Nhạc Lỗi cười nói: “Không phải Hầu gia từng nói Hướng tiểu thư không có học
vấn sao, những câu đố đèn này là về vị thuốc, người bình thường khó lòng đáp được. Chẳng lẽ dò la nhầm?”
Độc Cô Đạc nhìn bóng dáng yêu kiều dưới lầu không chớp mắt, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ nhầm rồi?”
Mộ Chiêu Luật khẽ mỉm cười: “Ta thấy chưa chắc.”
Độc Cô Đạc quay đầu lại, hai mắt sáng ngời: “Vương gia có kiến giải gì sao?”
Mộ Chiêu Luật quơ quơ chén rượu trong tay, “Bổn vương chỉ cảm thấy chuyện
tối nay quá mức trùng hợp. Có lẽ nào chúng ta hẹn nhau đến đây uống
rượu, Hướng tiểu thư lại dạo qua giải câu đố đèn, thêm vị quản gia nổi
bật kia, người khác đều đeo mặt nạ, sao chỉ quản gia kia công khai ngoại hình dị quốc. Xét theo lẽ thường, quá nhiều sự trùng hợp tất là có chỗ
uẩn khúc.”
Độc Cô Đạc nói: “Mặt mũi hắn to hơn người, không kiếm được cái mặt nạ nào che nổi.”
Nhạc Lỗi bật cười, ngừng một chút nói: “Không lẽ đây là màn kịch Vãn Hà Lâu
bắt tay thực hiện cùng nhà họ Hướng? Nàng đã biết trước đáp án rồi.”
Mộ Chiêu Luật lắc đầu, “Câu đố đèn ở Vãn Hà Lâu đã chuẩn bị từ lâu, chúng
ta đến đây uống rượu là cảm hứng nhất thời, biết chuyện Tiết Nhị đến đây uống rượu chỉ có mấy người trong Hầu phủ.”
Độc Cô Đạc hỏi: “Vậy… ý Vương gia là?”
Mộ Chiêu Luật mỉm cười không nói.
Nhạc Lỗi thân là cấm vệ Tả Vệ tướng quân, lòng cảnh giác nhạy cảm hơn người, lúc này liền tiếp lời: “Ý Vương gia là… có thể cô gái này không phải là Hướng Uyển Ngọc?”
Mộ Chiêu Luật khoanh tay cười yếu ớt, “Bổn vương không nói gì cả.”
“Binh pháp có nói…” lời còn chưa dứt, Độc Cô Đạc vỗ lên vai Nhạc Lỗi một
chưởng, “Theo binh pháp, thân thủ của cậu tốt nhất, cậu đi tháo mặt nạ
cô gái kia, nhìn xem có phải Hướng Uyển Ngọc không.”
Nhạc Lỗi cười: “Để cô gái mắng tôi là phường lưu manh?”
Độc Cô Đạc nói: “Cậu cũng đeo mặt nạ, Hướng tiểu thư không biết cậu là ai, sợ gì chứ!”
Nhạc Lỗi nhún vai, “Tôi không biết mặt tiểu thư Hướng gia, dù có tháo mặt nạ cũng không biết có phải cô ấy hay không.”
Độc Cô Đạc nói: “Tôi xuống lầu trước, chờ ở đối diện bên đường.” Dứt lời liền cầm mặt nạ Thần Nông che mặt, đi xuống lầu.
Nhạc Lỗi cười thở dài, không thể làm gì khác hơn là cầm mặt nạ Hạn Bạt (quái vật gây hạn hán), đi xuống lầu.
Mộ Chiêu Luật quơ quơ chén rượu trong tay, ánh mắt lại rơi xuống bóng dáng xinh đẹp dưới lầu.
Cung Khanh trả lời một hơi ba mươi sáu câu đố đèn, hai tiểu nhị thán phục
trầm trồ, vừa kinh ngạc vừa kính nể, thu hút không ít người đến xem.
“Ai nha quả là thông minh hơn người, có những dược liệu ta chưa từng nghe tên nữa.”
“Đấy là tiểu thư của An Quốc công phủ, tất nhiên thông minh hơn người.”
“Sao người biết là tiểu thư của An Quốc công phủ?”
