trong chăn.
Cung Khanh hỏi: “Phu quân sao vậy?”
Hắn xoay người, đưa lưng về phía nàng.
Nàng đẩy hai cái thấy hắn không có phản ứng, liền cười nói: “Nếu phu quân không chịu nói vậy thiếp ngủ trước.”
Dứt lời, nàng thật sự xoay người ngủ.
Sau lưng hô hấp nhanh hơn, eo bất ngờ bị người nào đó vòng qua ôm chặt, người bị xoay lại nhét trong một vòng ôm ấp áp.
“Nàng không chịu đi tìm ta, làm ta chờ ăn khuya đến tận giờ.”
Cung Khanh vừa nghe giọng oán phụ liền không nhịn được cười: “Không phải phu quân dặn thiếp đi ngủ sớm sao?”
“Nàng… ” hắn véo mông nàng, cắn răng nói: “Tiểu hồ ly, không đoán ra tâm tư
của ta sao? Hử? Cố ý khiến ta tâm phiền ý loạn, ngày dài tựa năm.”
Cung Khanh vừa bực mình vừa buồn cười, điện hạ ngài cũng thật vặn vẹo, rõ
ràng ngóng trông người ta lại dặn người ta đi ngủ sớm. Kìm nén như ngài
cũng thật không dễ.
Hắn ôm một bụng oán hận, lại véo mông nàng: “Không chịu quan tâm tới ta.”
“Ai nói không quan tâm, bát đặt trên chậu thân là gì kia?”
Hóa ra là một chén cháo tổ yến vẫn được giữ ấm.
Lúc này hắn mới thấy lòng thoải mái, nhưng vẫn không buông tha: “Vậy tại sao không đi đưa?”
“Không phải ngài nói không cho đi sao?”
“Đấy là muốn thử lòng tiểu hồ ly có nghĩ đến ta không, quả nhiên là không
có.” Dứt lời, đôi tay kia liền tấn công ngực nàng, ra sức vuốt ve nhào
nặn vẫn không hết giận, còn xảo trá cù nàng.
Cung Khanh buồn quá cười khanh khách phải cầu xin tha thứ.
“Nói lời nào dễ nghe chút.”
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, nàng không thể làm thì khác hơn là thỏ thẻ: “Xin phu quân tha cho Khanh Khanh.”
“Câu khác đi.”
Không hài lòng, vậy đành buồn nôn hơn một chút.
“Xin ca ca tha cho Khanh Khanh.”
“Câu khác đi.”
Nàng hờn dỗi: “Rốt cuộc ngài muốn nghe câu gì?”
Hắn cắn tai nàng nói một câu. Nàng vừa nghe liền đỏ mặt.
“Nói đi.”
Nàng đỏ mặt, e thẹn đáng yêu, hắn si ngốc xoa bờ môi mềm ửng hồng như cách hoa, thấp giọng nói: “Nói mau.”
Nàng liếc hắn: “Ngài chưa nói dựa vào cái gì mà bắt thiếp nói.”
Mộ Thẩm Hoằng trả lời: “Ta còn phải nói sao? Ta vì nàng tốn bao tâm tư, tiểu nha đầu không có lương tâm.”
Những lời này nghe thật lọt tai. Nàng ngượng không nói được, nhăn nhó một hồi lâu mới thẹn thùng xấu hổ nói: “Thiếp yêu chàng.”
Lời còn chưa dứt, liền bị hắn xiết chặt.
“Thật sao?”
Nàng dùng ngón tay búp măng viết lên lồng ngực hắn chữ “thật”.
Những lời lẽ hoa mỹ nhất cũng không bằng một chữ này, hắn vui đến không nói
thành lời, trong lúc nhất thời cảm xúc mênh mông, kích động khó tả, chỉ
có thể ôm chặt nàng, hận không thể hòa làm một, một khắc cũng không chia lìa.
Cung Khanh không ngờ hắn sẽ phản ứng mãnh liệt thế, nghĩ lại những lần hắn
thử dò xét, thì ra đều vì điều này. Trong nháy mắt, vừa hạnh phúc vừa
cảm động, vợ chồng tâm ý tương thông, không gì sánh bằng.
Một lúc lâu sau, Mộ Thẩm Hoằng thả lỏng nàng, thấp giọng nói: “Khanh Khanh, nếu ta mang binh xuất chinh, nàng có phản đối không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...