“Không nhìn thấy người Hồ kia sao? Đó là quản gia An Quốc công phủ, tên là Hướng Đại Trụ.”
“Ai u, tên ai đặt mà chuẩn thế.”
Khi Cung Khanh đọc đến câu đố đèn thứ bốn chín, đám đông xung quanh đã rất
náo nhiệt, tiểu nhị nhảy nhót vui mừng, chỉ chờ nàng giải đáp xong câu
đố đèn thứ năm mươi liền thỉnh nàng lên lầu nhận bàn tiệc rượu.
Cung Khanh lại ngừng lại, quay đầu cười với tiểu nhị: “Ta không trả lời được câu này.”
Tiểu nhị vội nói: “Tiểu thư trả lời được thêm một câu, bổn điếm liền tặng một bàn tiệc rượu.”
“Đúng vậy đúng vậy, chỉ còn một câu không thấy tiếc sao.”
Hướng Đại Trụ lớn tiếng nói: “Tiểu thư nhà ta thiếu thốn gì một bàn tiệc rượu của các ngươi, chỉ là cao hứng chơi đùa thôi.”
Cung Khanh mỉm cười xoay người, ngước mắt nhìn lên bỗng ngẩn người.
Sau đám đông là một thanh niên cao ráo, đeo một mặt nạ trừ tà tầm thường,
nhưng đôi mắt lấp lánh như tinh tú có vạn dặm tầng mây cũng không thể
che mờ. Nàng như bị đôi mắt lấp lánh kia làm cho choáng váng, tim như
ngừng đập.
Bước chân của nàng đột ngột dừng lại, Nhạc Lỗi giống như vô tình đi tới sau
lưng nàng, lơ đễnh giơ tay, như là chỉnh lại ngọc quan trên đầu, không
ai kịp thấy hắn đã tháo mặt nạ của Cung Khanh thế nào.
Cung Khanh chỉ cảm thấy mặt nạ lỏng ra, vội giơ tay giữ lại.
May mà nàng nhanh tay, kịp thời giữ được mặt nạ ở sống mũi.
Nhạc Lỗi chỉ kịp nhìn thấy một đôi mắt.
Hắn xuất thân võ tướng, nhưng đọc không ít thi thư, văn chương lai láng,
vậy mà giây phút đấy chỉ hận không tìm được câu chữ nào để miêu tả đôi
mắt nàng.
Một cái nhìn như muốn nhấn chìm người đối diện.
Cung Khanh không thể hiểu nổi tại sao mặt nạ lại bị tuột, xem ra người đeo mặt nạ trừ tà có thể nhìn thấy rõ ràng.
Thì ra là nàng, hắn chắp tay cười một tiếng, đi khỏi đám đông.
Cung Khanh giữ mặt nạ, nói với Lam Nguyệt: “Sợi dây bị tuột, mau buộc lại.”
Lam Nguyệt vội vàng buộc lại mặt nạ cho Cung Khanh, để tránh bị tuột, còn cẩn thận thắt nút hai lần.
Lúc này, một thanh niên đeo mặt nạ Thần Nông đi thẳng tới, chắp tay thi lễ: “Tại hạ đường đột, xin hỏi vị này có phải là tiểu thư Uyển Ngọc của An
Quốc công phủ?”
Mặt nạ chỉ lỏng ra đã bị giữ lại, Độc Cô Đạc chưa kịp nhìn thấy mặt Cung
Khanh, dưới tình thế cấp bách liền quyết định đi tới hỏi thẳng.
Cung Khanh thầm kêu hỏng bét, may là Hướng Đại Trụ nhanh trí, ngăn cản Độc
Cô Đạc nói: “Tiểu thư mau trở về đi thôi, phu nhân sốt ruột rồi.”
Độc Cô Đạc đeo mặt nạ, cũng không tự giới thiệu. Hướng Đại Trụ không biết
hắn là ai, cứng rắn ngăn cản. Cung Khanh nhân cơ hội liền quay lưng đi
thẳng, như thể không biết hắn.
Lam Nguyệt nhỏ giọng oán giận Thanh Hoa, “Ngươi buộc kiểu gì đấy? May là
nhanh tay giữ được mặt nạ, thiếu chút nữa là bị tiểu Hầu gia nhìn thấy,
uổng phí một phen khổ tâm của phu nhân. Thật quá nguy hiểm.”
Độc Cô Đạc không thể làm gì khác hơn là cùng Nhạc Lỗi trở lại Vãn Hà Lâu.
Mộ Chiêu Luật cười hỏi: “Thấy được chưa?”
Độc Cô Đạc phẫn nộ nói: “Nàng phản ứng nhanh, nhanh chóng đưa tay giữ mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi mắt.”
“Một đôi mắt còn chưa đủ sao?”
“Chỉ dựa vào đôi mắt mà có thể nhận người sao?”
Mộ Chiêu Luật cười cười, “Nhìn người vốn là nhìn mắt, phải không Nhạc Tướng quân?”
Nhạc Lỗi hoảng hốt một chút, đôi mắt kia lại như hiện lên trước mắt. Thế
gian làm sao có người thứ hai sở hữu đôi mắt đấy, nếu cho hắn nhìn thêm
một lần, chắc chắn nhận ra.
Mộ Chiêu Luật cầm mặt nạ trừ tà trên bàn, “Bổn vương xuống lầu đi dạo một chút, hai người tự nhiên.”
Cung Khanh quay lại Đăng Nguyệt Lâu, Hàn thị vội hỏi: “Thế nào rồi?”
Thanh Hoa cười nói: “Tiểu thư tài cao, trả lời một hơi bốn mươi chín câu đố đèn.”
Lam Nguyệt cũng nói: “Nô tỳ có lén nhìn lên, người trên tầng hai không ai không ngó đầu ra nhìn.”
Hàn thị cười tủm tỉm nói: “Thật tốt quá, Hầu gia có nhìn thấy không?”
Lam Nguyệt nói: “Hầu gia không biết xuống từ lúc nào, còn chặn đường tiểu thư.”
Hàn thị kinh hãi, “Sau đó thì sao?”
“Tiểu thư không lên tiếng, dẫn nô tỳ đi thẳng, Hướng quản gia ngăn cản hắn.”
Hàn thị thở phào nhẹ nhõm.
Cung phu nhân không nhịn được cười nói: “Độc Cô Đạc cũng thật lớn gan, có
đạo lý nào giữa đường giữa xá chặn đường con gái nhà lành. Thể nào rồi
cũng có lúc bị đánh như quân háo sắc phường lưu manh.”
Hàn thị cười nói: “Người có gia thế, tất nhiên không giống người thường.”
Cung phu nhân che miệng cười: “Gia thế tốt, ngoại hình cũng tuấn tú.”
“Tôi và anh cô đều rất hài lòng.”
Cung phu nhân hỏi: “Còn Uyển Ngọc?”
Hướng Uyển Ngọc cúi đầu, vẻ mặt nhạt nhẽo, không có vẻ e thẹn ngượng ngùng thường thấy của thiếu nữ khi nghe đến đề tài này.
Cung Khanh thầm nghĩ, thần sắc biểu tỷ có vẻ không thích thú chuyện gả vào
Hầu phủ? Hao tổn tâm tư để Độc Cô Đạc tán thưởng chẳng lẽ chỉ là chủ ý
của một mình mợ?
Hàn thị nói: “Khanh nhi, cháu và Uyển Ngọc vào đổi xiêm y đi, để phòng vạn nhất.”
Cung Khanh thầm nghĩ: mợ lần này thật là lên kế hoạch chu đáo. Bảo sao lại
đặt hẳn phòng riêng rộng nhất của Đăng Nguyệt Lâu, còn có cả phòng để
ngồi nghỉ thay xiêm y, thì ra là để hai người còn đổi xiêm y.
Cung Khanh cùng Hướng Uyển Ngọc vào nội thất, Thanh Hoa Vân Diệp cùng vào hầu hạ.
Hướng Uyển Ngọc bối rối nói lời tạ ơn, không chút chân thành.
Cung Khanh không so đo, dịu dàng cười nói: “Tỷ tỷ thật có phúc.”
Hướng Uyển Ngọc chua chát: “Gả vào Hầu phủ có gì mà tốt? So với muội muội thì kém xa.”
Hôn sự của mình vẫn chưa định đoạt, tại sao biểu tỷ lại nói lời này? Cung
Khanh không kiềm chế được tò mò hỏi: “Cớ gì biểu tỷ lại nói vậy?”
“Muội muội đã đến tuổi cập kê, nhưng vẫn trì hoãn chuyện hôn nhân, chẳng lẽ không vì sang năm tuyển Thái tử phi.”
Cung Khanh ngẩn ra: “Tỷ tỷ nghe ai nói vậy?”
“Ai cũng đồn thế. Gả vào hoàng gia là giấc mơ của mỗi cô gái, huống chi
thái tử tài mạo đệ nhất, sánh cùng muội muội thật xứng đôi.”
Hướng Uyển Ngọc càng nói càng lộ rõ sự ghen tỵ. Cung Khanh giật mình, chẳng
lẽ biểu tỷ muốn tham gia tuyển Thái tử phi, mợ lại không muốn, mới vội
vã muốn kết thông gia cùng Hầu phủ
Chuyện ghen tỵ này thật chẳng thể nào hiểu nổi.
Cung Khanh cười: “Em chưa đính hôn, là vì mẫu thân muốn đợi kỳ thi Đình năm nay.”
Nàng chỉ nói đến vậy, Hướng Uyển Ngọc liền hiểu.
Ba năm một lần thi Đình, Tuyên Văn Đế sẽ tổ chức Quỳnh lâm yến ở Huệ Hòa
uyển ban thưởng tân khoa Tiến sĩ. Quan lại từ thất phẩm cũng được mời
tham gia, từ tứ phẩm có thể đưa gia quyến đi cùng, có thể nói là sự kiện trọng đại ba năm một lần của kinh thành.
Tuyên Văn Đế là một hoàng đế nhân ái và thích hưởng thụ, khiến Quỳnh lâm yến
trở thành một đại hội mai mối. Mỗi lần tổ chức đều tác thành không ít
nhân duyên, Cung phu nhân chính là một trong những người được lợi.
Cung phu nhân có ngoại hình kiều diễm yếu đuối, nhưng tính tình thực sự lại
mạnh mẽ như nữ vương, tổng kết từ cuộc đời của cô ruột là Hướng Thái
phi, bà rút ra kết luận, hạnh phúc nhất của người phụ nữ không phải cùng nữ nhân khác chia sẻ người đàn ông tôn quý nhất thiên hạ, mà là độc
chiếm một người đàn ông cho riêng mình.
Vì thế, năm đó dù có không ít lựa chọn môn đăng hộ đối, nhưng bà kiên
quyết phải gả cho một người đàn ông có xuất thân kém hơn, để có thể độc
chiếm hắn cả đời, không cho hắn có người phụ nữ khác. Vì lẽ đó, tiểu thư Hướng Thanh Thư của Quốc công phủ hạ gục các đối thủ khác, thắng lợi
giành lấy Trạng nguyên lang Cung Cẩm Lan năm Khánh Phong thứ 3.
Sau khi trở thành Cung phu nhân, Hướng Thanh Thư thầm tính toán lặp lại kế
hoạch của mình trên người con gái, vì thế không vội vã đính hôn, chờ kỳ
thi Đình, dự Quỳnh lâm yến, chọn một vị tân khoa tiến sĩ vừa có nhân
phẩm vừa có tài năng, trẻ tuổi tuấn tú làm con rể.
Hướng Uyển Ngọc vẫn cho rằng Cung Khanh không vội đính hôn là vì sang năm
tuyển Thái tử phi, lòng vẫn ghen tỵ, giờ biết chân tướng, thoải mái hơn
rất nhiều. Nhìn biểu muội kinh thành đệ nhất mỹ nữ cũng thấy thuận mắt
hơn.
Cô ta ha hả cười khan: “Không ngờ cô lại có ý đấy, ta còn tưởng muội muội muốn gả vào Đông Cung.”
Cung Khanh liền nói ngay: “Không, tuyệt đối không.”
Thật sự là “tuyệt đối không”? Trong phòng bên cạnh, một thanh niên cười lặng lẽ, gỡ mặt nạ trừ tà đặt xuống bàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...